Thời điểm Cố Ngang mở mắt, theo bản năng nghĩ xem hôm nay là thứ mấy trong tuần. Sửng sốt một lát chợt nhớ tới — không đúng, thứ mấy cũng không thành vấn đề.
Dù sao không cần đi học.
Cậu trừng mắt nhìn chằm chằm trần nhà,đột nhiên buồn bã thất vọng
Bên cạnh có người giật giật. Cố Ngang khẽ run lên,đột nhiên ý thức được cánh tay của người nào đó còn đang khoác lên ngực mình. Cậu nghiêng đầu nhìn, gương mặt anh tuấn gần ngay trước mắt,không khỏi tràn đầy ôn nhu.
…Nếu không phải bị bắt đến đây, nói không chừng căn bản không có cơ hội nhận thức.
Anh là tiểu thuyết gia nổi tiếng, vinh quang tột đỉnh,còn cậu chỉ là một học sinh trung học bình thường…Qũy đạo sống của người căn bản không có điểm giao hòa.
…Nếu được lựa chọn,mình sẽ ở lại thế giới bên ngoài, hay vào chỗ này?
Đang lúc Cố Ngang ngẩn ngơ,người trước mặt chậm rãi mở mắt. Ánh mắt còn ngái ngủ,nặng nề chớp vài cái, từ từ khôi phục thanh minh.
_”…A..” Ngắn ngủi kinh ngạc, sau đó mỉm cười nhu hòa nói “Có phải anh tỉnh quá sớm,mẹ nó chưa kịp trộm hôn anh?”
_”Ai muốn hôn anh a!” Cố Ngang bối rối đứng dậy,nhanh chóng chạy vào buồng vệ sinh,thiếu chút nữa đã đánh lên chú Chí Sĩ vừa bước ra.
Rất dễ thẹn thùng nha!
Tề Yên Khách ngồi dậy,lười biếng duỗi người. Y liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường: tám giờ bốn mươi. Đáng tiếc nơi này không có ánh nắng mặt trời,như cũ chỉ là bóng đèn lạnh tanh.
Nếu không…nụ hôn sáng sớm dưới ánh mặt trời, cùng với hai má ửng hồng của Cố Ngang…
Quả thật hoàn mỹ a.
Cung Lý và Vi Miểu còn đang ngủ. Nghe thấy tiếng vang cô cũng giật mình thức giấc,hốc mắt sưng phù,thần sắc tiều tụy. Cố Ngang rửa mặt xong đi ra,đối diện với ánh mắt sâu kín của cô, không khỏi cứng đờ, phẫn nộ về chỗ xếp chăn.
_”…Cố Ngang..” Cung Lý nắm góc chăn,cúi đầu nhẹ giọng hỏi “Mình muốn về phòng cũ…có thể chứ?”
Cố Ngang ngây ngẩn cả người. Chú Chí Sĩ khiếp sợ nhìn cô “Sao vậy? Không biết ở một mình rất nguy hiểm sao?”
_”Không sao, cháu có thể khóa cửa…” Cung Lý cắn cắn môi,cam chịu nói “Kỳ thật, năm người cùng một chỗ cũng chưa chắc an toàn, vạn nhất hung thủ có chìa khóa? Hắn có thể thừa dịp chúng ta ngủ, một lần giết hết chúng ta…”
Chú Chí Sĩ quả thật quá sợ hãi “Vậy, vậy về sau chúng ta thay phiên nhau gác đêm đi!”
Cung Lý lắc đầu,trong mắt hiếm thấy kiên định.
_”Cố Ngang! Cậu mau khuyên nhủ Cung Lý!” Chú Chí Sĩ sốt ruột thúc giục Cố Ngang.
_”…” Cố Ngang do dự chốc lát, hít một hơi thật sâu nói “Thôi để mình dọn ra ngoài.”
Cung Lý bật người phủ quyết “Không, mình không có ý đó…”
_”Cậu hãy nghe mình nói.” Cố Ngang khuynh thân, giữ chặt vai Cung Lý, ánh mắt tràn đầy thành khẩn “Mình biết, cậu hiện tại cảm thấy rất xấu hổ. Nhưng vì muốn trốn mình mà cậu tách khỏi mọi người,như vậy quá nguy hiểm, biết không?” Cậu chần chừ một chút, thở dài nói “Mặc kệ như thế nào, mình không muốn cậu gặp chuyện không may.”
