• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bước chân xiêu quẹo, chực ngã, và hắn cứ như thế lầm lũi trong màn đêm đang dần buông xuống, nốc cạn bầu rượu, hương vị cay nồng chiếm trọn ruột gan. Hắn thật sự không hiểu, hà cớ gì uống nhiều rượu đến thế cũng không làm hắn say, ngược lại còn rất tỉnh táo. Hình ảnh nàng chiếm trọn trong trí óc hắn, lúc nàng ngủ say bên cạnh hắn, lúc nàng vụn vỡ sau những đau đớn mà hắn ban cho.

Nàng như một bóng ma dai dẳng bám lấy từng khoảng không của hắn, khiến hắn dùng mọi cách xua đuổi đều vô ích.

"Thiên Sát Lang!"

Tiếng nữ nhân vang vọng ở sau, nàng ta cau mày, bước chân hắn dừng lại. Thiên Yết ngửa cổ cười to tựa âm thanh từ quỷ dữ, gào thét ai oán trời cao, sao lại dồn hắn vào bước đường này, sao đối xử với hắn bất công đến thế.

"Ngươi đã vừa lòng chưa!?"

"Ta là đang giúp ngươi!" Tạ Bối tiến đến sau lưng hắn, nàng giang tay ôm trọn tấm lưng rộng lớn vững chắc vốn đã thuộc về ai kia, mãi mãi không dành cho nàng. Thế mà nàng vẫn ngoan cố ôm chặt lấy: "Nàng ta không xứng đáng với ngươi. Ngươi là Thiên Sát Lang..."

"Đúng vậy, ta là Thiên Sát Lang!" Thiên Yết cắt ngang lời nàng, khinh bỉ bản thân mình, cũng đang giễu cợt nữ nhân ở sau lưng: "Cho nên không có quyền được vui vẻ sao?"

Bằng hữu hắn mất, người mà hắn động tâm cũng mất. Cả hai đều chết vì hắn, do hắn. Thật đáng thương làm sao, buồn cười làm sao!?

"Thiên Sát Lang ư?" Hắn cười lạnh: "Ta chưa bao giờ muốn trở thành kẻ không tim không phổi, trái tim ta không làm bằng đá. Ta cũng như những người khác, cũng mong cầu được cảm nhận ái tình thật sự."

"Có ta ở đây mà!" Tạ Bối khẩn thiết bằng giọng mũi, nàng muốn khóc, thật sự rất muốn khóc.

"Ngươi không xứng đáng!" Đưa tay gỡ tay nàng ra khỏi cơ thể, Thiên Yết buông lời cay độc rồi tiếp tục loạng choạng trong màn đêm.

Hắn nhảy lên một mái nhà cao, cứ bay như thế cho đến khi Tạ Bối không nhìn rõ bóng hắn nữa. Nàng đứng đó, như chết lặng đi. Hai tay nắm thành đấm, nghiến răng, nàng phẫn hận: "Ta có gì không bằng nữ nhân đó chứ? Ta có gì không xứng với ngươi?"

Không ai đáp lại nàng, chỉ có màn đêm và những chiếc đèn lồng nguội lạnh trước hiên nhà.

Trăng tròn đáp lại lời nàng, bằng cách núp sau những rặng mây đen.

Bạn đang đọc truyện Nhục Dục của tác giả Kim Tuyến Kun được đăng tải tại wattpad và santruyen

...

Chỉ mới vài hôm không còn Cự Giải, Thiên Yết trở nên già nua hơn. Khuôn mặt non nớt dần mọc đầy râu ria, hắn cũng không thèm cạo sạch chúng. Hắn có "ghé" ngang nơi Tạ Bối bỏ nàng, nhưng không thấy bóng nàng nữa. Có lẽ đã bị chó sói tha đi mất rồi, người mất thật rồi.

Tạ Bối mở cửa phòng bước vào: "Ngươi có định trả thêm cho ông chủ khách điếm không?"

Thiên Yết không đáp, hắn bước đến thau nước ấm mà tiểu nhị ban sáng đã chuẩn bị, xốc một ngụm nước tát lên mặt. Nước ấm đã trở nên lạnh, vậy mà cũng không rửa hết cơn say đêm qua. Bên trong ánh nước hắn nhìn được hình ảnh phản chiếu của chính mình, không những vậy còn mơ hồ nhìn thấy nụ cười lúc nàng làm nũng ban sáng, khi mà hắn thay nàng lau sạch đôi tay bẩn.

Đanh mặt, bạnh quai hàm, hắn cắn chặt hai hàm răng khiến khuôn mặt trở nên dữ tợn. Đưa tay hất đổ thau nước xuống đất, Thiên Yết bực dọc hướng đến phía cửa, thẳng một mạch xuống cầu thang.

Tạ Bối chạy theo: "Cốt Dạ xuất hiện rồi!"

Hai chữ "Cốt Dạ" thật có uy lực, chỉ nhiêu đó mà có thể khiến Thiên Sát Lang hắn dừng lại, chú ý đến sự tồn tại của Tạ Bối.

"Hắn xuất hiện?" Thiên Yết hỏi lại.

Tạ Bối gật đầu: "Hắn đang cùng đoàn người của Thiên Hồng Quốc đến Khang Vương Quốc tham dự yến tiệc. Mang danh thần y cứu nhân độ thế."

"Đúng là con cáo già ranh ma!" Một bên khóe môi Thiên Yết nâng lên, ánh mắt đảo quanh đầy xem thường. Hắn nói với ông chủ quầy: "Trả phòng!"

Tạ Bối chạy theo hắn ở phía sau, rất nhanh đã rời đi.

Thiên Sát Lang giờ đây hận thù ngút trời. Gân Phượng Hoàng trong người hắn cũng rạo rực không kém, móng tay mọc dài ra, đôi mắt ánh lên sắc huyết, mái tóc đen dần chuyển sang đỏ máu tựa như Quỷ Dạ Xoa đến trần gian đòi mạng. Dân chúng xung quanh được một phen sợ hãi, bán sống bán chết chạy vào nhà đóng cửa, run rẩy trốn dưới gầm giường.

Thanh đao từ đâu bay đến bên cạnh hắn, Tạ Bối bước đến gần, mái tóc cũng trở nên trắng toát. Nàng ta tỏ vẻ rất thích thú về bộ dạng này, dù bên ngoài thay đổi nhưng không thể sử dụng Yêu đan trong người khi chưa có mạch yêu để đả thông khí huyết.

Mà mạch yêu thì...

Nàng đưa thanh tiêu đến trước mặt Thiên Yết: "Ta nghĩ tốt nhất nên giấu nó thật kỹ."

Đương nhiên hắn không thể chạm vào thanh tiêu ấy được, do phong ấn vẫn chưa được phá vỡ. Hắn bảo: "Ngươi và cả tiêu đều cần được giấu kỹ."

Vốn dĩ cuộc chiến sắp diễn ra, Tạ Bối nắm phần trọng điểm nhất, nếu để nàng rơi vào tay Cốt Dạ, thắng thua đã quá rõ ràng. Nàng vội lắc đầu: "Sớm muộn cũng phải đối diện, có trốn cũng không được."

Thiên Yết không có ý kiến, hắn im lặng hướng về phía Loa Cổ Đông Thành, đoán chừng quãng đường bọn người Cốt Dạ đi có vẻ khá xa. Cần nhanh chóng đuổi kịp, trận chiến sắp tới chắc chắn mang đến viễn cảnh sinh linh đồ thán. Nhưng để giết được Cốt Dạ hắn không màng đến việc bao nhiêu người vô tội phải bỏ mạng. Giết Cốt Dạ rồi, có lẽ hắn sẽ: "Đợi ta!"

Hắn nói vào khoảng không như nhắn nhủ đến ai đó, Tạ Bối biết người mà hắn muốn gặp chính là Cự Giải. Đến cả khi Cự Giải đã chết, hắn vẫn không từ bỏ ư? Tạ Bối cắn mạnh môi dưới hằn lên dấu răng để thôi phát ra tiếng thở dài ganh ghét.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK