Thu Tử Ngộ nhắm mắt lại, không ngủ được bao lâu, đã bị một trận nôn nghén làm cho tỉnh lại. Hắn cố gắng ngồi dậy, vừa quay đầu, liền cũng không nhịn được nữa, nôn hết ra, vài món vừa ăn lúc nửa đêm đều nôn hết ra trên mặt đất.
Hắn vô lực đứng dậy quét tước, ghé vào bên giường, yên lặng nhắm mắt lại, trên trán có một tầng mồ hôi hột, sắc mặt tái nhợt thêm vài phần. Xuyên thấu qua cửa sổ ở mái nhà, bầu trời bên ngoài đã là một mảnh mờ ảo. Trời sắp sáng…
Khó khăn lắm mới hoãn được trận này, Thu Tử Ngộ chậm rãi xoay người lại, vẫn ngửa mặt lên mà nằm thẳng, hai tay không tự chủ đặt lên bụng: Bảo bảo, ngày hôm nay chúng ta phải rời kinh thành đến một nơi rất xa xôi…Nơi đó gọi là tháp cổ, cha cũng chưa từng đến đó a…Chuyến đi này đường xá xa xôi, cha nhất định sẽ hảo hảo bảo hộ ngươi! Ngươi còn nhớ phụ thân của ngươi sao? Quên hắn đi! Là cha nghĩ sai, không nên cho ngươi thấy hắn. Hắn vĩnh viễn cũng sẽ không biết ngươi…Hắn phải thành hôn, sẽ có người nguyện ý vì hắn sanh con dưỡng cái. Dù hắn biết có sự tồn tại của ngươi…cũng sẽ không thương xót ngươi nửa phần…Cha yêu ngươi. Không có ngươi, cha có lẽ đã sớm không ở trên cõi đời này rồi…Ngươi nhất định phải kiên cường a, nhất định không được rời cha đi…
Hắn yên lặng lẩm nhẩm, chăm chú nói chuyện cùng thai nhi trong bụng. Bất tri bất giác, ngoài cửa sổ trời đã sáng choang, một luồng ánh sáng mặt trời chiếu vào trong lao. Trời cuối cùng đã sáng…
Thu Tử Ngộ chậm rãi đứng dậy, đi tới góc tường, lấy một ít rơm rạ che đi vết nôn ọe vừa rồi. Hắn nhìn chỗ cơm nước đã lạnh trên bàn, vuốt ve bụng, do dự một chút, lại vẫn đi tới trước bàn ngồi xuống, từ từ ăn, ép chính mình ăn hết chỗ cơm còn lại. Để đũa xuống, hắn nâng lên hũ đựng canh gà, nhìn canh gà đỏ tươi, dạ dày lại cuồn cuộn, thực sự không uống nổi nữa, cụt hứng buông hũ xuống.
Ngẫm lại liền thấy không thích hợp: Nếu Thượng Thư phủ sai người đến thu bát đũa, hũ canh gà tẩm máu này mà để bọn họ nhìn thấy, chỉ sợ lại khiến bọn họ lo lắng a! Thu Tử Ngộ ôm cái hũ đi tới góc tường, đem nửa hũ canh gà chậm rãi đổ xuống đất, trong hũ trống không rồi liền để lại trên bàn, đậy nắp lại. Hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời một lát, hình như còn sớm, liền lại đi tới bên giường nằm xuống.
Hắn nằm mà hai mắt mở to, không hề buồn ngủ. Thần sắc áy náy của Lâm Thần Vũ bỗng nhiên lại hiện ra trước mắt: Sư huynh a…Lâm đại ca, chuyện này ngươi không cần phải cảm thấy hổ thẹn. Tất cả đều là nhân quả báo ứng, ta không hề oán hận. May là võ công đã phế đi toàn bộ, bằng không còn phải làm phiền sư phụ tự tay phế đi võ công của ta a…Ai, cho tới tận bây giờ, ta cũng không thể trở thành đệ tử của sư phụ, hôm nay cũng chỉ là trở lại như lúc ban đầu mà thôi…
Tử Ngộ nhắm mắt lại: Còn bao lâu nữa phải đi a? Thân thể mỏi mệt này quả thực có thể bình yên đến được tháp cổ sao? Đột nhiên hắn nghĩ có vài phần bất an, suy nghĩ một chút liền từ trên giường đứng lên, đi tới chỗ đống rơm rạ nơi góc tường, lấy ra hai bình ngọc đựng hoàn đan. Hắn nắm bình ngọc trong tay, ngưng mắt nhìn chốc lát, rồi cẩn thận bỏ vào trong ngực.
Tử Ngộ chậm rãi trở về giường, lẳng lặng nằm xuống, sờ bình ngọc trong ngực, thở dài: Mang theo chúng có thể sẽ cần dùng. Nếu mà thật sự quá mức mệt mỏi, hoàn đàn trong bình ngọc còn có thể làm hắn an tâm phần nào. Hắn nhắm mắt lại, không bao lâu liền ngủ say.
Đáng tiếc, hắn luôn không phải người có phúc…Mới vừa ngủ được một canh giờ, liền có hai gã sai dịch đến, lay Tử Ngộ tỉnh lại. Bọn họ một bả nâng Tử Ngộ còn đang mơ màng lên, cho đeo gông, rồi kéo ra khỏi cửa lao.
Mặt trời đã lên rất cao, trời cao khí sảng, Thu Tử Ngộ không thích ứng được chớp mắt liên tục. Lần trước diễu phố cũng từng ra thiên lao một lần, lần này ra ngoài hẳn là sẽ không trở về nữa a. Trong lòng hắn lại có vài phần vui sướng, rốt cục có thể rời đi cái nơi âm u, quỉ quái kia rồi…
Hắn có chút lảo đảo đi theo hai người sai dịch càng lúc càng xa. Bọn họ không để ý tới có một người đang đứng sau bức tường bên phải thiên lao, vẻ mặt bàng hoàng, kinh ngạc nhìn bóng dáng tập tễnh của hắn, vẻ mặt không biết là yêu hay hận…Hắn ngây ra một lát, đột nhiên giật mình hoảng sợ, nhìn quanh bốn phía, cắn răng một cái, phi thân theo hướng Thu Tử Ngộ rời đi.
Nhóm người ra khỏi cửa thành, rất nhanh liền đi tới Thập Lí đình. Thập Lí đình là một nơi đặc biệt, nếu có người bị phạt sung quân, người thân hoặc bằng hữu có thể đến Thập Lí đình để đưa tiễn. Dần dần, Thập Lí đình liền thành nơi đẻ đưa tiễn các phạm nhân đi sung quân.
Thu Tử Ngộ xa xa thấy trong đình có bốn người đang đứng. Một người trong đó chắp tay sau lưng đi tới đi lui, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn xung quanh, triều phục trên người còn chưa kịp thay. Thu Tử Ngộ liếc mắt liền nhận ra, người nọ chính là Triệu Hi.
Triệu Hi tinh mắt, vừa nhìn thấy có ba người đang đi tới Thập Lí đình liền phi thân nhảy ra khỏi đình, thoáng cái đã đến trước mặt Tử Ngộ.
Tử Ngộ mỉm cười: “Làm phiền Triệu đại nhân phải đưa tiễn a!”
Triệu Hi thấp giọng nói: “Vào trong đình nghỉ một chút lại đi!”
Sai dịch đang muốn tiếp lời, nhìn trên người Triệu Hi mặc tam phẩm quan phục, liền sợ đến không dám mở miệng, theo hai người cùng nhau đi vào bên trong đình.
Họa Phiến thấy Thu Tử Ngộ trên thân đeo gông, bọc quần áo hôm qua đưa cho hắn cũng không thấy đâu, nhịn không được hỏi: “Thiếu gia, bọc quần áo hôm qua ta chuẩn bị cho ngươi đâu a?”
Tử Ngộ nhớ là có chuyện như vậy, nhưng hôm nay đi vội vội vàng vàng, đúng là đã quên mang theo. Huống hồ dù mình không quên, giờ hai tay bị trói chặt thế này, làm sao còn mang theo bọc quần áo được a?
Hắn cười cười, có chút áy náy: “Sáng sớm thức dậy vội vội vàng vàng, ta quên rồi!” Họa Phiến vừa nghe liền hiểu thiếu gia nhất định là bị hai tên sai dịch lôi đi. Nành nhìn bộ dáng thiếu gia lúc này, dù thiếu gia không quên chắc cũng không thể mang theo được. Cũng được, dù sao mình cũng sẽ lén đi theo, để mình mang theo là được.
Tô Bình rót ra hai chén rượu đưa cho Triệu Hi. Triệu Hi nhận lấy, một chén đặt ở trên tay Tử Ngộ, một chén tự cầm trên tay, mời nói: “Lần đi này ngàn vạn xa xôi, công tử nhất định phải bảo trọng! Triệu Hi kính công tử một chén!” Ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Tử Ngộ cầm chén rượu, trong lòng tâm trạng: Triệu đại nhân đối với mình có thể nói là tình sâu nghĩa nặng, kiếp này sợ rằng không thể báo đáp được hắn, đành dùng một chén rượu nhạt tỏ lòng biết ơn vậy…Hắn giơ chén rượu lên: “Đa tạ Triệu đại nhân!” Cũng uống một hơi cạn sạch.
Triệu Hi sớm có tính toán, liền không nhiều lời cùng hắn, thu chén rượu, xoay người lại đưa cho Tô Bình.
Lâm Thần Vũ chậm rãi đi đến: “Sư đệ…ngươi đừng nói gì, hãy nghe ta nói. Kể cả sư phụ có đuổi ngươi đi, ngươi vẫn là sư đệ tốt của ta! Đến tháp cổ cũng không phải rất xa, ngươi nhất định phải hảo hảo bảo trọng chính mình, qua vài năm liền có thể trở về a!”
Nghe được hai chữ “sư đệ”, Thu Tử Ngộ trong nháy mắt có vài phần xúc động, cố gắng nhịn xuống, cười nói: “Sư huynh xin yên tâm, Tử Ngộ nhất định sẽ đối xử tốt với chính mình a!” Hắn liếc nhìn Họa Phiến, bỗng cười nói: “Hoa khai kham chiết trực tu chiết (Một trong hai câu thơ trong bài “Kim lũ y” của Đỗ Thu Nương “Hoa khai kham chiết, trực tu chiết. Mạc đãi vô hoa không chiết chi”-“Hoa nở đáng bẻ thì bẻ ngay. Đừng chờ hoa rụng bẻ cành không” có lẽ tiểu Ngộ dùng để trêu anh Lâm nên biết “tận dụng thời cơ” a:))), sư huynh không nên để lỡ mất người hiền, cẩn thận hối hận a!”
Lâm Thần Vũ đỏ mặt lên, nhìn lén Họa Phiến, thấy hai mắt nàng yên lặng nhìn Thu Tử Ngộ, sắc mặt không khỏi buồn bã.
Sai dịch đứng ở một bên rốt cục cố lấy dũng khí, có chút khiếp sợ nhìn Triệu Hi: “Đại nhân, thời gian không còn sớm…”
Triệu Hi nhíu mày, Thu Tử Ngộ tiếp lời nói: “Đại nhân, Tử Ngộ được đại nhân cứu giúp, vô cùng cảm kích! Hiện giờ đã gần đến buổi trưa, thật là đã đến lúc phải lên đường, không nên làm khó hai vị đại ca a.”
Triệu Hi trong lòng đã có chủ ý, cũng không quá lưu luyến, nhìn hai người sai dịch, lạnh lùng nói: “Hai người các ngươi phải chăm sóc đặc biệt người này cho ta, nếu có gì sơ xuất, các ngươi nhìn!” Hắn đánh ra một chưởng, một cái ghế đá trong đình liền vỡ thành bốn mảnh. Hai người sai dịch mặt không còn chút máu.
Tô Bình thở dài: Tội nghiệp cái ghế…Hắn từ trong lòng móc ra mấy thỏi bạc, ước chừng có đến một trăm lượng, tiến lên vài bước kín đáo đưa cho một gã sai dịch: “Vị công tử này là huynh đệ của đại nhân nhà ta, xin hai vị đại ca dọc theo đường đi hảo hảo chiếu cố a!”
Sai dịch không dám nhận bạc của hắn, vội khước từ: “Đại nhân yên tâm, hai người chúng ta nhất định hảo hảo chiếu cố công tử. Bạc không cần a! Chúng ta phải lên đường rồi.”
Tô Bình biết bọn họ ở trước mặt Triệu Hi nhất định không dám nhận, cũng không ép, liền cất bạc đi.
Thu Tử Ngộ từ biệt cùng những người khác, rồi theo sai dịch lên đường đi về hướng bắc.
Đợi ba người đi được xa, Họa Phiến bỗng nhiên đi tới trước mặt Triệu Hi, “đông” một tiếng quỳ rạp xuống đất. Triệu Hi lắp bắp kinh hãi, một tay nâng nàng dậy, khó hiểu hỏi han: “Họa Phiến, ngươi làm gì vậy?”
Họa Phiến cúi thấp đầu, thấp giọng nói: “Họa Phiến từ nhỏ đi theo hầu hạ thiếu gia, thực sự lo lắng hắn một người ra đi, bên người ngay cả một người thân cũng không có…Đại nhân, Họa Phiến nhất định phải đi cùng thiếu gia đến tháp cổ a! Đại ân đại nghĩa của đại nhân, Họa Phiến cũng không báo đáp được hết, chỉ xin đại nhân hãy nhận của Họa Phiến một lạy!” Nói xong liền muốn quỳ xuống.
Triệu Hi giậm chân nói: “Nếu ta thật sự có bản lĩnh, hắn còn phải đến tháp cổ kia sao? Ngươi muốn đi theo hắn cũng tốt, ta vốn cũng không yên tâm. Ngươi đi theo đi, nhớ kỹ nhất định phải để lại kí hiệu, đợi qua mấy ngày nữa, ta sẽ chạy đến hội hợp cùng ngươi!”
Tô Bình sửng sốt một chút, thoáng cái liền hiểu ý của Triệu Hi, cả kinh kêu lên: “Đại nhân!”
Triệu Hi trừng mắt nhìn hắn: “Kêu cái gì? Ta đều đã quyết định rồi! Bình, ngươi hiểu ta mà…”
Tô Bình cúi đầu, biết hắn đã hạ quyết tâm, khuyên nữa cũng vô ích. Chỉ tội chính mình xem ra lại phải đi theo vị đại thiếu gia này đường dài bôn ba a. Ai…
Lâm Thần Vũ đứng im một bên bỗng nhiên lên tiếng: “Họa Phiến, ngươi lẻ loi một mình đi đường bất tiện, dù sao ta cũng không có việc gì, để ta đi cùng ngươi!”
Triệu Hi gật đầu nói: “Không tồi, ngươi chỉ là một người nữ tử, nếu là có biến cố gì sợ rằng tự mình không thể thoát thân. Có Lâm công tử cùng đi, dọc theo đường đi cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.”
Họa Phiến yên lặng nhìn Lâm Thần Vũ, cũng không lên tiếng. Tâm tư nàng tinh tế, tâm tư của Lâm Thần Vũ đối với nàng nàng cũng đã sớm nhận ra. Chỉ là tình cảm của nàng đối với Thu Tử Ngộ từ khi còn nhỏ liền đã trở nên sâu nặng. Tâm ý của Lâm Thần Vũ sợ rằng không đáp lại được. Chỉ mong hắn sớm tìm được người xứng đôi, còn mình vĩnh viễn cũng sẽ không rời khỏi thiếu gia!
Mấy người bàn bạc xong xuôi, Họa Phiến cùng Lâm Thần Vũ đi trước đuổi theo Thu Tử Ngộ, Triệu Hi đợi sau khi thoát khỏi việc trong triều liền cùng Tô Bình chạy đến hội hợp cùng hai người.
Bốn người này đều có tâm sự, không hề chú ý tới một bóng người đang lặng lẽ trốn sau một gốc cây ngoài đình. Hắn nghe xong bốn người kia nói, hơi trầm ngâm một lúc, liền hạ quyết tâm. Đợi bốn người đi rồi, hắn mới bước ra, vận đủ công lực hướng phía bắc mà đi, cũng là hướng Thu Tử Ngộ rời đi.