• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tề Yên Khách khẩu giao cho cậu.

Lúc bị Tề Yên Khách kéo tới ngồi xuống bồn cầu, cậu vẫn còn ngơ ngác mà không nghĩ tới việc Tề Yên Khách sẽ làm kế tiếp.

Loại cảm giác này… Thật… Kỳ diệu.

Trước kia cậu cho rằng thoải mái nhất chính là liếm liếm, hiện tại mới biết, được mút vào mới là điểm chết người.

Quả thực… Căn bản chẳng kiên trì được bao lâu! Mãi đến khi cậu bắn trong miệng Tề Yên Khách rồi nhìn Tề Yên Khách bị sặc đến ho khan thì mới chính thức cảm nhận được cái gì gọi là khẩu giao.

Không chống đỡ được mấy phút đồng hồ đã phá công khiến Cố Ngang cảm thấy thực mất mặt, bất quá thấy Tề Yên Khách đang ở đằng kia súc miệng nhu quai hàm, cậu chợt phát hiện kỳ thật chuyện này hẳn là mệt chết đi. Cậu thì sáng khoái, miệng Tề Yên Khách lại toàn tinh dịch. Tưởng tượng như vậy, cậu lại đột nhiên cũng rất muốn làm cho Tề Yên Khách một lần.

Khụ khụ, tuy rằng mình chưa từng cho người kia cái gì, bất quá có thể học đi…

Tề Yên Khách súc miệng xong, lấy khăn lau phía dưới cho Cố Ngang. Cố Ngang vừa mới phóng thích nên tự nhiên sẽ không có cảm giác nữa, bởi vậy trong lòng chỉ còn lại có nhu tình. Nhìn khuôn mặt nghiêng của Tề Yên Khách gần ngay trước mắt, cậu nhịn không được mà hôn lên một cái.

Tề Yên Khách giương khóe miệng, mỉm cười nhìn cậu.

“Tiểu tề tử, lại đây cho trẫm hôn một cái.” Cố Ngang đỏ mặt, nhỏ giọng nói, “Hôn lưỡi cũng có thể…”

Tề Yên Khách ngẩn người, miệng làm khẩu hiệu: “Không ghét sao?”

Cố Ngang nhớ tới cảm giác lần đó cậu bị Tề Yên Khách cưỡng hôn, không khỏi thấy áy náy, quay mặt đi nói: “Lần đó là bởi vì… Quá đột nhiên.”

Tề Yên Khách mơ hồ không rõ mà nói: “Thật xin lỗi.”

Cố Ngang bĩu môi, nói nhỏ: “Anh vừa rồi dùng khẩu giao làm đảo điên tam quan của em rồi, bây giờ dùng hôn môi để nảy sinh cái gì mới một chút đi.”

Tề Yên Khách cười ra tiếng, lại lắc đầu. Cố Ngang lộ ra ánh mắt thất vọng, Tề Yên Khách chỉ cười mà đi qua, nhắm mắt đặt trán của mình kề với cậu.

Cố Ngang cũng nhắm mắt lại, cảm thấy trán hai người kề sát, chóp mũi chạm nhau. Mặc dù không nói câu nào, nhưng có thể cảm giác được tình ý ấm áp đang chậm rãi chảy xuôi lại đây. Cảm giác ấy cứ bình tĩnh như thế, thậm chí chỉ cần hơi thở cũng có thể cảm nhận được sự hiện diện của đối phương, thật làm người ta an lòng.

Hai người lẳng lặng như vậy trong chốc lát, đến khi tách nhau ra vẫn lưu luyến không rời mà ngóng nhìn đối phương.

Này, em vẫn muốn hôn anh a.