Cung Lý rưng rưng nước mắt. Nhưng cô lập tức đẩy tay Cố Ngang ra, cười khổ nói “…Lớp trưởng,chính vì mỗi lần cậu đều như vậy, nên người ta mới hiểu lầm.”
Cố Ngang im bặt
Tề Yên Khách bỗng đi tới,một tay khoát lên vai cậu,trầm tĩnh nói “Cậu ấy đối với ai đều như vậy. Về phần hiểu lầm,đây chẳng qua là do cô đơn phương nghĩ nhiều thôi.”
Cố Ngang nhíu mày “Sao anh lại…”
Còn chưa dứt lời, Tề Yên Khách đã cười hì hì nói tiếp “Cô nhìn chú Chí Sĩ xem, sao không thử yêu chú ấy?”
Cố Ngang bất mãn nhìn y,phát hiện trên mặt người này hoàn toàn không có áy náy. Hiển nhiên đang cố ý châm chọc Cung Lý.
Cung Lý nghe mấy lời trào phúng đó,cúi gầm đầu xuống. Cố Ngang nhìn không đành lòng,nhưng không biết nên nói gì.
…Nói thật, Cung Lý quả thực có chút tùy hừng.
Cho dù tỏ tình bị cự tuyệt,cũng đâu cần dọn qua ngoài? Cậu có thể lý giải trạng huống xấu hổ giữa hai người,nhưng so với mạng sống, chẳng lẽ còn điều gì quan trọng hơn sao?
Có đôi khi Cố Ngang thật sự chán ghét bộ dạng giận dỗi oán thầm của con gái, bọn họ có thể vì tình cảm mà bất chấp mọi thứ, vô cùng tùy hứng.
Chú Chí Sĩ đứng bên cạnh bàng quan nhìn ba người đối thoại,đối với việc vô tình nằm cũng trúng đạn, thật sâu cảm thấy vô tội. Bất quá, ngược lại hiểu rõ ba thiếu nam thiếu nữ đang nói gì.
Ai! Con nít con nôi mới mấy tuổi, suốt ngày yêu đương a.
Thôi, dù sao mình cũng bị bọn họ gọi bằng chú, gặp chuyện này vẫn nên lảng tránh!
Hai má chú Chí Sĩ phiếm hồng,không rên một tiếng ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa,liền bắt gặp Dịch Khiêm và Dịch Bách. Dịch Bách dường như chưa tỉnh ngủ,chu môi, dụi dụi hai mắt,vẻ mặt cực kì không tình nguyện.
Dịch Khiêm thấy chú Chí Sĩ,thản nhiên nhìn từ trên xuống dưới một vòng,sau đó gật đầu nói “Sớm.”
_”À…Sớm.” Chú Chí Sĩ xấu hổ gãi đầu. Trì độn như chú cũng nhận ra địch ý của Dịch Khiêm.
Ôi, không thể xưng là địch ý…cự nhân ngàn dặm thì đúng hơn.
Ai! Một đám nhóc không đáng yêu tí nào. Con trai như vậy, mấy cô bé thích điểm nào chứ?
Chú Chí Sĩ thầm mắng bản thân suy nghĩ lung tung, một bên phản thủ đóng cửa lại.
Tiếng đóng cửa phá vỡ bầu không khí giằng co giữa ba người,Cố Ngang cùng Cung Lý đồng thời mở miệng.
_”Mặc kệ như thế nào…” Cố Ngang
_”Mình vẫn muốn dọn ra ngoài…” Cung Lý
Cố Ngang bất đắc dĩ nhìn cô. Cung Lý giống như cố gắng lấy hết dũng khí,kiên định nhìn cậu. Cố Ngang đột nhiên ý thức được Cung Lý tựa hồ chưa vào giờ dám nhìn thẳng vào mắt cậu.
