Đợi Cố Ngang cùng Vi Miểu ngồi xuống,Dịch Khiêm mở miệng “Nghê An xác nhận đã tử vong. Hung khí là dao ăn, thứ đặt trong ngăn kéo tủ bếp.”
Bàn ăn tổng cộng có tám chiếc ghế, lúc này chỉ còn lại bảy người, tám cái bánh trứng trên bàn vàng rực trông phá lệ chói mắt.
Cung Lý và Dịch Bách lộ vẻ bi thương. Chú Chí Sĩ có chút kinh hoảng lẩm bẩm “Hung thủ…là ai? Chẳng lẽ thật sự có kẻ thứ chín sao?”
Dịch Khiêm quét mắt nhìn mọi người, thản nhiên nói “Tóm lại, tất cả mọi người nói xem vừa rồi đã làm những gì?”
_”Anh hoài nghi chúng tôi sao?” Cung Lý cười chua sót, lời nói ra không khỏi châm chọc “Chúng tôi vừa biết nhau chưa đến một ngày,nhất thiết phải giết người sao? Hay là anh cảm thấy cái chết của thầy Nghê An là giả?”
Quả thật, trong vòng một ngày, đầu tiên bị bắt đến một nơi phản khoa học như thế này,sau đó lại gặp phải giết người…Đối với ai mà nói cũng đều là đả kích rất lớn. Nhu nhược như Cung Lý còn biết giễu cợt người, chỉ sợ cô cũng sắp hỏng mất.
Cung Ngang thở dài,từ dưới bàn nhẹ nhàng nắm tay Cung Lý. Cung Lý lập tức ngẩn ra, hiểu được cậu đang an ủi mình,không khỏi đỏ mặt.
_”Tôi không hoài nghi cái chết của thầy Nghê. Chính vì muốn tin tưởng mọi người, cho nên mới hy vọng mọi người hợp tác.” Dịch Khiêm lãnh tĩnh đáp “Nếu không nguyện ý, tôi cũng không ép.”
_”Tôi cảm thấy anh ấy nói có lý.” Cố Ngang thành khẩn nhìn mọi người “Trong lòng mọi người khẳng định rất khó chịu,nhưng,càng im lặng sẽ càng dẫn tới hoài nghi,chúng ta cần phải điều tra rõ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Liền bắt đầu từ tôi đi.” Cậu liếc mắt nhìn Dịch Bách “Giữa trưa,tôi cùng Dịch Bách chơi game suốt. Thời điểm chú Chí Sĩ lên lầu bảo chúng tôi xuống ăn điểm tâm là ba giờ rưỡi,sau đó tôi qua cách vách tìm Tề Yên Khách.”
_”Tề Yên Khách không chơi game với cậu sao?” Dịch Khiêm liếc mắt nhìn Tề Yên Khách
Tề Yên Khách không để ý tới hắn,trầm tư nhìn ngọn đèn hình cầu trắng tinh treo trên trần nhà.
_”…Hình như có gì đó thay đổi.” Y nói
Mọi người nghe vậy liền nhìn lại. Thị lực Cố Ngang tốt,liếc mắt một cái liền phát hiện sự khác thường của bóng đèn.
_”…Sợi vonfram?” Cố Ngang kinh ngạc thốt lên
Bên trong chiếc đèn vốn luôn thuần trắng,giờ đây lại xuất hiện những vệt tối màu. Ánh sáng quá chói chang, không thể xác định màu sắc của chúng.
Giống như sợi vonfram trong bóng đèn tròn,sử dụng lâu ngày sẽ biến thành màu đen, kết quả của việc liên tục nóng lên rồi lại làm lạnh.
_”Không đúng, giữa trưa không có.” Tề Yên Khách nghĩ nghĩ,nháy mắt nói “Giống như tơ máu.”
Bị y nói thế, tất cả mọi người không khỏi sợ hãi.
_”…Tháo xuống dưới thử xem?” Cố Ngang đề nghị.
Vừa dứt lời, Tề Yên Khách liền đạp ghế bò lên bàn
_”Từ từ! Trước tắt đèn đã!” Cố Ngang nhanh chóng đi tìm công tắc.
_”Không có chốt mở!” Dịch Khiêm cùng Tề Yên Khách trăm miệng một lời
Cố Ngang sửng sốt. Lúc này Tề Yên Khách đã vươn tay, thăm dò quả cầu
_”…A? Không nóng chút nào.” Tề yên Khách nháy mắt mấy cái, ngạc nhiên nói
Nơi này không có công tắc điện,nói cách khác chiếc đèn vẫn luôn trong trạng thái hoạt động, như vậy hẳn phải rất nóng mới đúng. Tất cả mọi người nghĩ vậy không khỏi bất giác lui về sau mấy bước,sợ bóng đèn ẩn giấu cơ quan bên trong.
Cố Ngang hộ Vi Miểu sau lưng,lo lắng nhìn Tề Yên Khách trên bàn cơm “Anh cẩn thận a.”
Tề Yên Khách nhìn cậu cười,sau đó vươn hai tay ra,ý đồ tháo bóng đèn xuống. Mọi người khẩn trương chờ đợi.
Tháo.
Dùng sức tháo.
Liều mạng tháo.
Bóng đèn vẫn không nhúc nhịch.
Chúng: “…”
“…” Tề Yên Khách nhảy xuống đất,thoải nhiên tự nhiên mà quơ chiếc nồi bên bếp,tiếp theo đó lại lọ mọ bò lên bàn.
…Mở không được liền muốn đập sao! Thiếu niên anh có bao nhiêu nhu nhược a! Còn nữa! Nơi này chỉ có một bóng đèn thôi đó! Anh đập mất thì chúng tôi phải sờ soạng ăn cơm à!
Cố Ngang run rẩy khóe miệng,nhanh chóng giữ chặt Tề Yên Khách “…Khoan, để tôi thử xem.”
Tề Yên Khách lại cười, lấy tay cậu ra,thản nhiên nói “Cược một quả chuối, đập không bể đâu.”
Ai muốn cược chuối với anh a! Tôi muốn ăn chuối không thể tự mình tìm tủ lạnh sao! ….Này, từ từ, anh rốt cuộc dùng chuối để ăn vẫn là….A A A …Mẹ nó, rốt cuộc mình đang nghĩ đi đâu vậy!
Cố Ngang đầu đầy hắc tuyết, bất đắc dĩ nói “…Vậy nếu hư thì làm sao?”
Tề Yên Khách mỉm cười đáp “Nếu hư, tôi liền đút cậu ăn chuối.”
Cố Ngang nhất thời lại suy nghĩ miên mang,chậm trễ thời gian,Tề Yên đã cầm nồi đánh về phía bóng đèn!
Phanh!
Chiếc nồi bỗng rời tay! Bật manh ra sau! Bay ra theo đường parabol!
_”…” Tề Yên Khách kinh ngạc mở to hai mắt
_”…!” Quần chúng vô tội hoảng loạn chạy trốn,né tránh chiếc nồi không có mắt.
_”…Yếu như vậy,ngay cả cái nồi không giữ được.” Cố Ngang run rẩy khóe miệng,nhịn không được nói “Tề Yên Khách, kỳ thật…Anh là nữ phẫn nam trang đúng không?”
Tề Yên Khách bĩu môi “Tôi mới không thèm nữ phẫn nam trang,nếu không mẹ nó sẽ không thích tôi.”
….A?
Cố Ngang sửng sốt một lúc mới kịp phản ứng,hận không để hung hăng đánh chết tên này.
…Đã hứa giữ bí mật rồi mà!Thao!
Không đợi Cố Ngang phát điên,Tề Yên Khách đã nhảy xuống đất,đi qua nhặt chiếc nồi lên. Cố Ngang hồ nghi liếc mắt nhìn bóng đèn hình cầu,phát hiện nó còn nguyên vẹn,quả như không bị hư hao.
Phản ứng đầu tiên của Cố Ngang cư nhiên là….Chẳng lẽ mình phải đút chuối cho tên kia ăn?
Không không, hiện tại không phải là lúc nghĩ tới chuyện này!
Thấy bóng đèn không có việc gì,tất cả mọi người đều chậm rãi tụ lại. Vi Miểu cũng tò mò từ sau lưng Cố Ngang ló đầu ra xem. Mà Dịch Khiêm thủy chung vẫn luôn cau mày,nghiền ngẫm nhìn Tề Yên Khách.
Tề Yên Khách cầm chiếc nồi quan sát tỉ mỉ nửa ngày,đột nhiên ngẩng đầu lên nói “Vừa rồi, cái nồi còn chưa đụng vào bóng đèn đã bị đánh bay…”
Cố Ngang sửng số “A” một tiếng
Tề Yên Khách ngẩng đầu nhìn bóng đèn hình cầu thuần trắng,như có điều suy nghĩ nói “Tôi nghĩ…nói không chừng, nó căn bản không phải bóng đèn bình thường.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau. Dịch Bách cắn cắn môi,sợ hãi ôm lấy cánh tay Dịch Khiêm “Vậy…là gì?”
_”Không biết.” Tề Yên Khách vô tôi nháy mắt mấy cái “Tháo không được,đập không xong,hiện tại chúng ta chỉ có thể dùng như đèn điện bình thường.”
Chúng: “…”
Dịch Bách bỗng nhiên nhãn tình sáng lên “Chẳng lẽ nó là cơ quan? Có thể mở mật đạo?”
_”Có khả năng!” Chú Chí Sĩ trở nên kích động “Như vậy chúng ta có thể ra ngoài!”
_”…Cứ cho nó là cơ quan…” Tề Yên Khách thở dài “Tháo không được, đập không xong,làm gì bây giờ?”
Dịch Bách cùng chú Chí Sĩ nhất thời uể oải
Lúc này, Dịch Khiêm trầm mặc một hồi đột nhiên đẩy đẩy kính mắt,thản nhiên nói “Ồn ào đủ chưa?”
Tề Yên Khách trừng mắt nhìn
Dịch Khiêm kéo ghế ra,ngồi xuống cạnh bàn ăn. Cứ việc từ dưới nhìn lên, lại không khỏi chèn ép khiến đối phương cảm thấy áp lực.
Phía sau gọng kính mỏng manh,là một đôi lạnh lùng trấn tĩnh.
_Trả lời câu hỏi của tôi…từ giữa trưa đến giờ, cậu đã làm gì?