Cố Ngang bất đắc dĩ thở dài, chủ động tiến đến. Khi chạm vào đôi môi ấm áp kia cậu cảm thấy Tề Yên Khách lui lại một chút, nhưng vẫn để cho cậu hôn lên. Tề Yên Khách ôm hờ bờ vai của cậu, khẽ cắn bờ môi cậu. Kích thích nhỏ ôn nhu kia khiến Cố Ngang lòng đầy vui sướng, rất muốn vươn hai tay ra mà ôm chầm lấy y, đáng tiếc khuỷu tay vẫn không dùng được lực.

Tề Yên Khách thế nhưng lại dần dần ôm chặt cậu, thần thái thâm tình mà chuyên chú.

Cố Ngang nhịn không được đem lưỡi tiến vào. Vừa tiến vào khoang miệng trống rỗng kia khiến cậu trong lòng đầu tiên là cả kinh, sau đó có chút đau lòng phát hiện, Tề Yên Khách đem phần lưỡi nhỏ còn sót lại lui vào chỗ sâu nhất, dường như sợ bị cậu động vào.

Cố Ngang tách ra, thương tiếc mà nhìn y, dịu dàng hỏi: “Đụng tới có đau không?”

Tề Yên Khách lắc đầu, không tiếng động nói: “Em sẽ cảm thấy ghê tởm.”

Lúc này Cố Ngang mới hiểu được phản ứng của bản thân lần đó đã khiến Tề Yên Khách thương tổn sâu đậm. Cậu do dự một chút, không biết nên nói gì để an ủi Tề Yên Khách, đành phải một lần nữa hôn lên. Lúc này cậu trực tiếp xâm nhập vào thật sâu bên trong, lấy đầu lưỡi đụng vào lưỡi đối phương. Tề Yên Khách đầu tiên là trốn tránh, nhưng cũng từ từ mà bắt đầu tiếp nhận, gian nan đáp lại nụ hôn của cậu.

Cố Ngang trong tim phát đau, hối hận muốn chết. Biết rõ người kia rất yêu mình, bản thân cũng yêu y, vì cái gì còn muốn thương tổn cậu chứ?

Y đã làm tổn thương chính cơ thể của mình, mình lại còn tổn thương tâm của y. Mình thật sự là xấu xa mà.

Nên bù lại như thế nào đây? Thật xin lỗi…

Đang lúc Cố Ngang đau lòng sám hối, khóe miệng Tề Yên Khách thế nhưng dần dần hiện lên ý cười. Y cảm thấy hôn môi thế này rất kỳ quái, nhưng trong lòng lại không phải vui vẻ bình thường đâu. Kỳ thật đầu lưỡi vẫn còn hơi đau, bất quá, có thể được tiểu ngốc quang hôn như vậy, có đau cũng không thành vấn đề.

Cái loại đem tâm nhồi đến ngọt ngào thế này có thể tiêu trừ hết thảy thống khổ a.

Cũng có thể, bù lại hết thảy thương tổn.

Sự việc giữa những người yêu nhau chẳng bao giờ có đạo lý. Một ánh mắt của em có thể khiến anh khó chịu đến muốn chết luôn cho xong, nhưng một cái hôn môi của em lại có năng lực làm cho anh hạnh phúc đến muốn hét lên.

Thật tốt… Cùng với em một chỗ.

Có thể luôn luôn ở bên nhau thì tốt rồi.

Hai người hôn xong, vẫn còn ôm nhau rất lâu. Chẳng biết tại sao, hôm nay hai người đối với nhau đều tràn ngập quyến luyến, giống như sẽ sớm phải tách ra vậy.

Lúc hai người ăn mặc chỉnh tề ra khỏi buồng vệ sinh, Vi Miểu không ngờ lại không có trong phòng. Cố Ngang nhất thời cả kinh, ngay sau đó lại nghĩ, Dịch Khiêm chết rồi, phòng của anh ta hẳn là cũng đã biến mất. Hiện giờ chỉ còn lại có hai phòng ngủ cùng một phòng bếp, người sống cũng chỉ còn có ba người họ. Vi Miểu rời khỏi tầm mắt của cậu mới chỉ trong chốc lát, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Tề Yên Khách biết cậu sốt ruột, liền nắm tay cậu đi ra hành lang, đầu tiên mở ra cửa phòng của mình nhìn nhìn. Cửa phòng vệ sinh bị mở ra, Vi Miểu không có bên trong. Hai người liền đi xuống dưới lầu, liếc mắt một cái liền thấy Vi Miểu đang đứng ở trên bàn ăn.

“Vi Miểu? Sao em lại đứng trên bàn…” Cố Ngang khẩn trương tiến tới, sợ kinh động Vi Miểu sẽ làm nó ngã xuống. Chỉ thấy Vi Miểu trong tay đang giơ cái gì đó, đang cố gắng hướng về ngọn đèn giữa trần nhà.

Tề Yên Khách đứng ở xa xa, nheo mắt lại.

Trong tay Vi Miểu… đang cầm một con vịt vàng. Không chỉ thế, hai bên túi áo cũng phình ra, thoạt nhìn có vẻ cũng nhét vài con vịt trong đó.

Vừa nãy thấy cửa phòng vệ sinh của phòng đang mở y liền có chút hoài nghi, quả nhiên Vi Miểu đã vào, cầm đi mấy con vịt mà y đã vứt?

Lấy chúng làm gì chứ? Hiện tại nó lại đang làm gì thế kia?

Thoạt nhìn, hình như là muốn chạm con vịt vào bóng đèn… Lại nói, tại sao chỉ có ba con? Còn lại đâu?

“Vi Miểu? Em đang làm gì đó?” Cố Ngang cũng hồ nghi đứng lên, vừa ngửa đầu nhìn bóng đèn kia thì tự dưng thấy chóng mặt. Cậu có chút đứng không vững, Tề Yên Khách thấy vậy liền nhanh chóng đến đỡ, nhưng trận chóng mặt này cứ như bị lây vậy, bản thân Tề Yên Khách cũng lung lay đứng không vững.

Không phải, không phải, vì sao lại như vậy?

Tuyệt đối không phải vì thức đêm… Cùng bị chóng mặt như thế này… Cố Ngang bị chóng mặt xem ra cũng không chỉ là bởi não bị chấn động… Là cái gì khiến hai người bọn họ bị ảnh hưởng?

“…” Vi Miểu cũng không thèm nhìn tới hai người, trên mặt treo vẻ dịu dàng, nhẹ nhàng cầm con vịt trong tay hướng về phía bóng đèn. Bóng đèn kia đã bị che kín bởi những tơ máu đen ngầu, cộng với thân ảnh Vi Miểu che khuất, toàn bộ phòng bếp đều trở nên u ám, khiến người ta càng thêm hoảng hốt.

Cố Ngang thấy thế, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cỗ cảm giác sợ hãi. Cậu theo bản năng mà lui về phía sau một bước, Tề Yên Khách không chút do dự vươn tay đem cậu ngăn ở phía sau, lại giúp cậu lui về phía sau thêm mấy bước.

Vi Miểu hoàn toàn lờ đi hai người, chỉ cố gắng mà nâng lên phía trên, thẳng đến khi vịt nhỏ chạm vào bóng đèn… Không, không phải chạm vào, mà là… dung nhập vào…

Cố Ngang kinh dị mà mở to hai mắt. Không phải nhìn lầm, vịt nhỏ quả thật trong nháy mắt đã biến mất bên cạnh bóng đèn! Vi Miểu thân không đủ cao, nó không có cách nào đem vịt nhỏ hoàn toàn đẩy lên. Nhưng con vịt lại rời khỏi bàn tay của nó, tự chậm rãi mà trượt vào!

Bóng đèn hấp thu con vịt?

Cố Ngang khiếp sợ đến nói không ra lời, Tề Yên Khách thì nheo lại ánh mắt, nhìn chằm chằm dòng chữ dưới đáy con vịt.

Dịch Khiêm.

Đây chính là Dịch Khiêm, như vậy hai con còn lại trong túi của nó…

Vi Miểu ngẩng đầu, ngưng mắt nhìn vịt nhỏ biến mất trong bóng đèn, sau đó chớp mắt mấy cái, cúi đầu nhìn Tề Yên Khách, vươn tay sờ túi áo của mình. Cố Ngang theo ánh mắt của y nhìn lại, phát hiện nó lấy từ trong túi ra một con vịt khác.

“Cho anh.” Vi Miểu từ trên bàn nhảy xuống, giơ tay về phía Tề Yên Khách.

Tề Yên Khách không chút do dự mà vươn tay. Trong nháy mắt tiếp nhận con vịt, y đột nhiên cảm thấy trước mắt biến thành màu đen mà đứng không vững, nhưng khi thu tay lại cảm giác khó chịu này lại lập tức biến mất. Y lật con vịt vàng lên, quả nhiên bên trên viết tên của mình. Vậy cái kia…

“Em đang làm gì đó?” Cố Ngang ngẩng đầu liếc nhìn bóng đèn một cái, phát hiện nơi đó tơ máu càng xuất hiện nhiều hơn. Thanh âm của cậu không khỏi có chút run rẩy, “Vì sao em lại bỏ con vịt vào đó? Vi Miểu…”

Vi Miểu cúi đầu, đi vòng về phía bên kia cái bàn, sau đó cách cái bàn nhìn Cố Ngang, ánh mắt đau thương, khóe miệng lại giương cao.

“Em… hình như là… người xấu.”

Cố Ngang sửng sốt, theo bản năng muốn tiến lên: “Là ý gì…”

Vi Miểu lui về phía sau rất nhiều bước, đôi mắt hồng hồng như sắp khóc, nhưng nó vẫn giương khóe miệng mà cố gắng cười, ánh mắt ướt át nói: “Em muốn nghĩ… một chút.”

“Cái gì?”

Vi Miểu chớp mắt, nước mắt tuôn trào, nó vẫn cười: “Em là người xấu.”

Cố Ngang thấy mà đau lòng, định đi qua cái bàn trấn an nó, lại bị Tề Yên Khách giữ chặt. Vi Miểu nhìn hai người tay trong tay, khóe miệng giương càng thêm cao.

“Đem phòng của anh, cho tôi mượn.” Nó ngẩng đầu, nhìn Tề Yên Khách.

Tề Yên Khách gật gật đầu. Cố Ngang kinh ngạc nhìn y một cái, hướng Vi Miểu hỏi: “Vì sao? Em muốn ở một mình?”

“Vâng.” Vi Miểu vạn phần lưu luyến nhìn Cố Ngang, nước mắt trào ra càng nhiều, “Thật xin lỗi…”

Cố Ngang không hiểu ra sao, còn muốn tiếp tục hỏi, Vi Miểu lại quay đầu chạy lên gác. Cậu đang muốn đuổi theo, lại bị Tề Yên Khách kéo lại.

“Nó làm sao vậy?” Cố Ngang quay đầu lại hỏi, “Ý nó nói là gì? Anh hiểu không?”

Tề Yên Khách như có điều suy nghĩ mà ngẩng đầu, nhìn bóng đèn trên trần nhà.

“… Ừ.”

Cố Ngang đột nhiên tức giận không thôi: “Vậy nói đi! Vi Miểu tại sao lại đột nhiên như vậy, nó rốt cuộc có ý gì! Anh…” Lời còn chưa dứt cậu liền ý thức được Tề Yên Khách không thể nói chuyện, thầm hận chính mình đầu óc vô tâm thế mà lại phát hỏa với Tề Yên Khách. Cậu hung hăng cắn cắn môi bức bách bản thân tỉnh táo lại, cố gắng bình tĩnh nói, “Viết cho em, anh biết điều gì, viết cho em biết được không? Đừng lừa dối em…”

Tề Yên Khách thong thả chớp mắt, bỗng nhiên giơ tay lên, tự nhéo mặt mình một cái. Trong mắt của y lộ ra mờ mịt sâu thẳm.

“Này, anh…” Cố Ngang nhìn phản ứng của y, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy sợ hãi. Không đợi cậu hỏi ra miệng, Tề Yên Khách lại duỗi tay nhéo lên mặt cậu.

“A!” Cố Ngang đau đến nhíu mày, “Anh làm sao thế?”

“…” Tề Yên Khách vuốt ve nơi bị cấu đau của cậu, ánh mắt vô cùng phức tạp.

“Hai người đều… làm sao vậy…” Cố Ngang run rẩy nói, “Đừng như vậy, đừng dọa em…”

Tề Yên Khách hít sâu một hơi, lộ ra một nụ cười yếu ớt. Y gảy gảy mũi Cố Ngang, ánh mắt dịu dàng, sau đó ôm cậu về phía cầu thang.

Cố Ngang ngơ ngác mà bị y mang lên gác, thời điểm đi qua hành lang chỉ cảm thấy dưới chân cứ như hư không, cứ như đang dẫm lên ruột của một con quái vật khổng lồ vậy.

Ở cuối cùng là hai căn phòng đối mặt nhau, một căn đang mở, một căn thì đóng chặt.

Biết Vi Miểu đang ở trong căn phòng có biểu tượng bộ não, Cố Ngang nhịn không được muốn đi vào phòng Tề Yên Khách, lại bị Tề Yên Khách gắt gao giữ chặt. Tề Yên Khách gần như tha cậu trở lại phòng ngôi sao, sau đó dùng thân thể ấn lên cái cửa đã đóng.

Cố Ngang không hiểu mà nhìn y, Tề Yên Khách im lặng không lên tiếng, đi thẳng đến tủ đầu giường mở ngăn kéo đem vịt ra, xoay người đưa cho Cố Ngang. Y tựa hồ nhớ ra Cố Ngang không dùng được tay, vì thế liền trực tiếp nhét vào trong túi áo Cố Ngang.

“… Giải thích cho em.” Cố Ngang trong lòng rối bời, ngoại trừ chất vấn Tề Yên Khách cậu thật không biết có thể làm cái gì nữa.

“…” Miệng Tề Yên Khách rất nhanh chóng mà làm vài cái khẩu hiệu, Cố Ngang căn bản không kịp thấy rõ y đang nói gì.

Tề Yên Khách liếc con vịt trong túi áo cậu, thong thả nhấn mạnh từng chữ: “Mang, theo, bên người. Nhất định.”

Cố Ngang lăng lăng mà nhìn y, phát hiện y đem con vịt vừa rồi Vi Miểu đưa cho gắt gao nắm chặt trong tay, rất chặt rất chặt. Y đang run rẩy.

Người kia thế mà lại run rẩy… Là vì sợ hãi hay là…

Tề Yên Khách bỗng nhiên cười cười, trán tựa vào trán cậu. Cố Ngang kinh ngạc mà đứng nguyên tại chỗ, chỉ cảm thấy mọi việc phát triển quá nhanh, cậu căn bản không kịp suy nghĩ.

“Cho anh, hai ngày.” Y từ sâu trong yết hầu phát ra thanh âm mơ hồ không rõ, giống như nghẹn ngào mà lại giống như đang cười.

“?” Cố Ngang kinh ngạc nhìn y.

Tề Yên Khách lấy ra quyển sổ, mở ra một tờ mới tinh, viết nhanh xuống vài chữ, sau đó cho Cố Ngang nhìn.

Trên mặt viết: “Hai ngày, không nên hỏi anh vì sao, không cần quan tâm đến nó. Sau hai ngày, anh sẽ chứng minh cho em, điều anh phỏng đoán.”

“…” Cố Ngang trầm mặc một lát, sau đó nói, “Được, em đồng ý.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK