Triệu Hi hạ triều sau thì hồi phủ. Cỗ kiệu khiêng tới cửa, kiệu phu buông cán kiệu đang muốn dừng kiệu, ai ngờ một người kiệu phu ở phía sau khiêng cán bước chân uốn éo, cỗ kiệu liền nghiêng sang bên. Triệu Hi ở trong kiệu không kịp đề phòng, thân thể nửa nghiêng đi, thiếu chút nữa ngã ra khỏi kiệu. May là đằng trước kiệu phu dừng ổn kiệu, lập tức chạy tới phía sau chống được cán kiệu, mới làm cho Triệu Hi không bị lăn xuống kiệu.
Triệu Hi xuống kiệu, chân đạp một cước làm kiệu phu ngã lăn trên mặt đất, mắng: “Đồ vô dụng!” Nổi giận đùng đùng đi vào cửa phủ, thẳng đến thư phòng.
Quản gia Tô Bình nghe xong vô tội kiệu phu bị một cước khóc lóc kể lể, trong lòng biết khác thường: Triệu Hi bình thường tuy rằng đối với người khác lạnh lùng, cũng sẽ không vô duyên vô cớ khắt khe với hạ nhân. Cỗ kiệu bị nghiêng một chút cũng không phải là chuyện gì đại sự khó lường. Trước đây còn từng có kiệu phu cước bộ bất ổn mà quăng ngã. Triệu Hi võ công cao cường, chỉ cần thoáng sử dụng một chiêu thiên cân trụy (cái này có lẽ là chiêu võ gì đó, ta không biết nữa…) liền có thể ổn định thân hình, sau đó cũng chỉ là cười cười, căn bản chưa từng truy cứu chuyện này! Thế nào hôm nay nhưng lại phát hỏa lớn như vậy? Thiếu chút nữa đá kiệu phu đến hộc máu! Hắn suy nghĩ một chút: chắc là trong triều xảy ra chuyện tình gì kích thích hắn a!
Tô Bình là nô tài nhà Triệu Hi, thuở nhỏ là Triệu Hi gã thiếp thân sai vặt. Hai người cùng nhau lớn lên, tình cảm thâm hậu. Quan hệ với Triệu Hi, trái lại so với mấy người huynh đệ kia của Triệu Hi càng xứng là thân huynh đệ. Triệu Hi vào kinh đi thi, vốn là hướng đến trở thành Võ Trạng nguyên, ai ngờ âm kém dương sai, chẳng biết quan trên quyết định thế nào, cuối cùng lại đem hắn tính thành văn cử.
Cũng may Triệu Hi văn võ song toàn, tuy không được như võ nhưng văn cũng không sợ, cứ thế thuận lợi mà đỗ quý văn bảng nhãn. Kỳ diệu chính là Hoàng Đế hiện tại thích đấu khúc khúc (cái này không quan trọng lắm, có lẽ là chọi dế), Triệu Hi vốn cũng là cao thủ trò này liền cùng Hoàng Đế đấu qua. Hoàng Đế mừng rỡ cười vui vẻ, bỗng chốc phong hắn làm Hình bộ thị lang, nói là người có thể sai khúc khúc hảo nhất định có thể sai dịch phạm nhân hảo. Chẳng bao lâu, tài đấu khúc khúc của Triệu Hi càng đấu càng hay, Hoàng Đế cũng càng ngày càng yêu thích hắn. Rốt cục hắn trở thành Hình bộ thượng thư trẻ tuổi nhất của Đại Chư hoàng triều.
Trong thời gian đó, Thái sư Thu Thân mấy lần hướng hắn kết thân, hy vọng có thể đưa hắn thu về dưới trướng. Triệu Hi tuy rằng tinh thông khúc khúc, dù sao cũng xuất thân dòng dõi Nho học, thập phần coi trọng lễ nghĩa liêm sỉ, đi ngược lại với Thu Thân. Mấy việc làm hãm hại trung lương thì hận đến nghiến răng, đương nhiên đối với mấy lời mời chào này của gian thần luôn hờ hững. Thu Thân cực hận, mấy lần ở trước mặt Hoàng Đế buộc tội hắn. Bất đắc dĩ tài đấu khúc khúc của Triệu Hi thật sự là càng đấu càng hảo. Hoàng Đế không nỡ động vào hắn, mở một con mắt nhắm một con mắt, đối với Thu Thân lên án thì mặc kệ, mới vừa bảo vệ được Triệu Hi cùng tài đấu khúc khúc cao siêu của hắn.