Trước kia cứ tưởng rằng Cung Lý dễ thẹn thùng,hiện tại mới biết,đó là bởi vì cô thầm mến cậu,thích đến mức không dám nhìn thẳng vào cậu.
Có lẽ, một khi đã đối diện,cậu mới phát hiện sự ngây thơ thuần khiết trong mắt cô.
Có lẽ, cậu có thể hiểu,loại tình yêu ẩn sâu dưới đáy lòng này, không phải muốn trốn liền trốn được.
Cố Ngang biết không giữ được cô,đành phải nhún nhường “Vậy, chia phòng lại đươc không? Cậu cùng chú Chí Sĩ…”
Tề Yên Khách thản nhiên đánh gãy “Hai người một phòng, còn không bằng ở riêng.”
Cố Ngang sửng sốt, lập tức hiểu được ý y.
Kỳ thật điểm này, Dịch Khiêm đã sớm đề cập qua…Hai người một phòng,vạn nhất bạn cùng phòng chính là hung thủ thì sao?
Tuy rằng cậu không muốn tin hung thủ nằm trong số bọn họ, nhưng về điểm này không thể không suy xét. Cậu theo bản năng nhìn lên giường,Vi Miểu còn đang đắm chìm trong giấc mơ ngọt ngào,khóe miệng khẽ nhếch,chắc là mộng đẹp rồi.
Cậu chợt nhớ tới lời Tề Yên Khách nói “Kẻ đáng hoài nghi nhất phải là Vi Miểu mới đúng.”
Vi Miểu ở chung phòng với Nghê An, mà Vi Miểu quả thật xuất hiện tại hiện trường vụ án…
…Không! Tuyệt đối không có khả năng!
Vi Miểu căn bản không có động cơ giết người.
Như vậy, kẻ giết Nghê An, rốt cuộc là ai?
Nhất thời rối loạn. Cố Ngang phục hồi tinh thần,xoa xoa thái dương bất đắc dĩ nói “…Được rồi cậu muốn dọn thì dọn đi. Nhưng nhất định phải cẩn thận,có chuyện gì cứ la to. Mình sẽ lập tức chạy tới.”
Cung Lý thống khổ nhìn cậu, nhẹ nhàng gật đầu.
Sau đó đánh thức Vi Miểu, bốn người thu thập xuống lầu, lại phát hiện Dịch Bách và Dịch Khiêm đã an vị tại bàn ăn. Từ sau khi Nghê An chết,hai người tổng luôn tránh ăn cùng bọn họ, đại khái là ý của Dịch Khiêm. Từ trong đáy lòng hắn cực kì không tính nhiệm mọi người,bất quá hôm nay bát đĩa bọn họ rỗng tuếch,xem ra tựa hồ còn chư ăn.
Là đang…chờ chú Chí Sĩ làm điểm tâm sao?
Cố Ngang kinh ngạc nhìn chú Chí Sĩ đang xoay người xúc trứng ốp la ra,đi qua nhỏ giọng hỏi “Chú làm thế nào thuyết phục Dịch Khiêm ăn chung với chúng ta vậy?”
Chú Chí Sĩ ngại ngùng gãi gãi đầu “Ách, ha hả…Chú vừa nghĩ ra cách rán trứng thật ngon, định mời Dịch Khiêm và Dịch Bách xem thử…Ai ngờ cậu ta đáp ứng nha!”
_”Đơn giản như vậy?” Cố Ngang hồ nghi liếc mắt nhìn Dịch Khiêm.
_”Ách…còn nữa.” Chú Chí Sĩ nhỏ giọng bổ sung,khóe miệng nở nụ cười ôn hòa “Kỳ thật cậu ấy không biết nấu cơm,tổng luôn chiên trứng khét, cho nên Dịch Bách mới nhờ chú…Ha hả”
Thì ra Dịch Khiêm cũng là truyền nhân của Tà giáo a!
Cố Ngang thật sâu đồng tình với Dịch Bách khi cô bị bắt ăn hộp cơm tình yêu của anh mình,lén lút cười trộm trở về chỗ ngồi.
Dịch Bách thoạt nhìn phi thường buồn ngủ,tựa lên đầu vai anh trai nhắm mắt dưỡng thần. Cố Ngang cười nói “Tối hôm qua chị ấy ngủ không ngon sao?”
