(Chú ý là trong phần thuật lại cuốn nhật ký của TYK, ngôi nhân xưng của VM vẫn là ‘nó’)
“Vi Miểu.” Cố Ngang cười cười, trong lòng cũng không có cảm xúc gì quá mãnh liệt, “Sao mà bộ dạng của em lại không giống như anh nhớ nữa rồi?”
Thân thể của thiếu niên giống như đang lơ lửng trong không trung, bởi vì dưới chân cậu cũng chỉ toàn là bóng tối. Cậu đứng bên quả cầu tản mát ra vầng sáng mỏng manh, nở một nụ cười thương cảm: “Thật xin lỗi, em đã thay đổi.”
Cố Ngang cùng Tề Yên Khách vẫn đứng ở cửa. Phía sau là căn phòng nhỏ của Tề Yên Khách, ánh mặt trời đầy ắp. Hai người đứng tại điểm giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối, không tiến về phía trước cũng không hề lui lại. Chỉ có một mình Vi Miểu đứng trong bóng đêm, cùng với một vầng hào quang nhỏ.
Đứa trẻ kia nhìn cô độc như vậy, giống như đã một mình ở trong bóng đêm này từ rất lâu. Cố Ngang bỗng có chút không đành lòng, có ý hỏi mà nhìn sang Tề Yên Khách. Tề Yên Khách gật gật đầu, sau đó nắm lấy tay cậu, bước về phía trước một bước, vào biên giới bên trong bóng tối.
Xúc cảm dưới chân thật kỳ diệu, không có cảm giác như đang đứng trên mặt đất, nhưng cũng không bị lún xuống. Vào rồi mới phát hiện, đây là loại không gian khiến cho người ta cảm thấy đầy áp lực và tuyệt vọng. Bóng tối từ bốn phương tám hướng đè xuống, giống như ngay cả hô hấp cũng bị tước đoạt. May mà cánh cửa phía sau còn chưa đóng, vẫn có ánh mặt trời chiếu vào.
…Trước khi bọn họ mở của, nơi này đã như thế nào?
Tại sao Vi Miểu lại một mình một người chờ đợi trong bóng đêm này? Vì vậy đành làm bạn với quả cầu phát sáng kia sao?
Trong lòng Cố Ngang run lên, chợt nhớ tới Vi Miểu vẫn luôn gọi cậu là “Quang” (ánh sáng).
“Bây giờ có thể nói sự thật rồi chứ?” Cố Ngang hít sâu một hơi, nghiêng mặt nhìn Tề Yên Khách.
Tề Yên Khách đưa cuốn sổ của mình qua. Cố Ngang một bên tiếp lấy, một bên cười nói: “Nơi này tối như vậy, làm sao em…” Còn chưa nói xong, trong nháy mắt ngón tay chạm vào cuốn sổ, vô số hình ảnh hiện lên trong đầu, dần dần xuất hiện những cảnh tượng liên tiếp như một thước phim.
Thanh âm nhẹ nhàng hòa hoãn của Tề Yên Khách vang lên trong đầu, giống như đang tường thuật lại một bộ phim.
(Những đoạn phía dưới trong “…” là giọng nói của TYK (trong đầu CN) thuật lại những gì y đã viết trong quyển nhật ký)
“Khi tỉnh lại, bên người có giấy bút. Trong phòng vệ sinh có tám con vịt nhỏ màu vàng, viết tám cái tên, tất cả đều là nét chữ của mình. Tại sao lại là nét chữ của mình nhỉ?”
Hình ảnh hiện lên cảnh Tề Yên Khách buông con vịt xuống, bước ra khỏi phòng đánh giá cái hành lang tựa khúc ruột đỏ lừ của một con quái thú.
“Sáu căn phòng, trên cửa có đồ án. Ngôi sao, bộ não, ác ma, song xà, trái tim, quyển sách.”
Cố Ngang thấy bản thân xuất hiện trong màn ảnh, kinh ngạc nhìn Tề Yên Khách.
“Gặp lại cậu độc giả đáng yêu ngày hôm qua =w= trùng hợp thú vị như vậy, nhất định là có ý nghĩa gì đó.”
Nhà ăn, tám người cùng ngồi một chỗ. “Ngôi sao, Cố Ngang. Bộ não, mình. Ác ma, Dịch Khiêm Dịch Bách. Song xà, Nghê An Vi Miểu. Trái tim, Cung Lý. Quyển sách, ông chủ. Mỗi con vịt ứng với mỗi người ngồi đây. Vì sao trong phòng song xà và ác ma lại có hai người? Tám người ở đây có liên hệ gì? Có người thứ chín không nhỉ?”
Một người que (người que TYK vẽ trong cuốn sổ…) mặc chiếc tạp dề nở một nụ cười. Trên tạp dề viết “Bên trong không mặc gì”. Trên đầu người que viết “Mẹ nó đáng yêu =w=”
…
Mắt Cố Ngang đột nhiên nóng bừng, khóe miệng nhịn không được giương lên.
…
“Trong tủ lạnh chỉ có thể biến ra thực vật. Dao trong nhà ăn có khả năng là hung khí nhất. Sau khi mình nói câu đó, Vi Miểu đánh rơi dao xuống đất. Lưỡi dao liền biến dạng.”
“Trí nhớ của mẹ nó tốt thật. Lòng đa nghi của Dịch Khiêm rất nặng. Cung Lý thích Cố Ngang.”
“Một lần nữa chia phòng. Mình cùng Cố Ngang một gian, Dịch Khiêm Dịch Bách, Cung Lý, ông chủ, Nghê An Vi Miểu.”
“Cố Ngang là đồng tính luyến ái. Thật đơn thuần, đối với mình có hảo cảm. Đây là câu chuyện về hai người nam chính sao?”
Hình ảnh hiện lên cảnh Tề Yên Khách mỉm cười khi giúp Cố Ngang xếp lại quần áo, viết xuống nhật ký “Cũng không tồi nha”.
Hỉnh ảnh tiếp tục thay đổi, Dịch Khiêm mở tủ quần áo của Nghê An ra, mặt liền biến sắc. Tề Yên Khách cũng tiến đến mở ra.
“Trong tủ quần áo của Nghê An có dầu bôi trơn, dung dịch thụt tháo (1) và bao cao su.”
(1) Thụt tháo là thủ thuật đưa nước vào đại tràng nhằm làm mềm lỏng những cục phân cứng và làm thành ruột nở rộng thành ruột được kích thích sẽ co lại đẩy phân ra ngoài trong trường hợp bệnh nhân không đại tiện được và để làm sạch khung đại tràng. (nguồn)
“Nghê An mang Vi Miểu về phòng. Ánh mắt Nghê An nhìn Vi Miểu thật sự vi diệu.”
… Tâm tình Cố Ngang trở nên có chút phức tạp.
Tại nhà ăn, ông chủ cùng Cung Lý đang chuẩn bị điểm tâm ngọt. Tề Yên Khách lặng lẽ mở ngăn kéo ra, rất tự nhiên mà giấu một con dao vào tay áo.
“Nếu như giống như trong sách đã nói, thì rất nhanh sẽ có người chết? Nếu ở cùng một nơi, phải thuận tiện bảo vệ cậu ấy mới được.”
A, vậy mà lại giấu dao à… Bất quá, thấy anh là vì bảo vệ em, em liền không truy cứu nha.
“Nghê An chết, ngực bị dao đâm vào sau đó rút ra, Vi Miểu ngồi trong vũng máu chơi đến là vui vẻ. Hiện trường không có dấu chân máu, hẳn là hung thủ rời đi khi con dao còn chưa được rút ra. Cho dù Vi Miểu không phải là hung thủ, thì cũng là nó rút dao ra gián tiếp sát hại Nghê An.”
Quả nhiên giống như ông chủ nói… Không ngờ sớm như vậy Tề Yên Khách đã đoán được nguyên nhân Nghê An chết. Nhưng vì sao y lại chẳng nói cho ai biết?
… Không, cẩn thận ngẫm lại, thì lúc ấy cũng không biết hung thủ là ai. Nếu Tề Yên Khách quá khoa trương, nói không chừng sẽ trở thành mục tiêu tiếp theo của hung thủ.
“Sau khi Nghê An chết, bóng đèn ở nhà ăn xuất hiện tơ máu. Ngọn đèn không thể bị phá hư về mặt vật lý, có cơ quan sao?”
“Phòng của Nghê An biến mất. Nguyên nhân là gì?”
“Ngày hôm sau, tất cả mọi người đều sinh ra ham muốn tình dục. Có liên quan đến cái chết của Nghê An sao? Nếu chết rồi, thì bỏ con vịt của gã đi vậy. Còn lại bảy người, kế tiếp sẽ tiến triển như thế nào đây?”
“Cố Ngang thật đáng yêu.”
Hình ảnh hiện lên cảnh Tề Yên Khách mỉm cười tiến tới, nói “Có chút muốn hôn em”. Nhưng trong lúc bản thân cậu nhắm mắt lại, y lại lộ ra một vẻ mặt mờ mịt.
“Mình thích cậu ấy sao?”
“Là bởi vì thích cậu ấy cho nên mới muốn hôn, hay là vì muốn cậu ấy thích mình mà muốn hôn?”
“Cố Ngang nhìn thấy mấy con vịt rồi, cậu ấy đang nghi ngờ mình. Nói nói có mấy câu liền khiến cậu ấy hết cả hoài nghi, đơn thuần quá đi =w=”
“Không. Có thể mình đã nói dối. Gạt người quá đi, thậm chí mình còn cảm thấy, có lẽ mình thích cậu ấy mất rồi.”
… Hóa ra từ khi đó anh đã bắt đầu nghi ngờ chính mình.
Đột nhiên Cố Ngang cảm thấy khổ sở quá.
“Cung Lý bày tỏ với Cố Ngang.”
“Thử hôn Dịch Bách. Quả nhiên, vì để cho nội dung câu chuyện được phát triển, mình có thể làm được. Nhưng vì sao khi là Cố Ngang thì lại làm không được chứ?”
Ngu ngốc, bởi vì anh thích em mà.
“Dịch Bách chết. Trượt chân trong phòng tắm, đập đầu vào thành bồn tắm mà té xỉu, chết chìm. Phía dưới lòng bồn tắm là một bánh xà phòng. Một mình Cung Lý vào phòng tắm trước Dịch Bách một lúc lâu, là có động cơ.”
“Dịch Khiêm liền sụp đổ mà nhốt mình trong phòng. Cung Lý biết người Cố Ngang thích chính là mình, liền náo loạn một trận. Thật rẻ mạt, nhanh mà đi chết luôn đi.”
“Căn phòng ác ma vẫn chưa biến mất. Bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Dịch Khiêm không chịu ra ngoài liền không thể xác nhận. Vừa lúc ông chủ cũng muốn khuyên hắn ra ngoài, liền bảo chú ta hiến thân đi.”
“Dịch Khiêm thế mà lại cùng chú ta lên giường. Hừ, tuyệt đối là khiêu khích!”
Hình ảnh thay đổi, Tề Yên Khách cùng Cố Ngang đứng ngoài cửa phòng ông chủ nhìn lén, Tề Yên Khách thật cẩn thận mà nắm tay cậu.
“Tuy nói ‘Để anh chạm vào em là không tốt’, nhưng, làm sao có thể chứ!”
Độc thoại nội tâm của người kia có vẻ ngượng ngùng mà tràn ngập khoái hoạt, hòa với tiếng tim đập càng lúc càng nhanh.
Cố Ngang kinh ngạc nhìn cảnh hai người đang ôm nhau trong phòng tắm, thấy khi đó mình cùng y khóe miệng đều hơi giương lên, cùng nhìn vào mắt nhau.
“Cậu ấy muốn hôn mình.”
Thanh âm của người kia trở nên có chút ưu thương.
“Chỉ là nói chút lời ngon tiếng ngọt, khiến cho cậu ấy thích mình… Còn mình thì sao?”
“Mình có thể lấy tình cảm chân thành như thế mà đối đãi với cậu ấy chứ?”
“Hay là, mình chỉ đang đắm chìm trong chính nội dung vở kịch mà mình đặt ra?”
Ngu ngốc…
Anh nghĩ như vậy, chứng tỏ anh đã yêu em rồi còn gì. Lo sợ sẽ đối với em không đủ nghiêm túc, lo sợ bản thân trả giá không đủ chân thành… Nghĩ như vậy, chính là vì yêu mà.
…
Hình ảnh dừng lại, ngay tại lúc Vi Miểu xuất hiện. Vi Miểu trong bộ quần áo đã quá nhỏ, ngẩng đầu nhìn hai người.
“Vi Miểu lớn lên. Ngọn đèn cũng càng tối sầm. Vì sao lúc này chỉ có Vi Miểu là thay đổi? Nó cùng ngọn đèn có liên quan sao?”
…
“Nếu tất cả những chuyện xảy ra ở đây là giống như trong cuốn tiểu thuyết, vậy tiếp theo tác giả sẽ viết như thế nào?”
Tề Yên Khách ở trước bồn rửa mặt lẳng lặng nhìn những con vịt còn lại ở trên kệ, sau đó vứt con vịt của Cung Lý vào thùng rác.
“Quả nhiên, người chết tiếp theo chính là Cung Lý. Nhân vật phản diện với tính cách quá xấu phối hợp diễn sẽ làm tác giả chán ghét a.”
“Còn mình thì sao?”
“Mình yêu Cố Ngang, là do chính tâm ý của mình, hay lại chính là an bài của người ‘tác giả’ kia?”
“Hay là nói, là an bài của ‘mình’?”
“Tất cả những chuyện phát sinh cho đến nay, đều giống với dự liệu của mình… Không, là đều giống với mình ‘đặt ra’ mới đúng.”
“Cùng Cố Ngang yêu đương. Phát sinh những vụ giết người liên tiếp. Vô luận thế nào cũng không thoát được khỏi nơi này. Tất cả, đều là mình âm thầm ‘đặt ra’ sao…”
Tề Yên Khách cầm hai con vịt nhỏ mà từ từ trượt xuống bờ tường, hai chân trần đặt trên nền gạch men sứ, nhìn qua vô cùng lạnh lẽo. Y chậm rãi chớp mắt, lâm vào hoang mang sâu thẳm.
Hình ảnh hiện lên cảnh chính mình đi vào trước mặt y, thất kinh mà nhìn y.
Tề Yên Khách ngẩng mặt lên, chậm rãi đem con vịt viết “Cố Ngang” đưa cho mình.
“Nếu tất cả đều là do anh ‘đặt ra’… Anh không muốn em phải liên lụy.”
“Anh đem vận mệnh của em trả lại cho em. Không còn phải hành động theo ý muốn của anh, không còn bị những lời nói dối trá của anh ảnh hưởng. Hãy trở lại làm chính em đi.”
… Ngu ngốc.
Cố Ngang giương khóe miệng, nước mắt lộp bộp lộp bộp lăn xuống.
Anh cho anh là ai chứ, làm sao anh có thể quyết định được vận mệnh của em? Anh đã nghĩ quá nhiều rồi.
Tuy rằng em cũng không biết vì sao lại yêu anh, nhưng em khẳng định… không phải là vì cái thứ chó má gì đặt ra. Huống chi, anh cũng yêu em, không phải sao?
Hình ảnh hiện lên cảnh hai người thâm tình ôm hôn, trong mắt là tình yêu vô pháp giả bộ.
“Anh đối với em, là thật lòng.”
Đương nhiên là vậy rồi, ngu ngốc…
“Ông chủ làm một bữa tối phong phú. Mình nghĩ chú ta muốn tự sát. Nguyên nhân đại khái là vì đã giúp Dịch Khiêm sát hại Cung Lý, nên trong lòng bất an?”
“Dịch Khiêm muốn tìm mình nói chuyện. Thuận tiện làm hắn chú ý một chút đến ông chủ.”
Trong phòng Dịch Khiêm, nơi vốn là chỗ đặt giường biến thành một hình cầu trống rỗng thật lớn.
Là thật lòng, hay là do chính anh ‘đặt ra’ mà trở thành thật lòng? Dịch Khiêm cười nhạo hỏi.
Tề Yên Khách hốt hoảng thất thố mà chạy trốn.
“Là thật lòng, hay là do chính mình đặt ra mà trở thành thật lòng?”
“Không ngờ lại dùng ‘hình tượng’ giả dối để lừa gạt cậu ấy.”
Trong phòng vệ sinh, Tề Yên Khách quỳ gối trước bồn cầu, nhắm mắt hung hăng cắn xuống.
“Nói ra khỏi miệng, tất cả đều là những lời ngon tiếng ngọt được tỉ mỉ lập ra. Không muốn.”
Y vịn lên bồn cầu, trong miệng chảy ra cơ man là máu. Rõ ràng đau đến cả người đều run rẩy, nhưng ánh mắt lại vô cùng bình tĩnh.
“Dịch Khiêm nói cho tiểu ngốc quang, rằng kết cục là toàn diệt. Ai nha, sớm biết vậy lúc trước đã không thể nhẫn tâm. Tiểu ngốc quang nhất định rất khổ sở. Nhưng mà, cho đến bây giờ mình vẫn tin tưởng, hai người nhất định có thể chạy đi. Cho dù có chuyện gì anh cũng sẽ bảo vệ em, cho dù em không còn tin tưởng anh.”
…
“Ông chủ chết. Vi Miểu đã có thể nói chuyện. Thật thú vị, mình cắn đứt đầu lưỡi, nó liền học được ngôn ngữ.”
“Hiệu quả của quyển sách là ngôn ngữ? Hình như không chỉ có thế.”
“Song xà, dục vọng. Ác ma, diện mạo. Trái tim, tình cảm. Quyển sách, ngôn ngữ. Nhìn thì như thế, nhưng tựa hồ còn chưa có chuẩn xác. Còn có, ngọn đèn đại biểu cho cái gì?”
“Nếu Vi Miểu chết, sẽ phát sinh điều gì? Sẽ có phòng biến mất sao?”
“Hay là, tất cả các căn phòng sẽ đều biến mất?”
“… Cốt lõi?”
…
“Dịch Khiêm chết. Cố Ngang bị thương nặng. Vi Miểu giúp miệng vết thương của Cố Ngang khép lại nhanh chóng.”
“Cơ thể của Dịch Khiêm cùng Vi Miểu dung hợp. Hóa ra phòng cùng với thi thể không phải là biến mất, mà là bị hấp thu.”
“Vi Miểu lớn lên nhanh chóng. Ác ma đại biểu, thật sự là vẻ ngoài sao? Ngọn đèn sắp tắt, mình cảm thấy thực suy yếu. Có lẽ tính mạng của mình cũng đang bị lặng lẽ hấp thu.”
“Vi Miểu rốt cuộc là thứ gì?”
“… Hình thái? Không phải bề ngoài, mà là hình thái… Hình thái tồn tại của Vi Miểu, chính là ác ma?”
“Song xà, dục vọng. Ác ma, hình thái. Trái tim, tình cảm. Quyển sách… Tri thức?”
“Bộ não, trí lực. Ngôi sao…”
“Đứa trẻ kia nói, em nghĩ, em là người xấu.”
“… Ký ức?”
…
“Hóa ra, chính mình mới là hư ảo.”
“Ngang, hóa ra chúng ta, thật sự không có khả năng chạy thoát…”
…
Hình ảnh đến đây chấm dứt.
Cố Ngang giống như rơi vào biển sâu, chỉ cảm thấy cả người lạnh như băng, cả người đều như bị bóng tối cắn nuốt. Cậu thậm chí quên cả hô hấp, thẳng đến khi hít thở không thông mà bừng tỉnh lại, cậu mới hít vào một hơi thật lớn.
“… Ký ức…” Cậu mờ mịt nhìn những người khác, Tề Yên Khách cùng Vi Miểu, “Tôi là… ký ức?”
Vi Miểu cuộn mình tại vầng sáng mỏng manh của quả cầu, hai mắt trong suốt bình tĩnh: “Ừm. Anh là ký ức của em.”
“Em là ác ma? Còn anh… Chúng ta rốt cuộc…” Cố Ngang đột nhiên cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, cứ như một người chết đuối đang cố gắng vươn tay, nhưng đến bèo rong cũng bắt không được.
Vi Miểu đứng lên nở một nụ cười chua sót, bàn tay nhẹ nhàng chụp lên quả cầu đang phát sáng: “Không, em không phải ác ma, em chỉ là cốt lõi của nó… Ban đầu chỉ có ác ma là bị tan rã. Trí lực, tình cảm, tri thức, hình thái, dục vọng, còn cả ký ức. Mọi người đều là được tách ra từ cốt lõi.”
Cố Ngang bất lực nhìn Tề Yên Khách. Tề Yên Khách nắm chặt tay cậu, ánh mắt dịu dàng.
Vi Miểu chậm rãi chớp mắt, tầm mắt dừng trên hai bàn tay đang nắm chặt của hai người. Cậu hơi nhếch khóe miệng, nhẹ giọng nói: “Khi mọi người chết đi, sẽ trở về cốt lõi. Sau đó… Chúng ta sẽ hợp nhất.”
Cứ như vậy thoát ly lập luận thường thức, sau khi đã trải qua bao nhiêu sự kiện quỷ dị như thế, Cố Ngang đã không còn cho đó là Thiên Phương dạ đàm (truyện Nghìn lẻ một đêm, tức là chuyện ảo tưởng, không có thực) nữa rồi.
Nhưng vẫn là nhịn không được mà cảm thấy… tuyệt vọng.
Hóa ra chúng ta thật sự trốn thoát không nổi. Bởi vì chính chúng ta mới là “hư ảo”.
Kết cục duy nhất của chúng ta chính là cái chết. Căn bản là không có chỗ để trốn.
Đúng rồi, không chỉ là căn nhà kia… Mà cả thế giới trước kia chúng ta sinh sống, cũng là hư ảo đúng không? Bố mẹ, bạn bè… Cuộc sống của mình…
Từ đầu tới cuối đều bị phủ định a…
Cậu hít sâu một hơi, nhìn quanh bốn phía. Trong không gian tối mịt này, cái gì cũng không có, mọi thứ đều là hư vô. Vậy thì mình cứ giãy dụa còn có ý nghĩa gì nữa?
Có giãy dụa đến đâu cũng đâu có thể trốn thoát?
“Thật xin lỗi.” Vi Miểu rũ mắt, nhẹ giọng nói.
Cố Ngang không biết nên nói gì bây giờ. Lúc này Tề Yên Khách bỗng từ trong túi rút ra một con vịt, ánh mắt dò hỏi nhìn Vi Miểu.
Vi Miểu nghĩ nghĩ, nói: “Theo ý muốn của anh.”
Tề Yên Khách nhãn tình sáng lên. Vi Miểu tựa hồ cũng phát hiện ra điều gì đó, lộ ra thần sắc tự hỏi. Tề Yên Khách cười cười, chỉ chỉ cuốn nhật ký trong tay Cố Ngang. Cố Ngang ngẩn người, nhanh chóng đưa cuốn sổ cho y.
Tề Yên Khách nhanh chóng viết xuống một dòng chữ: “Có lẽ anh có thể bảo hộ em.”
Cố Ngang ngơ ngác hỏi: “Là ý gì?”
Tề Yên Khách cười cười, ấn một nụ hôn lên trán cậu, sau đó rút con vịt của của cậu ra, nhét vào trong lòng bàn tay cậu, nắm lại thật chặt.
… Đây là cáo biệt sao?!
Cố Ngang đột nhiên cảm thấy sợ hãi vô cùng, dùng sức giữ chặt Tề Yên Khách không muốn buông ra. Tề Yên Khách mỉm cười lắc đầu, vươn tay gảy gảy mũi cậu.
“Ngoan, nghe lời.” Y không tiếng động mà làm vài khẩu hiệu bằng miệng.
Cố Ngang há miệng, lại cảm thấy cổ họng nghẹn ngào, nói không nên lời.
… Giãy dụa cũng chẳng có ý nghĩa. Không thể có kết cục khác.
Tuyệt vọng tước đoạt khí lực toàn thân cậu. Trên tay buông lỏng, Tề Yên Khách liền lui ra.
Cố Ngang kinh ngạc nhìn y đi về phía Vi Miểu. Y đưa ra con vịt có chữ “Ki-lô-gam”.
“Cám ơn anh đã trở về.” Vi Miểu cúi đầu, giọng nói áy náy mà đau thương. Cậu chậm rãi giơ tay lên, tiếp nhận con vịt nhỏ. Thời điểm con vịt chạm vào ngón tay cậu liền lập tức biến mất, một chút dấu vết cũng không lưu lại.
Tề Yên Khách cuối cùng quay đầu hướng Cố Ngang nở một nụ cười, sau đó, thân thể bắt đầu vặn vẹo. Bóng tối xung quanh quấn lấy, bao bọc cả người y, cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Hốc mắt Cố Ngang nóng lên, cái gì cũng đều thấy mơ hồ không rõ.
Anh ấy trở về.
Vi Miểu chậm rãi chớp mắt mấy cái, nghiêng đầu nhìn quả cầu càng lúc càng ảm đạm kia.
“Rốt cuộc… đã kết thúc rồi.”
Thiếu niên khóe miệng hơi giương, lộ ra nụ cười đau thương tuyệt vọng.
“Tề Yên Khách, nguyện vọng của anh là…”