Tô Bình theo Triệu Hi cũng là phong thuận vũ thuận (dịch là mưa thuận gió hòa nhưng ý chỉ toàn tâm toàn ý), sống được rất ngay thẳng, nhìn người cũng dẫn theo vài phần khi sắc ngang tàng. Nhưng Tô Bình thực sự là người hiểu rõ nhất Triệu Hi. Triệu Hi tuy rằng tính tình ngạo mạn, nhưng đối với một người thủy chung ghi nhớ trong lòng, người này chính là tiểu nhi tử của hắn oan gia, đối thủ một mất một còn Thu Thân – Thu Tử Ngộ.
Năm đó chỉ thoáng nhìn qua hồng nhan kia lại khiến Triệu Hi hơi bị khuynh đảo. Trăm phương nghìn kế đi thăm dò, chỉ có vài ngày liền biết được cái người phảng phất giống như tuyệt diệu tiên nhân kia rốt cuộc lại là tiểu nhi tử của đại gian thần Thu Thân. Triệu Hi tức giận đến cắn răng: không công lãng phí người tốt phẩm như vậy!
Án oan của Tống Giản Chi tướng quân, Triệu Hi thân là Hình bộ thượng thư, trong lòng hiểu rõ. Chuyện này có lẽ xác thực tất cả đều là do Thu Thân một tay dựng nên. Dựa vào thái độ lương tâm, Triệu Hi rất muốn cứu Tống Tướng quân, rồi lại khổ vô lương sách. Hoàng Đế đấu khúc khúc thì rất khôn khéo, xử lý chính sự nhưng lại hồ đồ, bị Thu Thân dắt mũi dẫn đi.
Triệu Hi mặc dù đang là một quan lớn nhất phẩm, cũng đang tuổi còn trẻ không có gì từng trải. Quan viên trong triều đại thể chỉ là bề ngoài kính cẩn, trong bụng trước giờ lại chẳng thèm đồng triều cộng sự với một tên tiểu hài tử chỉ nhờ vào đấu khúc khúc mà phát tài. Tống Tướng quân công trạng vang dội, ngày thường tính tình vô cùng cao ngạo, càng khinh thường Triệu Hi. Triệu Hi nghĩ phá đầu cũng tìm không ra lý do, chứng cứ đến giúp hắn lật lại bản án.
Ai biết vào một đêm, Thượng thư phủ của Triệu Hi bị một vị hắc y nhân bịt mặt đến thăm. Hắc y nhân đem Triệu Hi dụ ra khỏi phòng ngủ. Một chồng văn kiện bị trực tiếp ném qua. Triệu Hi chỉ lo tiếp được đống văn kiện bay lượn này, không kịp chặn lại. Hắc y nhân đã một cái thả người nhảy ra phía ngoài tường. Thân hình uyển chuyển như nước chảy mây trôi, tuyệt vời phi phàm, đúng là một cao thủ hiếm thấy.
Triệu Hi đến kinh thành cũng có mấy năm, chưa hề nghe nói trong kinh lại có cao thủ như vậy, có chút nghi ngờ. Nhưng khi hắn thấy rõ những văn kiện này thì đã có chút vui vẻ, những văn kiện này…chính là chứng cứ tuyệt hảo để giúp Tống Tướng quân lật lại bản án.
Đáng tiếc, Thu Thân quá mức gian trá, tại triều đình xảo ngôn lệnh sắc (trong thành ngữ chỉ vẻ bề ngoài, lời nói xảo quyệt), giả mạo, bưng bít. Tống Tướng quân cuối cùng vẫn là được ban thưởng cho cái chết. Đống văn kiện này chỉ bảo vệ được thê nhi, già trẻ trong nhà cùng liên can thuộc cấp của hắn.
Tống Tướng quân đã chết, một vị thuộc hạ từng chịu hắn ân huệ sâu nặng chính là tiểu tướng Vân Ngọc nửa đêm lẻn vào phủ Thái sư ám sát, không may thất thủ bị bắt. Triệu Hi còn đang than vãn lại nghe nói Vân Ngọc ở Thái sư phủ thiếu chút nữa đã bị đánh chết, trong lúc nguy cấp bị tiểu nhi tử của Thái sư là Thu Tử Ngộ cứu sống. Từ đó về sau bên ngoài bắt đầu đều đồn đãi Thu Tử Ngộ chính là sủng người này, nhìn trúng vẻ ngoài anh tuấn của Vân Ngọc, cùng hắn xuất song nhập đối (chỉ sự gắn bó), hai người rất là vô cùng thân thiết.
Triệu Hi ngực chua xót ngất trời, rồi lại mơ hồ nghĩ không thích hợp: Vân Ngọc hận Thu Thân đến thấu xương, hận không thể sinh thực kỳ thịt, khát ẩm kỳ huyết (Ngọc muốn ăn tươi nuốt sống đây mà)! Hôm nay nhưng lại cùng tiểu nhi tử của kẻ thù cùng tiến cùng ra. Việc này thấy thế nào có chút quỷ dị a.
