Lâm Á Hân xuất cung mua chút đồ, nhưng đi từ sớm mai cho đến ngã chiều vẫn chưa thấy bóng dáng nàng ta đâu, Xử Nữ bồn chồn đứng ngồi không yên, muốn xin được đi tìm Á Hân nhưng không thể. Đến khi mặt trời xuống núi bóng dáng Á Hân từ bên ngoài cửa thành được vệ binh đưa vào, trên người nàng đầy máu, diễm huyết từng giọt máu từ môi nhỏ xuống nền đất nâu sẫm. Dường như Á Hân đã bất tỉnh, bước chân Xử Nữ loạng choạng trước cảnh tượng đau lòng như thế, nàng đi đến đỡ Á Hân truyền thái y. Nhưng chỉ là một cái nha hoàn thì đâu có quyền được thái y viện chú ý. Xử Nữ khẩn cầu Hoàng Thượng: "Thần thiếp hiểu nha hoàn trong cung không có phước phần đó, nhưng mong người nể tình chiếu cố cho Á Hân."
Hoàng Thượng tất phải phê duyệt tấu chương, thấy nữ nhân lệ hoen bờ mi, từ sâu cõi lòng cũng không khá khẩm hơn nàng, Sư Tử đặc ân truyền thái y đến xem vết thương Lâm Á Hân khiến Xử Nữ dập đầu không ngừng: "Khá khen cho chủ tớ nhà nàng, vì thành tâm khẩn cầu nên ta sẽ không truy cứu việc nàng ta xuất cung cả ngày. Theo lệnh ta truyền thái y."
Sư Tử vừa nói, tiểu thái giám bên cạnh liền cúi đầu tuân mệnh đưa Xử Nữ đi truyền thái y.
"Đa tạ Hoàng Thượng."
Nói rồi nàng cùng tiểu thái giám rời đi, hai tay bấu chặt lấy nhau, giờ khắc này Á Hân lâm vào con đường sinh tử. Nàng cũng chỉ có mình nàng ta là thân thuộc, nương tựa lẫn nhau, nếu Á Hân có xảy ra chuyện gì, Xử Nữ nàng cả đời không ngủ yên.
Rất may sau đó thái y đến bắt mạch, kê đơn cho Lâm Á Hân, Xử Nữ đứng ngồi không yên, vừa thấy thái y đứng dậy liền hỏi: "Khang thái y, vết thương như nào rồi?"
Khang thái y xếp những sợi chỉ đỏ vào hộp, nói nhỏ với Xử Nữ: "Nô tài sẽ kê vài đơn thuốc, Quý Nhân đừng quá lo ngại về tình trạng của nha hoàn này. Có thể thấy đây là vết thương do bị rơi từ trên cao xuống trúng vật cản nhọn, lại thêm mất nhiều máu trong khoảng thời gian dài. May mà nha hoàn này phúc lớn mạng lớn nên còn cầm cự được đến bây giờ."
Lão Khang thái y lắc đầu, nói gì đó lẩm nhẩm trong miệng rồi biến mất khỏi cánh cửa phòng.
...
Tiết trời lập Đông, có chút lạnh, Sư Tử choàng áo khá dày, y đi đến ngự hoa viên ngắm cảnh, cũng thư thả chút tâm tình. Tuy chỉ là thiếu niên mười ba tuổi, nhưng không có vẻ của đứa con nít, khờ khạo, vô tư vô lo. Xử Nữ nàng cũng còn quá trẻ để trở thành một phi tần trong cung trường hiểm ác, nàng bước đến cạnh Hoàng Thượng đang ngắm cành đào: "Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng."
"Nàng đến rồi!"
Xử Nữ cao hơn Hoàng Thượng hơn cái đầu, nàng che miệng thẹn thùng, chẳng mấy chốc nữa Sư Tử sẽ cao lớn, trưởng thành trở thành nam nhi đầu đội trời chân đạp đất. Khuôn mặt phong tình này có khi sẽ đoạt hồn biết bao nhiêu mỹ nhân khuynh sắc khuynh thành trong thiên hạ.
Sư Tử nhìn nàng ăn mặc phong phanh nên đã đưa áo choàng cho nàng, nhưng Xử Nữ không thể nhận. Nàng nhờ A Loan, vị nô tì mới được Sư Tử phân phó chăm sóc nàng: "Ngươi có thể về cung lấy cho ta áo choàng?"
"Nô tì tuân lệnh."
Ban nãy Xử Nữ chỉ định ra hoa viên hái trộm một cành đào mang về cho Á Hân, vì nàng ta muốn làm một cây trâm đào, sức khỏe không tốt đành phải nhờ chủ nhân mình đi. Cho nên Xử Nữ không nghĩ nàng sẽ gặp Hoàng Thượng và ở đây lâu đến vậy.
"Nơi ở mới thế nào? Nàng ở có quen không?"
"Sương Hoa cung rất tốt ạ! Đa tạ Hoàng Thượng đã ban cho thần thiếp. Nhưng là thần thiếp vẫn nghĩ nơi ở cũ cũng không tệ lắm!"
Sư Tử bật cười: "Đó là tấm lòng của ta, nàng cứ xem đó là nhà của mình, còn từ chối chẳng khác nào dám kháng lệnh, phi lễ với ta?"
"Thần thiếp không dám."
"Nàng ngồi xuống đây đi."
Sử Tử gọi nàng đến ngồi cạnh y ở bàn đá cạnh Hồ Nguyệt Thanh, nơi mà Hoàng Hậu vẫn thường lui đến cho cá ăn. Xử Nữ nhìn quanh, trong cung cấm khó tránh được hiểm nguy nàng cũng vì lo cho thân mình cả thôi.
"Hoàng Thượng có gì phiền lòng sao?"
Với chất giọng trong trẻo của đứa trẻ lên mười ba, nhưng lại chứa đựng đầy buồn phiền: "Nàng lại giữ lễ rồi! Ở đây không còn ai nữa, ta cũng chỉ muốn làm vị tướng công bình thường thôi."
"Ân."
Nàng ngẩng đầu, ngước nhìn khuôn mặt non nớt ấy gần trong gang tấc, và trái tim Xử Nữ lại vang lên từng hồi trống loạn nhịp. Y nhìn nàng, khóe mắt khẽ nâng lên: "Nàng còn nhớ thứ này không?"
Từ tay Sư Tử mở ra một chiếc khăn lụa màu trắng đã cũ, nét thêu hoa mai trên chiếc khăn vừa nhìn qua liền thấy quen thuộc: "Đây là...?"
Chiếc khăn tay nhắc nàng nhớ về vài năm trước, cũng có lẽ đã gần một thập kỷ. Năm đó nàng trốn khỏi phủ Tham Quyến để ngắm cá ở hồ Trùng Khánh mà người dân vừa mới mang về từ nơi rất xa. Trên đường đi đến Trùng Khánh nàng chẳng may gặp một đứa trẻ ăn mặc đẹp đẽ, đứng khóc trong con hẻm nhỏ. Định bụng sẽ lướt qua như chưa từng thấy gì, đi sớm cốt để về kịp lúc phụ mẫu không phát hiện. Nhưng nàng không thể, bản năng tự nhiên đã thôi thúc nàng bước đến gần nam hài tử đó, đưa chiếc khăn tay của mình cho y lau mặt, rồi dắt y ra đường chính tìm người thân. Người qua người lại, nàng thấy thế dắt thẳng đến Nha Môn đánh ba hồi trống, xong căn dặn: "Ở yên đây, sẽ có người đến giúp đệ, đừng bỏ đi đâu đấy!"
Hài tử gật đầu, nâng khăn trả Xử Nữ, nàng vội khua tay: "Đệ giữ đi."
Vậy là hôm đó Xử Nữ đành quay đầu về nhà và chưa từng được ngắm cá ở hồ Trùng Khánh, trong lòng không ngừng tiếc nuối. Chẳng qua niềm vui nho nhỏ đó là giúp được một người tìm được đường về nhà.
Xử Nữ rũ mi, đối diện sự ôn nhu từ Sư Tử, ở phần nào đáy mắt y, nợ một phần ân tình.