• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Tuệ Phương lạnh lùng cười, ánh mắt thê lương đảo qua mọi người xung quanh rồi gằn từng tiếng hung hăng nói: “Ta sẽ không nói cho ngươi biết, hắn đã bị ta làm cho sắp chết rồi. Thời gian chờ các ngươi tìm được thì thi thể hắn cũng đã mục nát! Hahaha…” Tiếng cười của ả nữ nhân sắc nhọn vang dội không trung. Triệu Hi chậm rãi buông ả xuống, ngực đau đến cực điểm: hắn đã bị ta làm cho sắp chết rồi…

Thái tử sợ hãi nhìn nữ tử đang ngồi trên mặt đất điên cuồng cười to rồi đảo mắt nhìn qua nét mặt Vân Ngọc, dậm chân nói: “Đừng có sững sờ trong này nữa! Nữ nhân kia điên rồi! Vân Ngọc, ngươi nhớ thử xem trong phủ còn nơi nào có thể giấu người không? Triệu Hi, ngươi đến phía đông lục soát, Tô Bình, ngươi phía tây, mau mau, mọi người cùng nhau tìm!”

Tống Tuệ Phương hãy còn cuồng tiếu: “Haha, các ngươi tìm không được hắn đâu, haha…”

Vân Ngọc tựa hồ phục hồi lại tinh thần, không nói một lời liền tiến đến gần Tống Duệ Phương, hét to: “Ngưu Đại, các ngươi ra đây cho ta!”

Một gã hắc y nhân lặng yên không một tiếng động liền xuất hiện, vái chào Vân Ngọc nói: “Khấu kiến tướng quân!”

Vân Ngọc một phen nắm cổ áo của hắn kéo lên: “Nói, có phải các ngươi giết Bích Châu, đem Tử Ngộ cướp đi không?”

Hắc y nhân cúi đầu không lên tiếng, Vân Ngọc giận dữ, một chưởng bổ tới. “Ầm”, hắc y nhẫn đã bị đánh văng ra ngoài, từ trên cây một hắc y nhân khác vọt ra ôm lấy người huynh đệ mình, hô: “Tướng quân!”

Vân Ngọc ánh mắt lạnh lẽo, vẻ mặt âm tàn, từng bước một tới gần: “Nói mau, các ngươi đem Tử Ngộ giấu ở nơi nào?” Hắc y nhân ôm chặt huynh đệ chậm rãi lùi ra sau.

Đang do dự, thanh âm chậm chạp mà nhẹ nhàng của nữ nhân đó vang lên: “Ngươi không cần hỏi, bọn hắn sẽ không nói! Bốn bọn hắn vốn là do phụ thân ta huấn luyện để bảo vệ cho ta và chỉ nghe mệnh lệnh của ta mà thôi.” Sau đó Tống Tuệ Phương không còn cười nữa mà chạy vào trong sân

Vân Ngọc quay đầu, lớn tiếng quát: “Tuệ Phương, ngươi từ khi nào lại trở nên ngoan độc như vậy?”

Tống Tuệ Phương vẻ mặt thê lãnh, nhấn từng chữ rõ ràng: “Từ khi nào sao? Từ khi phụ thân trúng phải rượu độc, từ khi vào đêm tân hôn ngươi gọi tên tiện nhân kia, từ khi ngươi đem hắn bố trí ở ngoại trạch. Vân Ngọc, ngươi không cần hỏi lại, sẽ không ai nói cho ngươi biết Thu Tử Ngộ ở đâu, ta đã đem hắn giấu ở một mật địa, ngươi đi mà tìm đi! Nếu may mắn, có lẽ ngươi sẽ tìm ra thi thể của hắn a. Haha…”

Vân Ngọc mày cau chặt: “Tuệ Phương, ta biết ta có lỗi với ngươi, nhưng Tử Ngộ vô tội, những việc làm mà cha hắn đã gây ra không liên quan tới hắn! Ngươi cũng biết, năm đó ta có thể đem Thu thân tố cáo tất cả văn kiên chứng minh đều do Tử Ngộ đưa cho ta!”

Tống Tuệ Phương ngang nhiên mà đứng: “Vân Ngọc, ngươi không cần nói nữa, dù ngươi nói đến cỡ nào ta cũng sẽ không tiết lộ cho ngươi đâu!” Ả lạnh lùng liếc Vân Ngọc một cái sau đó mới nhấc váy vào phòng trong, chợt bỏ lại một câu: “Ngưu Nhị, ngươi đi đem huynh đệ các ngươi vào phòng ta!”

Hắc y nhân giương mắt nhìn Vân Ngọc sau đó mới đem huynh đệ bị thương của mình vào phòng, ả huýt một tiếng sáo sắc nhọn, một tên hắc y nhân liền nhảy vào.

Ngưu Nhị hỏi: “Đại ca đâu?” Hắc y nhân vừa ra đáp: “Đại ca trông tên họ Thu!” Ngưu Nhị gật đầu, hai người đồng loạt vào phòng, từ đầu đến cuối gã cũng không nhìn đến Vân Ngọc ở một bên.

Vân Ngọc biết bốn huynh đệ này chính là do Tống giản tướng quân một tay dạy dỗ, huấn luyện để bảo vệ Tống Duệ Phương, lời của y nói bọn chúng nhất định sẽ không nghe. Dậm chân một cái xoay người ra viện môn, dù y ở trong phủ cũng không thu hoạch được gì.

Mấy người tìm hơn hai canh giờ, một lần nữa về tới cổng vòm nơi hậu viện rồi đưa mắt nhìn nhau, không ai tìm được. Triệu Hi sắc mặt trắng bệch, Tô Bình âm u, Vân Ngọc xanh xao cả mặt, thái tử dậm chân. Đang vô kế khả thi, chợt nghe thấy cách phủ tướng quân xa một dặm có tiếng rít gió, trên bầu trời bắn ra một đoá khói hoa, thần sắc thái tử liền vui vẻ: “Chính là lão sư!” Y đi trước dẫn đường, phi thân qua đầu tường phóng đi.

Mặt khác ba người trong liền biết mọi chuyện sắp thay đổi, gắt gao thi triển phân pháp đuổi theo. Do võ nghệ cao cường, rất nhanh đã đến nơi phát ra khói hoa, nơi đó có một nam tử vận bạch y trên tay còn ôm chặt một thứ màu trắng lẳng lặng đứng đấy.

Thái tử bổ nhào tới: “Lão sư!”

Nam tử kia xoay người lại, mỉm cười, quở giọng trách mắng: “Không thấy ta đang ôm đứa nhỏ sao, loạn cái gì?”

Mấy người đồng thời sửng sốt: Đứa nhỏ? Uý Oản chậm rãi nói: “Đi theo ta!” Sau đó nhấc chân liền đi, mọi người cũng vội vàng đuổi theo.

Chỉ thấy hắn đi đến bên một tường đá, hai tay lôi lôi kéo kéo, thế nhưng lại lôi ra được một cửa khẩu, hắn mỉm cười một cái sau đó tường đá từ từ mở ra, bên trong còn có một Đạo Môn, lại một chút còn có thêm một cửa khác có rất nhiều đồ bỏ đi, xem ra ngay từ đầu nó đã bị đánh nát.

Mọi người theo Úy Oản đi vào cửa đi, lắc hộp quẹt một cái để phát sáng, trên mặt đất còn có một hắc y nhân sinh tử không rõ. Vân Ngọc nhận ra đây là Ngưu Nhị. Lại tiếp tục đi vào trong, đột nhiên phóng một cái Triệu Hi đã lao đến ôm lấy một người nằm trong góc phòng.

Thu Tử Ngộ hơi thở như có như không, cả người đẫm máu, vết máu từng mảnh từng mảnh khuếch tán mở ra, uốn lượn chảy đầy đất, quần áo dính máu trên người. Triệu Hi sắc mặt tái nhợt run rẩy cởi bỏ y phục của chính mình, trước mặt mọi người lộ ra miệng vết thương vừa mới khâu, Tô Bình quay mặt đi, thái tử núp phía sau thái phó, Vân Ngọc thì im lặng. Cởi áo ngoài xong Triệu Hi lại giúp Tử Ngộ thay y phục dính máu xuống.

Triệu Hi cảm thấy cánh tay và lưng Thu Tử Ngộ ẩm ướt, nghiêng người nhìn xuống, y phục rách ra trên lưng máu thịt mơ hồ, đích thị là bị một vật đâm thương tích. Sắc mặt Vân Ngọc càng ngày càng phát xanh, từ trong lòng lấy ra Kim Sang dược theo Triệu Hi nâng người Tử ngộ cẩn thận bôi thuốc. Triệu Hi có chút run rẩy, thở ồ ồ, cắn chặt răng. Gắt gao ôm chặt Thu Tử Ngộ, đơn chưởng để ở ngực, chân khí truyền vào, trong cơ thể của hắn lại có một cổ chân khí mạnh mẽ còn thập phần linh hoạt đang bảo vệ tâm mạch, Triệu Hi trong liền biết chính là do thái phó làm cho, không khỏi đưa ánh mắt cảm kích nhìn về phía bạch y nhân đang ôm lấy đứa nhỏ.

Úy Oản thở dài, thấp giọng nói: “Ta nghe tiếng trẻ nhỏ khóc rất lớn nên mới chạy tới đây. Nghĩ đến hắn không thể sinh sản như người bình thường nên đã dùng chuỷ thủ đâm vào, mổ bụng để sinh. Miệng vết thương ta đã xem qua, vì sợ tổn thương thai nhi nên hạ đao rất cạn.” Dừng một chút lại tiếp: “Đau đớn như vậy thật không ngờ hắn có thể mạnh mẽ chịu đựng qua! Đứa nhỏ khóc mãi không dứt, ta chỉ còn cách ôm nó đến tìm các ngươi!”

Uý Oản nhìn đứa nhỏ ngủ say trong lòng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn mang theo nước mắt của một tiểu anh nhi, nhẹ giọng hỏi: “Đứa nhỏ này của ai?”

Triệu Hi hai mắt gắt gao nhìn chòng chọc khuôn mặt xám trắng của Thu Tử Ngộ, thấp giọng nói: “Là của ta!” Vân Ngọc sắc mặt khẽ biến, im lặng.

Tô Bình chậm rãi đi đến bên người Uý Oản đưa tay tiếp nhận đứa nhỏ, chỉ thấy nó vừa sinh ra suy rằng tuy còn thiếu ngày nhưng trước giờ do vẫn được bồi bổ đầy đủ nên làn da lộ ra một chút hồng nhạt, cái môi nhỏ nhắn đỏ thẫm, bộ dáng này cùng với đại nhân thật sự rất giống nhau. Tô Bình đưa tay sờ sờ, thấp giọng nói: “Đại nhân, là một bé trai!”

Triệu Hi chỉ cảm thấy hốc mắt chua chát, thấp giọng nói: “Hiện nay còn bé trai bé gái cái gì? Tử Ngộ hắn thành ra như vậy… Là ta có lỗi với ngươi!” Thanh âm nghẹn ngào.

Vân Ngọc lặng im không nói gì, ánh mắt tĩnh lặng nhìn Thu Tử Ngộ không có một chút tức giận nào trên khuôn mặt, tâm chợt rung động: Nếu không phải ta ngoan cố cướp hắn đi, thì làm sao hắn… Trở thành như thế này?

Uý Oản kéo thái tử ra ngoài, nhìn bốn người trước mặt bộ dáng ngu ngơ, khẽ lắc đầu lên tiếng: “Mau dẫn hắn đi ra ngoài. Ta tuy rằng dùng chân khí bảo vệ tâm mạch của hắn, lại uy hắn ăn Tuyết Sâm hoàn, nhưng tình huống của hắn tựa hồ có chút nghiêm trọng! Chờ khi ra ngoài ta sẽ giúp hắn chẩn bệnh!” Ngụ ý là y đối với y thuật của mình hết sức tự tin.

Triệu Hi cũng không nghĩ nhiều nữa, cẩn thận ôm lấy Thu Tử Ngộ. Sau khi hắn sinh thì thân thể này nhẹ nhẹ phiêu phiêu giống như không có trọng lượng, Triệu Hi nhịn không được, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống vầng trán tái nhợt của Tử Ngộ.

Đi ra nhà đá, bên ngoài hoàng hôn đã buông, trời chiều còn thấy thoáng một chút ánh nắng nơi thiên không, xinh đẹp mê người. Bọn họ chọn cách quay về tướng quân phủ tìm biện pháp chữa trị cho Thu Tử Ngộ. Một đường vội vàng chạy phút chốc đã đến nơi, Vân Ngọc đi trước dẫn đường đưa đám đông vào thư phòng.

Bên trong thư phòng có một giường gấm, chính là nơi mà y mỗi khi đọc sách mệt mỏi sẽ nằm xuống nghỉ ngơi. Triệu Hi cẩn thận đem Tử Ngộ đặt lên, hắn đang hôn mê bất tỉnh chợt rên rỉ một tiếng vô cùng mỏng manh, Triệu Hi trong lòng vấn vương, thấp giọng kêu: “Tử Ngộ, Tử Ngộ.”

Thu Tử Ngộ hơi thở nhỏ bé, yếu ớt giống như đứt đoạn, thân thể nhịn không được bắt đầy co rút run rẩy, đôi môi hơi mở ra, tựa hồ đang cố hết sức thở, nhịp thở mong manh vô chừng. Triệu Hi đau lòng như cắt, Vân Ngọc sắc mặt càng ngày càng trắng, thái tử kêu lên: “Lão sư…” Tô Bình ôm chặt đứa nhỏ, tâm như lặng đi: Lẽ nào chính là thứ độc kia…

Uý Oản mắt thấy tình hình không đúng, đi đến dùng ba ngón tay chế trụ mạch đạp Thu Tử Ngộ, móng tay khảm vào trong thịt. Thái tử quay đầu đi chỗ khác, không đành lòng nhìn cơ thể kia run rẩy. Triệu Hi ôm lấy Tử Ngộ, đưa hắn kéo vào trong lòng, một tay phủ lên ***g ngực của hắn, hy vọng có thể giúp hắn thuận khí, thanh âm có chút mơ hồ: “Không sai, không lâu trước đây hắn đã bị người ta hạ độc!” Nâng ánh mắt nhìn Uý Oản đầy khẩn ý: “Úy Thái Phó…”

Bạch y nhân vẻ mặt ngưng trọng, thấp giọng nói: “Độc này ta chưa từng gặp qua, ngươi có biết là gì không?”

Triệu Hi thống khổ lắc đầu: “Không biết, độc này là do biểu muội ta cố chấp, không chịu nói tên!”

Vân Ngọc hai mắt trợn lên trừng trừng nhìn Triệu Hi: “Hỗn đản!” Triệu Hi không có tâm tư cùng hắn cãi nhau, ánh mắt vẫn như cũ nhìn Uý thái phó.

Úy Oản nhăn lại hai hàng lông mày: “Ngươi không biết độc thì làm sao có thể giải? biểu muội ngươi là ai?”

Triệu Hi vội vàng trả lời: “Nàng chính là chính là đệ tử của Tuệ mẫn sư ở Linh Tuệ Am, giang hồ xưng là ‘Nữ Hoa Đà’. Nàng từng nói, đây là… Đây là vô giải… Chi độc!” Nói đến đây, giọng nói bắt đầu run nhẹ.

Úy Thái Phó nhẹ nhàng nói: “Thế gian này vật vật tương khắc, làm sao có chuyện kịch không có thuốc giải? Chỉ là ta không rõ chiêu trò trong loại độc này, nên không thể đúng bệnh hốt thuốc!” Hắn từ trong lòng ngực lấy ra một cái bình ngọc đưa cho Triệu Hi: “Nơi này có ba mươi viên Tham Hoàn, một ngày cho hắn một viên, từng chút để hơi thở không tiêu tan! Chờ ta từ từ chẩn xem rồi sẽ tìm cách trị liệu!” Mày nhịn không được lại nhíu lại: “Hắn mổ bụng sinh nên mất nhiều máu, thân thể suy yếu tới cực điểm, chỉ dựa vào Tham Hoàn mãi thì không được, nếu ba mươi ngày sau không thể giải độc e rằng thân thể hắn sẽ chịu không nổi!” Nghĩ nghĩ, xoay người đối mặt thái tử: “Ta nhớ được bệ hạ từng ban cho điện hạ một gốc cây Thiên Sơn song nhụy Tuyết Liên, điện hạ có thể lấy ra được không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK