Song Tử nằm quằn quại trên giường trúc, nàng ôm bụng, nước mắt lưng tròng, từng cơn đau bên dưới hạ thể không ngừng cuộn lên, xé nát từng mảnh cơ thể nàng. Và cứ như thế, máu tuôn ra không ngừng, đỏ thắm cả tấm đệm giường. Lúc này, giống như có ai đó dùng kiếm đâm xuyên qua bụng nàng không khoan nhượng lôi hết ruột gan nàng ném xuống đất. Song Tử gào thét gọi "Kim Ngưu", nàng mong cầu, khẩn thiết hy vọng Kim Ngưu có thể cảm nhận được nàng đang đau đớn đến mức nào mà trở về. Trở về cứu lấy hài tử của bọn họ, cứu lấy nàng. Nhưng... hắn làm sao nghe thấy được chứ?
Nàng cắn môi rên rỉ thành từng âm vực nhỏ, cố chống chọi lại sự thật tàn nhẫn này, cho đến khi Song Tử không còn chống cự lại được nữa. Tiếng thét xé tan bầu trời đen kịt, năm đầu ngón tay cấu chặt xuống đệm giường, nàng ưỡn lưng, cả người tê dại. Mơ màng, mồ hôi lạnh ướt đẫm nhục thể, nàng vô lực cùng khuôn mặt trắng bệch tái xanh thốt lên vài lời trong tuyệt vọng.
"Không... không... hài nhi..."
Rồi nàng lịm dần vào màn đêm tĩnh mịch.
...
Chuyện là khi Song Tử được người hộ tống trở về Tịnh Mãn, thái y nhanh chóng bước vào bắt mạch chuẩn bệnh. Dương Thánh Khiết thấy Song Tử không chết, sợ nàng nhiều lời với Tam Vương gia, lòng nóng như lửa đốt liền giả vờ ân cần, chu đáo dáng vẻ chẳng liên quan đến tên gia nhân khi nãy.
Sau khi thái y bắt mạch xong, lão cười to sảng khoái: "Chúc mừng thiếu phu nhân, thân thể hoàn toàn khỏe mạnh, không những thế còn mang hỷ sự."
Biểu tình trên mặt Dương Thánh Khiết trong khó coi, đúng hơn là tái nhợt, nhưng vẫn nở nụ cười giả tạo: "Lý thái y, mau kê cho thiếu phu nhân đơn thuốc an thai tốt nhất."
Lý thái y đứng dậy xếp lại chỉ đỏ, bộ dụng cụ hành nghề, cung kính: "Vâng, thảo dân cáo lui."
Dương Thánh Khiết gật đầu, nhẹ điểm hai ngón tay trỏ giữa.
Mọi người rời đi, trong phòng chỉ còn Dương Thánh Khiết, Song Tử và nô tì của bà ta. Song Tử nhếch môi: "Thân mẫu, người cũng thật giỏi đóng kịch."
Dương Thánh Khiết đứng dậy từ ghế gỗ cạnh giường, điệu bộ kiêu ngạo: "Đâu thể nào sánh bằng ngươi."
Song Tử che miệng cười giả lả: "Đa tạ! Thân mẫu quá khen!"
"Nghỉ ngơi cho tốt!" Nói xong, bà ta phẩy tay áo, chậm rãi rời khỏi Tịnh Mãn.
Song Tử không nghĩ Dương Thánh Khiết dễ dàng bỏ qua cho mình như vậy, lúc thuốc được mang lên, nàng dùng trâm thử độc hoàn toàn không có độc, mùi vị cũng không phải thuốc phá thai. Nàng uống vào, cảm thấy rất tốt. Ngủ một giấc đến sáng cũng không có chuyện gì xảy ra, thấy thế Song Tử vẫn thức dậy làm việc như bình thường. Ba ngày nữa Kim Ngưu cùng Kim Vương lão gia trở về Kim Vương phủ, nàng thật mong chờ báo tin này cho hắn. Không biết hắn sẽ vui như thế nào?
Chỉ tưởng tượng đến cảnh đó thôi mà lòng nàng đã vui vẻ lạ thường, đưa tay sờ bụng, nàng hạnh phúc: "Cùng chờ phụ thân con về nhé!?"
Cũng vào tối hôm đó, nàng bước vào phòng bỗng ngửi được làn hương lạ phảng phất từ bên trong phòng chính. Song Tử vội đưa tay che mũi vì nhận ra hương tràm nhưng có gì đó pha lẫn. Bỗng đầu óc Song Tử choáng váng, cơ thể lảo đảo, trong đầu chỉ kịp rủa thầm hai chữ: "Chết tiệt!"
Thân thể nặng nhọc, nàng ngã ra đất, cả người vô lực nhưng thần trí vẫn cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, mơ màng thấy được hai ba người bước đến trong đó có... Dương Thánh Khiết...
Bà ta sai người đặt Song Tử lên giường trúc, nắm chặt hai tay hai chân nàng lại. Bà ta dùng tay bóp mạnh miệng nàng, đổ một thứ chất lỏng đắng nghét còn rất nồng. Song Tử lắc đầu trong cơn choáng, nước mắt giàn giụa. Nàng không uống... sao lại bắt nàng uống? Đây là... gì?
Sau đó hai tên gia nhân buông tay chân Song Tử, Dương Thánh Khiết cười khinh bỉ quay lưng hững hờ bước ra khỏi cánh cửa phòng. Nàng nằm trên giường tay ôm bụng, đau đớn đến mức uất hận.
"Dương... Thánh... Khiết..."
Ta nhất định... nhất định... đòi lại món nợ máu...
...
Ba ngày sau.
Kim Ngưu trở về, Song Tử ngồi trên giường hắn trong Kim Đồng viện, đồ của nàng được mang về từ chiều hôm qua, như thể nàng chưa từng rời khỏi đây. Sắc mặt Song Tử có chút xanh xao, tiều tụy, vừa nhìn thấy Kim Ngưu bước vào nàng liền đứng dậy đi đến nhận lấy áo khoác của hắn, nở nụ cười hiền dịu tươi tắn. Kim Ngưu nhìn Song Tử nhợt nhạt đi rất nhiều, lòng hắn đau xót hỏi: "Nàng không khỏe ở đâu à?"
Song Tử lắc đầu: "Không có, thiếp vì ngày đêm nhớ mong chàng cho nên khẩu vị không được tốt lắm!"
Kim Ngưu yêu thương ôm nàng vào lòng, chất giọng ấm áp tràn ngập ôn nhu: "Tử nhi, nàng nhớ phải chăm sóc bản thân mình khi không có ta bên cạnh biết chưa?"
Song Tử nhẹ gật đầu, đáy mắt nàng chỉ còn một màu đen tối, không chút tình cảm.
"Mấy hôm nay ta rời khỏi, trong phủ mẫu thân có làm khó dễ với nàng không?"
Song Tử lắc đầu: "Không có, thân mẫu đối với thiếp rất tốt. Rất rất tốt!"
Ba chữ cuối Song Tử nhấn mạnh, mạnh đến mức hai hàm răng va vào nhau phát lên tiếng "ken két" đáng sợ. Nhưng Kim Ngưu lúc này lại không nhìn thấy được, hắn buông nàng ra, hôn lên trán nàng: "Nàng có muốn cùng ta..."
Song Tử cúi đầu, điềm đạm đáp: "Thiếp có chút không khỏe."
Kim Ngưu thoáng gật đầu: "Nàng mệt rồi, nghỉ ngơi chút đi!"
"Ân."