Triệu Hi cảm thấy miệng khô lưỡi khô, nửa đêm liền tỉnh dậy. Ngoài cửa sổ, trời tối đen. Ánh nến trong phòng khẽ lay động, cũng sắp cháy hết. Bên cạnh người truyền đến một luồng hơi ấm áp, hắn chậm rãi xoay đầu lại, trong ánh mắt liền đầy vẻ ôn nhu. Thu Tử Ngộ lẳng lặng nằm bên cạnh, ngủ rất say, một tay đặt cạnh bên tai Triệu Hi, hô hấp bình ổn.
Men say vẫn chưa hết, Triệu Hi yên lặng nhìn hắn chốc lát, đột nhiên thấy cả người khô nóng, nhịn không được xoay người đối diện với Tử Ngộ, cúi đầu xuống, hung hăng hôn đôi môi đang hơi mở ra kia.
Thu Tử Ngộ đang mơ ngủ đột nhiên cảm thấy hơi khó thở, liền tỉnh lại. Hai mắt mơ màng hé ra một chút, lông mi rung rung, đột nhiên lại mang theo chút vẻ kiều diễm.
Triệu Hi không đành lòng mà buông ra môi của hắn, mở mắt ra nhìn, trong đầu liền cảm thấy như nghe được một tiếng vang lớn. Một chút ý chí còn sót lại liền thoáng cái bay lên chín từng mây, toàn bộ máu trong người dường như đều chạy tới chỗ chí mạng kia, chỗ đó đang từ từ đứng thẳng lên…
Triệu Hi mến mộ Thu Tử Ngộ đã lâu, vẫn luôn có sắc tâm mà lại không có can đảm, lúc này lại hơi có men say, càng không khống chế được tình cảm. Hắn thuần thục cởi áo trong của Tử Ngộ ra, nhẹ nhàng đè lên trên người hắn, cúi đầu xuống, chậm rãi khẽ cắn cắn viên thù du hồng hồng trên ngực Tử Ngộ.
Thu Tử Ngộ dù có ngủ say đến thế nào, cũng bị hành động bá đạo của Triệu Hi đánh thức, hai tay không kiềm chế được liền đẩy người Triệu Hi ra. Bất đắc dĩ hắn bị bệnh nặng mới khỏi, cơ thể còn suy yếu, làm sao đẩy nổi Triệu Hi, hai tay liền đặt trước ngực Triệu Hi, giống như đang khiêu khích, lại vô ý làm tăng thêm vài phần ***. Triệu Hi chịu không nổi, một tay dần dần mò xuống phía dưới, mò tới chỗ cúc huyệt của Tử Ngộ. Hắn thật sự rất ái mộ Tử Ngộ, tuy lúc này đã thần trí mông lung, nhưng cũng sợ đột ngột đi vào sẽ làm hắn bị thương. Bàn tay to cẩn thận tìm tòi nơi huyệt khẩu, nhẹ nhàng đưa một ngón tay vào, chậm rãi cử động.
Tử Ngộ khe khẽ thở dài, bị hắn xoa nắn liên tục như vậy, cơ thể cũng bắt đầu lây nhiễm ***, từ từ buông tay xuống. Nghĩ suốt mấy tháng qua, hắn đối xử với mình thật tình cảm, lại sủng ái mình như vậy, quả thật là si tình… Hắn vốn đang độ thanh niên, còn đang huyết khí dương cương (ý là còn trai tráng, phong độ bừng bừng ấy *cười*), sao lại không thích việc giường chiếu cơ chứ. Mình cùng hắn có quan hệ phu “thê”, làm một lần cũng đâu có sao? Đột nhiên nhớ tới chuyện sanh non, nghĩ Triệu Hi chắc nhất định cũng rất đau lòng vì mất đi hài tử. Nếu sau tối nay mình có thể lại mang thai, cũng có thể an ủi lòng Triệu Hi a. Hắn mơ màng nghĩ thấy có lý, liền không từ chối nữa, cam tâm tình nguyện tùy ý Triệu Hi làm.
Triệu Hi cảm thấy một ngón tay còn chưa đủ, liền đưa ba ngón tay vào. Tử Ngộ khẽ nhúc nhích, cúc huyệt liền co rụt lại, bao chặt lấy ba ngón tay. Triệu Hi cúi đầu cười, cẩn thận rút ngón tay ra. Tay trái nắm lấy phân thân của mình đang đứng thẳng ngay miệng cúc huyệt, từ từ xoa nắn. Tay phải lại nhẹ nhàng nắm ngọc hành của Tử Ngộ, nhẹ nhàng xoa bóp. Tử Ngộ có chút chịu không nổi, phía dưới cảm thấy hư không, ngọc hành cương lên, liền muốn bắn ra.
Triệu Hi cười khẽ, nắm chặt ngọc hành của hắn, không cho hắn bắn ra, ngẩng đầu nhìn phía Tử Ngộ. Đôi mắt thường ngày trong sáng như nguyệt kia giờ ngân ngấn nước, mê hoặc nhìn mình, ánh mắt khẩn cầu. Triệu Hi từ từ hôn hắn, tay phải vẫn nắm chặt không tha, tay trái lại cầm phân thân của mình chậm rãi cọ sát miệng cúc huyệt của Tử Ngộ. Đầu phân thân ướt át dụ cúc huyệt chậm rãi nới lỏng ra, hé ra rồi lại co lại. Triệu Hi buông môi Tử Ngộ, cúi đầu nhìn, thấy miệng cúc huyệt đã mở hết, lập tức đẩy phân thân vào.
Tử Ngộ hơi chấn động, cả người hơi nâng lên, liên tục thở gấp. Triệu Hi vỗ về, ôm lấy hắn, khẽ hôn lên đôi môi khẽ mở của Tử Ngộ.
Hai mắt của Tử Ngộ ngân ngấn nước, hai tay bất giác ôm lấy cổ Triệu Hi. Triệu Hi chậm rãi hôn lên vùng cổ trắng nõn của Tử Ngộ, khẽ cắn nhẹ một chút. Toàn thân Tử Ngộ khẽ run lên, hai tay lại ôm chặt cổ Triệu Hi hơn.
Triệu Hi chậm rãi vận động, cúc huyệt ướt át bao chặt lấy phân thân to lớn, làm việc co rút trở nên khó khăn. Hắn nhẹ nhàng hôn lên thân thể của Tử Ngộ, để hắn thả lỏng một chút mà tiếp nhận mình.
Tử Ngộ bị hắn vỗ về dần dần an tĩnh lại. Triệu Hi dần dần tăng tốc độ lên, Tử Ngộ có chút chịu không nổi, không nhịn được liền ngẩng cổ lên, liên tục thở dốc.
Triệu Hi nhìn ngắm cơ thể dẻo dai, trắng nõn của hắn. Những vết thương dày đặc, nhờ có Trần Tố Hà, đã không còn dấu vết đâu nữa. Dưới ánh trăng, thân thể mỹ lệ tỏa ra thứ quầng sáng mê người. Triệu Hi cảm thấy sảng khoái đến cực hạn, không nhịn được liền gầm nhẹ một tiếng, dịch thể đặc dính liền bắn vào trong cơ thể của Tử Ngộ. Tay phải của hắn bỗng buông ra, chất lỏng nóng hổi liền bắn lên ngực hắn, hai người song song đạt đến cao trào.
Tử Ngộ dù sao cũng vừa mới lành bệnh, bắn ra xong liền cảm thấy uể oải vô cùng, mềm nhũn nằm trên giường, làm như ngay cả một ngón tay cũng không muốn động đậy, chậm rãi nhắm hai mắt, ngủ mất.
Triệu Hi bắn một lần nhưng lại tỉnh rượu không ít, ngây ngốc nhìn phân thân của mình còn đang chôn sâu trong cơ thể Tử Ngộ, bỗng phục hồi lại tinh thần, cẩn thận mà rút ra, kéo chăn cẩn thận đắp cho hắn.
Trong lòng hắn vừa kinh ngạc vừa vui mừng, kinh ngạc vì cuối cùng mình cũng cùng với người trong lòng làm chuyện phu “thê”… Vui mừng vì nhìn thái độ của Thu Tử Ngộ, không những không buồn bực, ngược lại còn cam tâm tình nguyện a. Như vậy liệu có phải tình cảm của mình suốt sáu năm qua cuối cùng đã được đền đáp rồi không? Trong lòng mừng rỡ phát điên lên.
Xốc chăn lên nằm vào, cẩn thận kéo Thu Tử Ngộ vào trong lòng, si ngốc chăm chú nhìn khuôn mặt đỏ ửng kia, nhịn không được lại hôn một cái: Nếu ngươi đối với ta chân tình, dù có phải chết vì ngươi…ta cũng cam nguyện!
Tỉnh lại lần thứ hai, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng mõ canh năm, bầu trời màu xám lạnh, Triệu Hi thở dài: Lại phải vào triều sao? Cúi đầu nhìn người yếu đuối trong lòng, lặng lẽ đưa mặt lại gần, đột nhiên nhíu mày: Sao lại nóng như vậy a?
Triệu Hi phục hồi lại tinh thần, vươn một tay sờ cái trán của Tử Ngộ, thấy nóng rực. Nhớ lại đêm qua, mình mơ mơ hồ hồ, lại chưa rửa sạch cho Tử Ngộ mà đã ngủ mất. Tử Ngộ vừa mới khỏi bệnh, cũng không khỏe mạnh, chắc là phát sốt rồi.
Trong lòng hắn hoảng sợ, vội vã ngồi dậy, xuống giường, nhẹ nhàng hô: “Dục Hỏa… Dục Hỏa…”
Tử Ngộ vẫn không nhúc nhích, hô hấp ồ ồ, trên mặt lộ ra vẻ khó chịu, chắc cũng cảm thấy không thoải mái.
Triệu Hi hận không thể một chưởng đánh chết mình, vội vàng mặc quần áo, đi gọi Họa Phiến chăm sóc Tử Ngộ, còn mình thì vội vã chạy đi tìm Trần Tố Hà.
Trần Tố Hà theo Triệu Hi vội vã tới rồi, vừa bắt mạch liền hiểu rõ ngọn nguồn, không nhịn được trừng mắt nhìn Triệu Hi: “Biểu ca, Phượng công tử vừa mới khỏi bệnh, ngươi không nhẫn nhịn được một chút sao a?”
Họa Phiến hoài nghi nhìn hắn, mặt Triệu Hi đỏ bừng, ảo não nói: “Có nghiêm trọng không?”
Trần Tố Hà lắc đầu nói: “Không sao, phát sốt cũng không phải do phát bệnh, tắm rửa cẩn thận cho hắn, uống thuốc hạ sốt là được rồi.” Triệu Hi thở phào, Trần Tố Hà tiếp tục nói: “Nhưng mà, biểu ca, Phượng công tử mặc dù đã bình phục, nhưng lại bị thương quá nặng mà để lại bệnh căn, sau này ngươi phải cẩn thận một chút, nhớ kỹ lần sau nhất định phải rửa sạch a… Lần này may mắn, nếu lần sau không chú ý để phát bệnh, vậy không tốt a…”
Mặt Triệu Hi càng hồng, yên lặng đi tới đầu giường, ngồi xuống, đón lấy khăn ướt từ tay Họa Phiến, nhẹ nhàng lau khuôn mặt có chút đỏ bừng vì sốt của Tử Ngộ, thấp giọng nói: “Biểu muội cũng không có cách trị dứt điểm bệnh này sao?”
Trần Tố Hà gục đầu xuống: “Dù sư phụ ta tự mình xuống núi cũng không trị hết được…Nhưng…” Nàng đột nhiên ngẩng đầu lên: “Ta nhất định sẽ nghĩ cách, nhất định phải chữa cho Phượng công tử!” Triệu Hi trầm tư không nói.
Phía ngoài truyền đến tiếng đập cửa, giọng Tô Bình vang lên: “Đại nhân, mau dậy vào triều a!”
Triệu Hi đáp: “Vào đi!”
Tô Bình đẩy cửa vào, nhìn thấy Họa Phiến cùng Trần Tố Hà, ngạc nhiên nói: “Sao hai ngươi lại ở đây?”
Họa Phiến vén áo thi lễ, Trần Tố Hà liếc mắt nhìn Triệu Hi một cái, nhẹ nhàng trả lời: “Phượng công tử bị bệnh, biểu ca nhờ ta tới xem một chút.”
Tô Bình nhìn Thu Tử Ngộ nằm trên giường, nhắm chặt hai mắt, mê man bất tỉnh, không nhịn được hạ giọng nói: “Hôm qua không phải đã nói khỏi hẳn rồi sao? Sao lại bị bệnh?”
Trần Tố Hà không khách khí, trừng mắt lườm Triệu Hi: “Hỏi chủ tử tốt của ngươi đi a!”
Tô Bình nhìn về phía Triệu Hi. Mặt Triệu Hi đỏ bừng, vẻ mặt hối hận, ảo não, trên mặt vẫn còn sót lại một chút vui tươi, lại nhìn trên trán Tử Ngộ còn đắp khăn ướt. Hắn cũng không phải là thiếu niên non nớt, cũng thường xuyên đi lại những nơi phong nguyệt, chuyện này quá rõ ràng rồi: Cuối cùng đại nhân cũng được toại nguyện rồi a!
Ngoài cửa sổ, trời đã sáng, Tô Bình vội giục: “Đại nhân, mau thay quần áo, rửa mặt đi. Cứ thế này vào triều muộn mất!”
Triệu Hi không kiên nhẫn khoát tay: “Ngươi đi đưa một cái thiếp, nói hôm nay ta bị bệnh, xin nghỉ một ngày.”
Tô Bình tỏ vẻ khó xử: “Đại nhân, hôm qua cũng đã đưa một thiếp. Nếu hôm nay lại đưa, chỉ sợ không được…”
Trần Tố Hà thấy Tô Bình khó xử, vội nói giúp: “Biểu ca, ngươi cứ vào triều đi, Phượng công tử có ta cùng Họa Phiến coi chừng rồi, không có việc gì đâu.”
Triệu Hi thở dài, nhìn Thu Tử Ngộ đang ngủ, vuốt ve khuôn mặt hắn, đứng dậy, để Tô Bình giúp thay quần áo rửa mặt, rồi vào triều.
Thu Tử Ngộ ngủ thẳng qua giờ ngọ mới tỉnh lại. Họa Phiến thấy hắn mở mắt, mừng rỡ kêu lên: “Trần cô nương, thiếu gia tỉnh rồi!”
Trần Tố Hà đang ngồi đọc sách bên cửa sổ, nghe vậy buông quyển sách trên tay, chầm chậm đi tới, ngồi ở mép giường, kéo một tay của Thu Tử Ngộ cẩn thận bắt mạch, một lát mới nói: “Không có việc gì rồi. Họa Phiến, ngươi đi làm một ít cháo đi, nhớ nhất định phải dễ tiêu một chút, tốt nhất là cháo trắng. Đợi Phượng công tử uống cháo lót dạ xong, là uống thuốc được rồi.” Họa Phiến vâng lời, vội đi.
Thu Tử Ngộ hơi giật giật người, hạ thể vẫn cảm thấy không thoải mái, trên người thấy dính dính rất khó chịu. Kí ức tối hôm qua bỗng dưng hiện lên trong đầu, nhìn Trần Tố Hà nhìn mình mỉm cười, không khỏi đỏ mặt, nghiêng đầu sang một bên, lại nghĩ Triệu Hi chắc đã vào triều, nhưng sao giờ còn chưa về a?
—–
P/s: Cũng lâu rồi ta không đọc H văn chứ đừng nói là edit hay viết H, thế nên không hiểu sao có chút ngượng ngượng *cười*. Biết đến fanfic và đam mỹ lâu như vậy ta rút ra một nhận định, anh seme hay công nào dù có là nhược công, ôn nhu công đi chăng nữa trên giường đều bá đạo, dã man như nhau cả…*lắc đầu*