Quả nhiên, vào một ngày lâm triều, trống ngoài điện đánh vang. Vân Ngọc xông vào đại điện, trong tay đang cầm một phong văn kiện lớn trình lên cho Hòang Đế.
Hoàng Đế dù sao cũng biết chữ, mở ra kiên nhẫn mà xem hết, xong liền giận tím mặt. Hoàng Đế lập tức nổi giận, trước mặt triều đình liền bắt cha con Thái sư, giao trách nhiệm xét nhà, gia sản toàn bộ tịch thu, phụ nữ, trẻ nhỏ trong phủ đều bị lưu đày. Thái sư Thu Thân cùng con trưởng Thu Tử Tỉnh bị xử lăng trì, tiểu nhi tử Thu Tử Ngộ giải vào thiên lao, đợi sau khi kết án sẽ định tội khác.
Thu Thân chắc hẳn thế nào cũng không ngờ tới chính mình lại chỉ trong một đêm sụp đổ hết, không kịp phản kháng, liền bị chết tức tưởi như vậy. Thu Tử Ngộ vừa rời giường, đã rửa mặt xong, đang ngồi ở trước bệ cửa sổ đọc sách. Một trang sách còn chưa xem hết, Vân Ngọc đã mang theo bộ binh tướng sĩ từng ở dưới trướng của Tống Tướng quân, Triệu Hi mang theo sai dịch của Hình bộ liền chạy tới phủ Thái sư, đưa hắn áp giải tới thiên lao.
Triệu Hi vừa trông thấy Thu Tử Ngộ liền tâm loạn. Hắn không dám thẩm vấn, đem Thu Tử Ngộ giao cho Vân Ngọc cùng cấp dưới. Chính mình thì mượn cớ bị Thánh Thượng gọi vào cung liền vội vã rời đi thiên lao. Về đêm rồi lại trái lo phải nghĩ ngủ không yên, đứng trước hồ nước ngơ ngác nửa ngày, cũng không nhịn được nữa. Hắn liền chạy đi thiên lao, giết ngục tốt, làm bị thương Thu Tử Ngộ, rồi lại hồ đồ mà chạy về.
Lúc này, Triệu Hi nổi giận ngồi ở trong thư phòng, nắm tay đảo qua, chén trà trên bàn liền “Bang bang ba ba ” rơi trên mặt đất, vỡ nát ra, làm cho Tô Bình vừa vào phòng lại càng hoảng sợ.
Tô Bình cẩn thận tới gần hắn: “Đại nhân? Đã xảy ra chuyện gì?”
Triệu Hi hung tợn nghiến răng: “Vân Ngọc…Vân Ngọc…Hắn dù sao cũng từng đã cứu ngươi một mạng, ngươi hà tất phải tuyệt tình như thế?”
Tô Bình nghe thấy tên này liền biết sự việc nhất định liên quan đến người trong thiên lao kia, hạ thấp giọng nói: “Đại nhân, thế nhưng Thu công tử lại có gì không ổn sao?”
Triệu Hi thóang cái bóp nát cái chén cuối cùng trong tay: “Vân Ngọc tâu xin Thánh Thượng…muốn đem Thu Tử Ngộ… đem hắn…đi diễu phố thị chúng, để giải dân chúng phẫn nộ!”
Tô Bình lại càng hoảng sợ: “Thu công tử cũng không có gì đại ác. Dù có là tòng phạm, Thu Thân cùng Thu Tử Tỉnh cũng đã bị xử lăng trì rồi a, cần gì phải nhục nhã hắn như vậy? Đại nhân, ngươi tại sao không cản lại?” Hắn nhớ tới người thanh niên giống thanh phong lãng nguyệt kia (gío mát, trăng sáng), ngực bỗng dưng tê rần: hắn làm sao chịu được a?
Triệu Hi tức giận đến mất bình tĩnh: “Ngươi sao biết ta chưa từng ngăn cản? Chỉ là hiện nay Thu gia tan đàn xẻ nghé (câu đúng của nó là “thụ đảo hồ tôn tán” tức là cây đổ bầy khỉ tan), chưa hề có người vì hắn nói hộ. Tất cả đều là hạng người vô sỉ, chỉ biết giậu đổ bìm leo!”
Tô Bình buồn bã: “Lúc nào thì diễu phố?”
Triệu Hi cụt hứng ngồi ở ghế dựa: “Ngày mai!”
Tô Bình ngạc nhiên: “Nhanh như vậy?”
Triệu Hi hít một hơi thật dài: “Thánh Thượng còn muốn giao cho ta đi áp giải.”
Tô Bình ngây người, một lát sau lắp bắp nói: “Ngài…Ngài đi áp giải?” Đại nhân số khổ a, ngài làm sao nhẫn tâm a!
Triệu Hi ngửa đầu tựa lưng vào ghế ngồi, thở dài. Muốn nói lại chẳng biết nói sao, đơn giản nhắm mắt lại, lẳng lặng mà sinh buồn phiền. Tô Bình bất đắc dĩ mà nhìn hắn, nhẹ giọng thở dài. Biết hiện giờ hắn tâm tư lo lắng, không muốn lại quấy nhiễu hắn, lắc đầu chậm rãi đi ra thư phòng: ai…ngày mai…người nọ nên như thế nào vượt qua a?
Trong lao, Thu Tử Ngộ còn chưa biết được việc phải diễu phố. Lúc này hắn chính đang cùng người đến thăm hắn – Họa Phiến cách qua cửa lao khẽ nói gì đó.
Họa Phiến nhìn chủ tử chỉ mới không gặp một ngày đêm, hôm nay đã vết thương đầy mình, thần tình tiều tụy. Thân thể gầy yếu che phía dưới áo mỏng dường như còn đang nhè nhẹ run. Nước mắt liền cứ thế chậm rãi lướt qua hai gò má: “Thiếu gia…”
Thu Tử Ngộ mỉm cười, cố hết sức giơ lên mềm nhũn tay phải lướt qua cửa lao lau đi giọt nước mắt trên mặt nàng: “Đừng khóc…ta đây không phải là hảo hảo sao? Yên tâm đi, tạm thời không có việc gì!”
Họa Phiến cứng rắn ngừng khóc, nói: “Thiếu gia, ngươi chịu khổ a!”
Thu Tử Ngộ thở dài: “Này tính khổ cái gì…ngươi hiểu ta mà. Thuận tiện…thuận tiện là chuộc tội cho cha và ca ca đã chết của ta đi! So với tội lỗi của bọn họ, một chút chuyện nhỏ nhặt này của ta còn kém xa lắm a! Họa Phiến…cha ta…”
Họa Phiến cúi đầu: “Hài cốt của Thái sư cùng đại thiếu gia bị…bị vứt tới bãi tha ma.” nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, hạ giọng vội nói: “Thiếu gia…ngươi yên tâm. Ta đã nhờ Lâm công tử đến bãi tha ma tìm kiếm, đợi tìm được rồi sẽ tìm một nơi đưa bọn họ an táng.”
Tử Ngộ có chút giật mình sững sờ, cười khổ một tiếng: “Đa tạ các ngươi!” Hắn không đợi Họa Phiến mở miệng lại nói tiếp: “Chỉ là…ta hôm nay một dạng như này…ngươi cùng sư huynh không nên trở lại nhìn ta nữa. Nếu để có người biết được…chỉ sợ lại muốn liên lụy các ngươi!”
Họa Phiến cả người run: “Thiếu gia, người khác không hiểu ngươi, ta còn không hiểu sao? Họa Phiến đã là thị nữ của ngươi, cả đời này vẫn sẽ là thị nữ của ngươi…Ta…ta không thể cứu ngươi ra…đã là rất vô dụng…nhưng lại có thể học theo đám người vô sỉ kia, quên mất ân xưa sao?”
Thu Tử Ngộ thở dài: “Ân xưa gì đó cũng không cần nói đến nữa! Cũng được…hiện giờ cũng chỉ có ngươi cùng đại sư huynh có thể giúp ta!”
Họa Phiến kinh ngạc nói: “Thiếu gia, ngươi có chuyện gì muốn giao cho ta sao?”
Tử Ngộ cúi đầu, chậm rãi xoa bụng: “Họa Phiến, ta cũng không sợ chết, chỉ là…”
Họa Phiến nước mắt rơi như mưa: “Thiếu gia…”
Tử Ngộ ngẩng đầu thật sâu nhìn nàng: “Ngươi đừng khóc…hãy nghe ta nói…Ta có một chuyện muốn nhờ ngươi tới giúp ta, bằng không… Ta chết cũng không tiếc nuối, nhưng đáng thương hài tử này tứ chi chưa trường toàn bộ liền phải cùng ta tới Hoàng Tuyền!”
Họa Phiến nén bi thương, xoa xoa nước mắt: “Thiếu gia ngươi nói đi…chỉ cần ta có thể làm được…nhất định muôn lần chết cũng không chối từ!”
~~~~~~
*lẩm bẩm* edit xong cái chương này cụt hứng luôn…ai…dài mà lắm chỗ khó nhằn *chọc chọc*
Tiểu Ngộ mấy chương này phải chịu khổ a~~ hảo đáng thương nga~~