Dịch Bách nghe vậy mở mắt ra,bất mãn chọt chọt ngực anh mình “Đều là lỗi của anh ấy! Chị chỉ định xuống lầu ăn vụng bữa khuya,anh ấy lại phạt chị đứng suốt một tiếng!”
…Phạt đứng.
Phốc, bộ dáng Dịch Bách đáng thương hề hề bị phạt đứng, ngẫm lại đều cảm thấy buồn cười.
Dịch Khiêm thản nhiên nói “Ai bảo em chưa xin phép đã ra ngoài?”
Dịch Bách vô cùng ủy khuất “Em đói bụng mà!”
Dịch Khiêm tùy tay vén sợ tóc hỗn độn trên trán cô,bất đắc dĩ nói “Thật khó nuôi a,dạ dày em là hố đen sao?”
_”Hừ!” Dịch Bách không phục bĩu môi “Ngày hôm qua không biết là ai lén trốn trong phòng ăn bánh ngọt!”
Bánh ngọt?
Ánh mắt mọi người nhất trí hướng về chú Chí Sĩ,chú Chí Sĩ vô tội nháy mắt mấy cái,không biết mọi người đang nhìn cái gì.
_”…” Dịch Khiêm xấu hổ ho khan hai tiếng,trấn định nói “Lát nữa em có tắm không?”
_”Đừng đánh trống lảng nha!” Dịch Bách cười cười ôm cánh tay anh mình “Bất quá, tắm rửa, tốt a! Giúp em chà bồn đi!”
_”Ừ…” Dịch Khiêm thật hết nói
Mọi người nghe thế đều nở nụ cười.
Cố Ngang nhìn hai anh em đấu võ mồm,tâm tình không khỏi trở nên khoái trá. Nhưng lập tức, cậu ý thực được không sự kiện phi thường đáng sợ.
…Nếu tận lực quên đi cái chết của Nghê An,không chừng mọi người sẽ tiếp tục sống vui vẻ ở chỗ này?
Nếu những chuyện kì quái không hề xuất hiện…Thật sự có thể…
Dịch Khiêm không còn cố gắng tìm kiếm lối ra? Bởi vì căn bản không thể tìm thấy?
Dù sao cũng không thoát được, không bằng cứ như vậy…an tâm ở lại…
Cố Ngang theo bản năng liếc nhìn Tề Yên Khách,lại phát hiện Tề Yên Khách vẫn luôn nhìn mình,tràn đầy ôn nhu, cười cười hỏi:
_Mẹ nó muốn nói gì sao?
Cố Ngang lắc đầu, trong lòng vẫn còn do dự. Cậu nhớ cha mẹ,thầy cô cùng bạn bè…
Mình mất tích,bọn họ nhất định rất sốt ruột…Mình ở trong này hưởng lạc,bọn họ lại chịu dày vò…
_”Trứng rán mỡ bò hương thảo, nóng hổi mới ra lò đây——“ Sức sống bắn ra bốn phía đánh gãy dòng suy nghĩ của Cố Ngang. Chú Chí Sĩ cười hì hì bưng một đĩa trứng rán vàng óng,hương khí ngập phòng.
_”…” Dịch Khiêm mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm đĩa trứng,chậm chạp không đụng đũa.
_”Ăn đi anh.” Dịch Bách cười hì hì nói “Yên tâm, em sẽ không so sánh anh với chú ấy đâu!”
_”…” Dịch Khiêm bất động thanh sắc xúc một miếng trứng, mặt không biểu cảm nhai nhai nhai
Chú Chí Sĩ chờ mong nhìn hắn, hy vọng được khen ngợi.
Dịch Khiêm liếc nhìn chú,sau đó không thèm để ý chú, tiếp tục nhai nhai nhai.
_”…” Chú Chí Sĩ nhất thời uể oải, ngay cả lỗ tai cũng cụp xuống
Cố Ngang bật cười, cầm đĩa của Vi Miểu lên, gắp cho nó một miếng trứng lớn.
Vi miểu ngửi được mùi thơm, hai tay nhỏ bé chống lên bàn,nhìn chằm chằm cái đĩa trong tay Cố Ngang. Tràn ngập chờ mong.
_”Không vội, để anh cắt nhỏ ra cho em.” Cố Ngang thổi nguội, một bên chia thành từng miếng nhỏ. Chờ cậu cắt xong,Vi Miểu sớm đã đợi không kịp, vội vã dùng tay bóc trứng.
_”Đừng hấp tấp như vậy a!” Cố Ngang bật cười,vội vàng chụp tay Vi Miểu lại,nhét thìa vào tay nó,nghiêm trang chững chạc răn dạy “Vi Miểu,ăn cơm nhất định phải dùng thìa,không được bóc tay! Sẽ bị phỏng đó!”
Vi Miểu cái hiểu cái không nhìn Cố Ngang,cố gắng lý giải lời cậu nói
_”Đến, há to miệng a~~~” Cố Ngang múc một muỗng trứng,lại lo lắng thổi thổi
Vi Miểu ngoan ngoãn há mồm. Rốt cuộc ăn được món ngon, lập tức nở nụ cười hạnh phúc.
Tất cả mọi người an tĩnh nhìn một lớn một nhỏ hỗ động. Giờ khắc này, không khí ấm áp như thế,khiến người ta suýt nữa liền quên mất bản thân đang bị nhốt ở một nơi mạc danh kỳ diệu như thế này.
Tề Yên Khách lẳng lặng quan sát. Y phát hiện thời điểm Cố Ngang chăm sóc Vi Miểu,thần thái đặc biệt ôn nhu.
Loại ôn nhu phát ra từ sâu trong nội tâm.
Chậc chậc, làm y không khỏi ghen tị a.
Tề Yên Khách khẽ nhếch miệng, rút sổ tay ra,thừa dịp Cố Ngang không chú ý,lặng lẽ vẽ ba người. Đứng chính giữa, nắm tay hai người lớn, là một đứa nhỏ.
Bên cạnh viết xuống một câu.
_Bỗng dưng, muốn cùng cậu, có một đứa con.
Y vẽ xong liền nhanh chóng gấp quyển sổ lại,tiếp đó thất vọng nghĩ: ai, cuốn sổ này, càng không thể để cho mẹ nó phát hiện a.
Bất quá, tưởng tượng biểu tình của Cố Ngang sau khi xem xong…Cũng thực đáng chờ mong.
Cố Ngang nhét thìa vào tay Vi Miểu,lúc này mới phát hiện mọi người đang theo dõi mình,không khỏi đỏ mặt,ngượng ngừng nói “Ách, mọi người không ăn sao?”
Mọi người nghe thế đồng loạt nở nụ cười
Tất cả đều đang mỉm cười, trừ một người.
_”…” Cung Lý cúi đầu cầm nĩa, vô ý thức cắm thật mạnh xuống…
Nĩa bạc cùng đĩa sứ ma sát với nhau, phát ra tiếng the thé chói tai
_”A!” Cung Lý giật mình, ngẩng đầu mở mắt nhìn,vội vàng giải thích “Thực xin lỗi! Tôi…”
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn cô
Cố Ngang nhìn cô cười “Không sao, đói bụng lắm đúng không? Mau ăn đi! Ăn sáng xong…Chúng ta cùng đọc sách?” Cậu hỏi mà liếc nhìn Tề Yên Khách, người sau mỉm cười gật đầu
Loại cảm giác tâm hữu linh tê này…Mẹ kiếp, thật sự quá tốt đẹp a!
Cố Ngang đột nhiên cảm thấy, nếu để cậu lựa chọn một lần nữa,cậu có lẽ cậu vẫn nguyện ý đến đây.
Có thể quen biết anh,nhìn đến chân thân của anh,thật sự quá tuyệt. Tác giả đại nhân thân mến!
—-Cố Ngang lúc đó,thật lòng nghĩ,nơi này cũng không tồi.
Nhưng rất nhanh,một hiện thực cực kì đáng sợ sắp đáng vỡ mọi ảo tượng của cậu.
Những lần — từng cho rằng — có thể vui vẻ — sống ở nơi đây — đều chỉ là —–
—–Ảo tưởng!