Họa Phiếm ngồi ở đầu giường, Trần Tố Hà ở bên bàn đọc một quyển sách thuốc, Tô Bình rãnh rỗi đứng trước cửa sổ, không biết là đang nghĩ gì!
Thu Tử Ngộ vừa mở to mắt bên tai liền truyên đến tiếng nói của Họa Phiếm: “Thiếu gia, ngươi tỉnh rồi! Còn đau không?”
Thu Tử Ngộ khe khẽ lắc đầu, ý bảo Họa Phiếm đỡ hắn xuống. Tô Bình cùng Trần Tố Hà nghe thấy thanh âm của nàng liền đồng loạt đi tới.
Thu tử Ngộ chỉ chỉ bàn học, Họa Phiếm liền hiểu ý đi qua lấy giấy bút, Tô Bình trải rộng trang giấy, Họa Phiếm đem bút đưa đến cho Thu Tử Ngộ.
Thu Tử Ngộ tiếp nhận bút, viết: “Tô Bình, ngươi đi ra phòng trước nhìn một cái! Thái tử có phải đang khó dễ đại nhân không?”
Tô Bình có chút không hiểu: “Công tử lời này là có ý gì vậy? Thái tử vô duyên vô cớ sao phải khó dễ đại nhân?”
Thu Tử Ngộ không tiện nói rõ, nghĩ nghĩ lại viết: “Mới vừa rồi đại nhân vì ta mà lãnh đạm với thái tử, ta trong lòng bất an, vả lại ngươi cũng nên đi nhìn một cái rồi về báo một tiếng cho ta.”
Tô Bình đột nhiên nhớ tới Triệu Hi lúc xông vào bên trong đình chẳng xem ai ra gì, không khỏi sờ sờ cái mũi: Đại nhân quả thật đã thất lễ với thái tử a! Cười nói: “Công tử thật thận trọng, được rồi, ta sẽ đi xem sao! Các ngươi không cần lo lắng, nghỉ ngơi thật tốt, ta sẽ trở về.” Thu Tử Ngộ mỉm cười gật đầu, nhìn theo Tô Bình ra cửa phòng.
Trần tố hà thấy thu tử ngộ vẫn ngồi lấy bất động, nhíu nhíu mày, nhịn không được tận tình khuyên nhủ: “Phượng công tử, ngươi mới vừa rồi động thai khí, phải nghỉ ngơi cho tốt không cần phiền lòng, nằm xuống đi thôi!” Tử ngộ bất đắc dĩ cười cười, nương theo Họa Phiếm đang đỡ mình hắn chậm rãi nằm xuống.
Tô Bình xa xa nhìn thấy ba người thái tử mang đến đứng ngoài cửa phòng, còn bóng dáng của y cùng Triệu Hi lại không thấy liền có chút kì quái: Chẳng lẽ đại nhân cùng thái tử không có trong sảnh? Hắn liền bước lên, bản thân có vài phần quen biết với Hoàng ngự y liền chắp tay nói: “Đại nhân hữu lễ.” Hoàng ngự y khom người: “Hữu lễ!”
Tô Bình nhìn xung quanh chốc lát lại hỏi: “Không biết đại nhân nhà ta có trong sảnh hay không?” Hoàng ngự y cẩn thận trả lời: “Thái tử và Triệu đại nhân đều ở trong!”
Tô Bình khó hiểu: “Tại sao các vị lại ra ngoài?” Hoàng ngự y thanh âm có phần đè thấp: “Thái tử đem chúng ta đuổi ra, nói là có chuyện quan trọng cùng Triệu đại nhân mật đàm!”
Tô Bình trong lòng sửng sốt: Thái tử cùng đại nhân từ khi nào lại có giao tình tốt như thế? còn mật đàm? Trên mặt hắn tỉnh bơ, ôm quyền nói: “Thì ra là thế! Trong phủ có xảy ra chút chuyện, tại hạ nghĩ nên hỏi qua ý kiến đại nhân, xem ra không được rồi!”
Hoàng ngự y vẫn không dám lớn tiếng: “Còn có chuyện lớn hơn của thái tử sao? Vả lại ngươi cũng mau đi đi!”
Tô Bình bất đắc dĩ, trong lòng âm thầm cân nhắc: Thu công tử nói ta tới xem đại nhân, nhưng tình này hẳn là không nên liều mạng nữa! Nếu thái tử thật sự có hỏi tội sao có thể lại đóng cửa được? Hắn suy nghĩ thấu đáo, một chút điểm lo lắng lúc đầu tức khắc liền tan thành mây khói, ngẫm lại Thu công tử còn đang chờ tin tức, không muốn lưu lại chổ này, hắn liền cùng ba người cáo từ rồi trở về hậu viện của Triệu Hi.
Tô Bình thật sự không nghĩ rằng, thái tử thật ra đã nhận thức được Thu Tử Ngộ cách đó đã rất nhiều năm cũng chưa từng quên mất, chủ tử của hắn ở bên trong đang thực sự khó xử.
Triệu hi lặng yên thật lâu sau, trong lòng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn là bảo thủ quyết định: Tử Ngộ mất trí nhớ, chính mình sớm đã thay hắn đổi thân phận mới, không bao giờ còn là nhi tử của Thu thân nữa, thanh thanh bạch bạch trở thành Phượng Dục Hỏa! Thái tử thiện ác chưa định, nếu là mạo muội làm việc, chỉ sợ khó bảo toàn tính mạng!
Thái tử không kiên nhẫn đá đá hắn: “Ta đang hỏi ngươi đó!”
Triệu Hi nâng lên hai mắt không chút sợ hãi nhìn thẳng thái tử, chậm rãi nói: “Thu phủ theo lời điện hạ thần không hiểu lắm. Nam tử mang thai vừa rồi chính là ái nhân cùa thần, hắn vốn là nhi tử của bằng hữu cha thần, thuở nhỏ đã cùng thần lớn lên, họ Phượng, song danh Dục Hỏa.”
Thái tử lần đầu tiên nhìn Triệu Hi bằng vẻ mặt nghiêm túc như vậy, khiến hắn không khỏi kinh ngạc, chính là khi còn trẻ hắn đã tôi luyện kinh nghiệm trong thâm cung, cảm xúc thay đổi chỉ trong cái chớp mắt, tức khắc cười lạnh nói: “Phượng Dục Hỏa sao? ngươi nghĩ như vậy sẽ giấu được ta?”
Triệu Hi ảm đạm cười: “Điện ha, lời nói của vi thần không có mang theo ý nghĩ khác, không biết điện hạ đang chỉ trích vi thần giấu diếm chuyện gì a?”
Thái tử trong lòng tức giận tột cùng: Lại còn giả vờ ngốc! Y chậm rãi đi thong thả vài bước, bình ổn vài phần nộ khí, chậm rãi nói: “Triệu Hi, ngươi không cần đối ta giả vờ ngu ngốc, ta mấy năm trước đã từng nhìn thấy hắn, chỉ không biết tại sao lại hãm sâu vào thu phủ. Hiện giờ Thu gia suy tàn, Thu thị đều chết cả, còn hắn lại xuất hiện trong phủ ngưoi, còn, còn….mang thai. Ta không muốn biết vì sao hắn thân là nam tử có thể mang thai…nhưng chắc chắn hắn chính là người khi xưa ta đã nhìn thấy!”
Triệu Hi lù lù bất động, vẻ mặt trang nghiêm lãnh đạm nhìn không ra một tia biến hóa nhưng trong lòng lại chấn kinh đến cực điểm: Không nghĩ được Dục Hỏa cùng thái tử đã từng gặp nhau, cách đến mấy năm vẫn còn nhận ra được, cái này thật là chọt trúng tổ ong vò vẽ rồi. Với cả, nói dối thì cũng đã rồi, có muốn thay đổi cũng không được nữa!
Hắn ý chí kiên định, mở miệng ngữ điệu cứng nhắc: “Có lẽ điện hạ nhận lầm người. Dục Hỏa đã từ nhỏ lớn bên bên cạnh ta, bình thường lại ít đi ra ngoài, ngay cả người trong phủ còn không biết hết sao có thể cùng thái tử gặp mặt? Trên đời này có rất nhiều người tương tự nhau, có lẽ điện hạ nhất thời đã nhìn lầm rồi!”
Rất vừa nghe: Người này đúng là muốn ta cân não đến chết mà, lời của ta nói ra rõ ràng như vậy hắn vẫn muốn chống đỡ đến cùng! Phượng Dục Hỏa cái gì, khuôn mặt kia chính là người ngày xưa ta đã gặp, trừ khi là song thai nếu không lại có đến hai người giống nhau như vậy? Tên hỗn đản này, dám xem ta như hài tử mà đùa giỡn a!
Y đi vòng quanh Triệu Hi vài vòng bỗng nghĩ: tên hỗn đản này thật sự kỳ quái, bình thường cả người luôn biếng nhác, không nghĩ được cũng có lúc nghiêm túc a! Ân, hắn không muốn nói thật chẳng lẽ ta lại đi khó xử?
Thái tử dù sao cũng là một người thông tuệ, tâm tư xoay chuyển liền rõ ràng: Lão thử của Thu phủ hôm nay vừa đi qua phố liền bị mọi người đuổi đánh, nếu để ngoại nhân biết trong phủ hắn có dấu phạm nhân Thu phủ, người nọ không chỉ khó tránh mà chính hắn cũng sẽ bị vạ lây. Hắc hắc, Triệu Hi a Triệu Hi, ngươi đúng là để cho ta tóm được nhược điểm rồi! Ôi, không đúng, người nọ vẫn còn trong phủ hắn, lại mang thai, hài tử kia….hài tử….
Thái tử đi nhanh hai bước một phát kéo áo Triệu Hi: “Lẽ nào hài tử kia là con ngươi?” Hai mắt y hơi nheo lại, hàn quang dao động.
Triệu hi thình lình bị y kéo áo hỏi một câu không đầu không đuôi, dù là người luôn trấn định, lúc này nhịn không được cũng phải sửng sốt: “Điện hạ….”
Thái tử nghiến răng nghiến lợi: “Nói, hài tử kia có phải của ngươi hay không?”
Triệu Hi nháy mắt một cái liền sững sờ, lúc này đã khôi phục bình tĩnh, mặt y kéo áo, hắn không chút hoang mang mở miệng: “Đó đúng là cốt nhục của vi thần!”
Thái tử “Phanh” một quyền đánh thẳng vào má trái hắn, mắng to: “Hỗn đản!”
Triệu hi không hiểu ra sao đã trúng một đấm, bưng lấy má trái cười khổ nói: “Thỉnh điện hạ trách phạt!”
Thái tử gắt gao nhìn chòng chọc hắn, đột nhiên nhảy dựng lên: “Trách phạt cái gì? Tránh phạt ngươi cùng hắn có hài tử sao?” Giống như cái mông còn mang theo hỏa, buồn bực, bực nhọc chuyển tới chuyển lui, miệng thì thào mắng theo: “Hỗn đản, ngươi là đồ hổn đản!”
Triệu Hi như cũ bưng lấy má trái, cúi thấp đầu không hề lên tiếng, trong ánh mắt xẹt qua một tia minh bạch: Thái tử dù trẻ nhưng qua mấy năm vẫn chung thủy nhớ đến Thu Tử Ngộ, khó trách chỉ cần liếc mắt y đã nhận ra! Hắc hắc, chỉ tiếc, ngươi có phát hiện thì cũng đã quá muộn rồi, đừng nói là thái tử, ngay cả lão hoàng đến cũng đừng hòng cướp Dục Hỏa khỏi tay ta!
Thái tử vòng vo nửa ngày, mắt thấy Triệu Hi cứ mãi cúi đầu, lưng thẳng tắp, mái tóc dài nhu thuận buộc cao cao, lại còn có hương vị đến vài phần anh tuấn, y nhịn không được liền một cướp đá hắn. Triệu Hi không chút phòng thủ, bị y đá mạnh một cướp mặc dù không sao nhưng hắn vẫn la lên đau đớn, cả người bổ nhào xuống đất, mở miệng “Ôi” một tiếng, thầm nghĩ: Cơn tức giận của tiểu gia khỏa này thật lớn a! Quên đi, lúc này không phải cùng y tranh chấp, nhịn một cước thì không sao, nhưng sau này đừng ngấp nghé đến Dục Hỏa của ta là được!
Thái tử thấy hắn bị một cước của mình đá quỳ rạp trên mặt đất, âm thầm mắng một câu: “Đồ vô dụng!” Nhưng khẩu khí lại mang theo vài phần thương tiếc. Y chậm trãi đi đến trước mặt Triệu Hi, hướng người đang phục trên mặt đất tỏ vẻ hung tợn, cảnh cáo: “Ngươi không chịu nói thân phận thật của hắn cho ta, tưởng ta sẽ không tra ra được sao? triệu Hi, ngươi mau chống mắt lên mà coi, ta nhất định sẽ tìm ra chứng cớ, đến lúc đó ta sẽ tước cái mũ ô sa của ngươi!”
(Mũ ô sa là mũ quan ấy =)))
Triệu hi quỳ rạp trên mặt đất không ngẩng đầu lên, trên mặt cũng lộ ra tươi cười: Tốt thôi, ta cũng đang lo làm cách nào để tháo được cái mũ đó xuống đây! Ngữ khí hắn vẫn bình thản: “Vi thần thật hồ đồ, Dục Hỏa cùng thần từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, sao có thể là người mà thái tử đã gặp được?”
Thái tử xanh cả mặt, trong lòng cười lạnh: hừ, đừng tưởng ta dễ dàng tin chuyện ma quỷ ngươi tự thuê dệt, ta đây sống uổng mười tám năm rồi! Ngươi nói có phải không, đi, ta sẽ tự đi thăm dò! Đợi đến khi có chứng cớ, ta rất muốn nhìn bản mặt tên hỗn đản ngươi đã lừa bịp ta!
Y tâm niệm thông suốt, không còn cùng Triệu Hi dây dưa, cao giọng hô: “Tiểu Trụ Tử (cây cột), hồi cung!” Ống tay áo vung lên, y không để ý đến người vẫn còn quỳ rạp trên mặt đất, tự mình mở cửa phòng rồi mang theo hộ tống ba người nghênh ngang rời đi.