Tiếc là hiện tại, chính thái tử cũng đang chờ tin của bọn chúng, mọi người tụ lại Đông Cung chính điện nhất thời đều cau mày nghĩ không ra biện pháp.
Triệu Hi âm thầm suy nghĩ: “Thái tử vào tướng quân phủ mà vẫn chưa có phát hiện gì, xem ra Vân Ngọc chính xác không đem Dục Hoả giấu trong phủ, lẽ nào đã đưa ra ngoại trạch rồi sao? Dục Hỏa thân thể gầy yếu, Vân Ngọc nếu không hại hắn nhất định sẽ không đi xa được. Hồi Hoà trong thành vẫn chưa tra ra được, ta cùng Tô Bình nhắm hướng đông nam mà đi nhưng phía tây bắc thì lại chưa nhìn đến…”
Hắn đối thái tử ôm quyền cúi chào nói: “Điện hạ, thần cùng Hồi thị vệ đã phân hai nơi tra tìm nhưng đều không có kết quả, nhưng có một nơi chưa tìm qua, vi thần hi vọng sẽ lục soát luôn trong đêm nay.”
Thái tử nhướng mày nói: “Là chỗ nào?”
Triệu Hi trầm ngâm nói: “Trong thành đã điều tra rõ, thần ở bên ngoài đã tìm hướng đông nam, còn tây bắc thì chưa tìm quá!”
Hồi Hoà lắc đầu nói: “Triệu đại nhân, hướng tây bắc chính là sơn đạo xung quanh thung lũng cao sâu khó lường, Vân tướng quân sao có thể đem người vào nơi hoang vắng mờ mịt như vậy được?”
Thái tử thoáng suy tư, chậm rãi nói: “Hành nhân sở bất hành giả, tất cả đều có chiêu thức của nó. Vân Ngọc hơn người khác một bật chính là nhờ mưu lược quân phá, có lẽ sẽ cố tình nằm ngoài dự đoán của mọi người!”
Triệu Hi phụ họa nói: “Thái tử nói rất đúng, Vân Ngọc về binh đạo vô cùng thâm hiểm, hiểu biết binh gia, thâm sơn không ao, nhân tích hãn chí, đó chính là địa phương ẩn thân vô cùng thuận lợi”
(thâm sơn không ao, nhân tích hãn chí: Có thể hiểu là, rừng núi nguy hiểm nên ít có dấu chân người.)
Thái tử “Rầm” một tiếng chưởng thẳng xuống án thư: “Còn chờ gì nữa, mau xuất binh tìm kiếm đi! Hồi Hoà, ngươi theo ta mang một ít ám vệ vào vùng núi phía bắc, Triệu đại nhân mang một phần vào phần núi phía tây, tối nay chúng ta sẽ đem sơn cốc đó khuấy đảo một trận!”
Hồi Hoà cau mày nói: “Điện hạ, e rằng hiện tại cửa thành đã đóng thì sao có thể ra đấy? Thỉnh điện hạ xuất kim bài để mở cửa thành!”
Thái tử quỷ dị mà cười: “Ra khỏi thành a, không cần phải phiền toái như thế. Xuất cung cũng không cần kim bài càng phiền phức, chúng ta nhảy ra đi!” Y đi trước dẫn đường bước khỏi đại điện.
Triệu Hi trong lòng vốn biết việc tìm người là không được chậm trễ, mặc kệ tới những người khác đang chần chờ trong điện, hắn đã mang theo Tô Bình bám lấy thái tử đi mất. Hồi Hoà mắt thấy ba người loáng một cái đã không thấy tăm hơi đâu mới dậm chân, kéo theo ám vệ đồng loạt đuổi tới.
Đoàn người rất nhanh liền ra khỏi thành, binh chia làm hai đường hướng tây bắc mà tìm kiếm, ước hẹn lấy khói hoa làm tín hiệu, một khi tìm được dấu ngựa lập tức sẽ báo cáo cho đội kia tập hợp đến.
Kinh giao Tây Bắc núi non hiện lên trùng trùng điệp điệp, bốn phía đều là những sườn núi nhấp nhô đồ sộ, núi dốc đứng, thung lũng sâu rất nhiều, dưới chân núi còn có bốn con đường phân biệt phương hướng của chủ cốc, cho nên vào đây cũng không cần vượt qua mấy dãy núi kia.
Triệu Hi cùng Tô Bình mang theo một ít đoàn người theo hướng tây đi đến, bởi vì chưa có người tới nên nơi đó cỏ cây cực kì tốt, mọi người cùng nhau dốc sức mới cắt cỏ mở đường được. Ai cũng có chút nản lòng, nhất là ám vệ thật không rõ tại sao đêm hôm khuya khoắt lại muốn ra ngoại trạch tìm kiếm, mặc dù không muốn quang minh kháng cự mệnh của thái tử, nhưng bọn chúng cũng ngầm có ý lề mề chậm trễ lộ trình.
Triệu Hi nhìn ra manh mối, âm thầm lo lắng: “Chiếu theo phương thức này, chỉ sợ đi đến hừng đông cũng vào không được cốc! Được thôi, chi bằng để cho bọn họ nghỉ ngơi một chút, ta cùng với Tô Bình sẽ đi tới phía trước xem sao, nếu tìm được cái gì thì sẽ báo cho bọn chúng.”
Triệu Hi đem ý kiến của mình bàn kế với Tô Bình một phen trao đổi. Hắn phân phó ám vệ chậm rãi tìm kiếm còn bản thân và Tô Bình thi triển khinh công, nhanh chóng đi về phía trước, chỉ chốc lát đã cách ám vệ một khoảng xa.
Nửa canh giờ sau, hai người đã ở trong cốc. Ngoài cỏ dại vẫn là cỏ dại, không có bất kì dấu vết của một toà nhà nào. Triệu Hi thất vọng cực độ cước bộ cũng chậm lại mà đi đi trong cốc, bất thình lỉnh nghe được một tiếng thét kinh hãi của Tô Bình: “Đại nhân, ngươi xem!”
Triệu Hi thuận theo hướng chỉ tay của Tô Bình nhìn về hướng giữa sườn núi kia còn mơ hồ có điểm sáng nhưng chỉ cần di chuyển vài bước thì không thể thấy được. Triệu Hi khẽ quát một tiếng: “Đi qua đó xem sao!” Hai người phi thân lên sườn sốc, thủ cước tịnh dụng, chỉ chốc lát sau đã có thể tới giữa sườn núi.
(Tỉnh cước tịnh dụng: Dùng cả tay và chân)
Đi đến gần, mới phát hiện đây là một thung lũng lưng chừng sâu, mặt trong của thung lũng lại cực kì bằng phẳng so với đất bằng cũng không khác là mấy. Ánh sáng vừa rồi nhất định là từ đây phát ra. Ngôi nhà ở đây cũng không lớn, nương theo vách núi được xây lên cực kì tinh xảo, lịch sự mà tao nhã, bức tường trắng được khảm ngói ngăn cách bên trong, nếu người không có quyết tâm thì khó có thể tìm ra được.
Hai người tất cả đều mừng rỡ, cẩn thận quan sát một phen đã thấy tòa nhà bốn phía đều có mật thám thủ hộ. Liếc mắt nhìn nhau, thủ thế song song đều nhảy lên ngọn cây, cẩn thận quan sát kiến trúc nội trạch.
Tòa nhà cũng không lớn, phòng ốc không nhiều lắm, phòng trước hơi có ánh sáng nến, phía sau là một viện tử, trong sân có đến bốn gian phòng, một gian khá lớn hẵn là dùng cho hạ nhân, hai gia kia nhỏ hơn một chút nhưng rất tinh tế còn ánh sáng, hai người liếc mắt nhìn nhau, đã hiểu được kia gian hẳn là chủ nhà.
Gió núi lưng chừng lớn khiến cho cây cối lay động, thuận theo đó hai người lắc mình một cái đã có thể nhảy vào bức tường bên trong. Phen này hành động toàn bộ đều là thân pháp khinh công cao siêu cho nên chưa hề kinh động đến một gã mật thám.
Hai người đi vào trạch nội, tiếp tục không chần chờ, phi thân vút qua hướng chủ nhà, vừa mới tới bên cửa sổ liền nghe thấy thanh âm nữ tử bên trong: “Công tử, ngươi sao vậy?” Kế tiếp là một nam tử thấp giọng hỏi: “Tử Ngộ, rất đau sao?” Hắn biết đây chính là thanh âm của Vân Ngọc, đang định đá bay cửa sổ nhào vào, hắn đã bị Tô Bình lập tức ôm lấy: “Đại nhân, mau đi thông báo cho thái tử!”
Phòng trong một trận động tĩnh, thanh âm của Vân Ngọc mang theo vài phần vội vã: “Tử Ngộ… Tử Ngộ…” Triệu Hi rốt cuộc nhẫn không được đã một chưởng đẩy Tô Bình ra, đánh vỡ khung cửa sổ, thả người nhảy vào.
Phòng trong một mảnh hỗn loạn, bước chân về phía giường nơi Vân Ngọc đang gắt gao ôm lấy nửa người trên của Thu Tử Ngộ. Hắn một thân đầy mồ hôi, cơ thể không ngừng co rút, bụng phập phồng kịch liệt, thai nhi bên trong dường như vẫn đang chơi đùa, nhưng lúc này Thu Tử Ngộ chỉ cảm thấy khó khăn không thể thở được, qua một lát đau đớn không chịu được, thân thể lại cứ vậy mà phập phồng phập phồng, khó chịu đến cực điểm.
Triệu Hi kinh ngạc cùng đau xót, một chưởng hung hăng đánh Vân Ngọc xuống giường, còn cơ thể mềm mỏng của Thu Tử Ngộ thì vào tay Triệu Hi, hai mắt nhắm nghiền, mày nhíu lại, mồ hôi hột to như hạt đậu từng chút từng chút chảy trên làn da tái nhợt kia, vẻ mặt kia tuy rằng không hiện ra nét thống khổ nhưng lại có thể thấy, hắn nhất định là đang dùng toàn lực nhẫn nại cơn đau.
Triệu Hi đau lòng thay hắn lau mồ hôi, từ trong ngực lấy ra một bình ngọc trong bình chính là Đại Hoàn đan. Lần trước sau khi Thu Tử Ngộ động thai khí, Triệu Hi cũng đem Đại Hoàn đan này để vào trong lòng Tử Ngộ, lúc nào cũng mang bên người chuẩn bị khi cần đến, nhưng không ngờ được rốt cục cũng có tác dụng.
Vân Ngọc nhìn thấy hành động của Triệu Hi chỉ đứng lặng một bên không hề xuất chiêu, hiển nhiên trong lòng cũng thập phần lo lắng cho Thu Tử Ngộ, hi vọng Triệu Hi có hảo biện pháp giúp cho hắn giảm đi đau đớn.
Đại hoàn đan sau khi cho vào, ước chừng khoảng qua một nén nhang thì thai nhi trong bụng mới dần dần yên tĩnh lại, Thu Tử Ngộ mệt mỏi thở phào một cái, chậm rãi mở hai mắt.
Triệu Hi cẩn thận thay hắn lau đi tầng tầng mồ hôi lạnh trên khuôn mặt, nhẹ giọng nói: “Còn đau không?” Tử ngộ khẽ lắc đầu, chậm rãi nở ra một nụ cười có vẻ như đang rất vui.
Triệu Hi vuốt ve bụng của hắn, lấy từ trên giuờng áo ngủ bằng gấm gói người trong lòng lại rồi mới cẩn thận bế lên, không thèm nhìn tới Vân Ngọc đứng một bên, chỉ thoải mái từng bước một đi khỏi cửa.
Vân Ngọc phi thân chắn trước người Triệu Hi, cười lạnh nói: “Triệu Hi, nếu ngươi đi ta cũng không ngăn trở, để Tử Ngộ lại!”
Triệu Hi ảm đạm cười: “Dục Hỏa là người yêu của ta, thai nghén trong bụng hắn là hài tử của ta. Đa tạ tướng quân hai ngày nay đã chiếu cố hắn, hiện tại ta tới đón hắn về nhà!”
Vân Ngọc mâu quang chợt lóe: “Dục Hoả là ai? Không cần lừa mình dối người, hắn rõ ràng là Thu Tử Ngộ, ngay cả hắn cũng đã thừa nhận rồi!”
Triệu Hi lắp bắp kinh hãi: “Dục Hỏa không phải mất ký ức sao? Sao có thể thừa nhận? Cười lạnh nói: “Thu Tử Ngộ cái gì, hắn họ Phượng song danh Dục Hoả, Vân tướng quân có nhận nhầm người không?”
Vân Ngọc ha ha cười: “Triệu Hi, ngươi có phải cho là hắn hiện tại vẫn mất trí đó chứ? Ngươi hỏi thử Tử Ngộ đi, có phải hắn đã khôi phục trí nhớ rồi hay không?”
Triệu Hi ánh mắt bị kiềm hãm, không tự chủ được nhìn Thu Tử Ngộ trong lòng. Tử Ngộ ánh mắt lo lắng như muốn nói xin lỗi, hắn không đành lòng tiếp tục lừa Triệu Hi nữa chỉ khẽ gật đầu thừa nhận.