Kim Vương gia bên dưới, mặt không đổi sắc, xung quanh lão ta xuất hiện thêm vài tên cầm đao, lão cười sảng: "Ta ngông cuồng? Nhãi ranh như ngươi xứng đáng làm Vua?"
"To gan!" Sư Tử đập tay lên chiếc bàn vàng trước mặt, thân thể hao gầy có phần run rẩy, y chống lại cơn ho sặc sụa bởi khói, cố gồng mình, trợn mắt đe dọa kẻ hỗn láo bên dưới: "Đại nghịch bất đạo, ngươi có biết phải lãnh hậu quả như thế nào không?". "Dừng lại lúc này, có khi ta còn ban cho ngươi một ân huệ!" Sư Tử không quên đi dáng vẻ uy nghiêm của một Hoàng Đế dù ở trạng thái sắp mê man. Lão ta dù gì cũng từng có công với triều đình. Bao nay cống hiến, chỉ vì đến cuối đời ham mê quyền lực liền sa lầy vào tội lỗi khó dung thứ.
Tiếng quát lớn từ Sư Tử không hề làm cho Kim Vương gia nao núng: "Đã đến bước đường này, còn đường lui sao? Còn đường để quay đầu sao? Ngươi nên quan tâm tính mạng của mình đi thì hơn!"
Nói rồi lão ra lệnh cho đám cẩu tặc bên dưới lao lên cướp mạng Sư Tử. Để đối phó với một đứa trẻ mười ba tuổi lại huy động lắm sát thủ tinh nhuệ thế?
Nào dễ dàng có thể chạm vào được Sư Tử, bọn chúng vừa tiến lên thì đằng sau Sư Tử đã xuất hiện hơn tá hộ vệ từ Đông Xưởng phái đến. Tam Vương gia đứng cùng Sư Tử, không nói không rằng y nắm lấy vai Sư Tử một chiêu liền bay mất. Kim Vương gia biết hiện tại lão chẳng thể đuổi theo được, vì người Đông Xưởng ở đây có khi mạng cũng mất.
Tuy nhiên, để liều một trận sống chết cũng đáng...
Trong làn khói dần dày đặc bỗng xuất hiện một nhân ảnh mềm mại, gầy gò khiến cho Tam Vương gia phải nhoẻn miệng cười: "Cả ông trời cũng giúp ta!"
...
Ba ngày sau.
Sư Tử gặp lại Xử Nữ và mọi người ở một trấn nhỏ, đúng hơn là làng. Một cái làng chài mé sông tầm trên dưới chục hộ. Tam Vương gia lạc mất tin tức của Tam Vương phi, y cứ ngỡ nàng cùng với Cát Ngọc Vân và mọi người chạy đến nơi an toàn, nào ngờ lại...
Lâm Á Hân nói: "Lúc đó Tam Vương phi..."
Sư Tử biết Tam Vương gia hiện tại đang lo lắng đến phát điên lên, nhưng y vẫn luôn giữ vẻ bình tĩnh đó để mọi người xung quanh không bấn loạn theo: "Hoàng tẩu không sao đâu, chúng ta cùng nghĩ cách tìm tẩu tẩu."
Tam Vương gia gật đầu dù lòng vẫn rối như tơ. Có lẽ việc nàng bị Kim Vương gia bắt giữ cực kỳ cao.
Xử Nữ tiến đến gần Tam Vương gia, bỗng nàng cất lời: "Mạn phép cho nô tì hỏi, Tam Vương phi tục xưng là gì thế?"
Mọi người có chút sửng sờ nhưng rồi Tam Vương gia vẫn hòa ái đáp: "Kim Sa."
Thật ra nàng chỉ buộc miệng hỏi thế thôi...
Sau ba ngày thăm dò, cuối cùng Sư Tử cũng biết triều chính hiện tại đã rơi vào tay Kim Vương gia, lão phản tặc tạo phản thành công cũng nhờ vào sự góp sức của Cát Thượng Bình. Nếu không sao có thể trong một đêm liền gia tăng lực lượng như vậy? Lão đồng ý chia cắt gần một phần ba giang sơn để đền đáp Cát Thượng Bình. Không dừng ở đó còn mang cháu gái thê tử tất Hoàng Hậu đương thời Dương Thiên Tuệ làm cống phẩm.
Cát Ngọc Vân ngồi trong góc bần thần, nàng ta không tin hoàng huynh có thể làm ra nhiều loại chuyện trái đạo lý đến thế. Không lẽ kết cục của Cát Bình Quốc... là huynh muội tương tàn hay sao? Bảo Bình mang đến cho Cát Ngọc Vân một ly nước ấm: "Muội nên giữ sức khỏe!"
Bảo Bình có mặt ở đây cũng khiến mọi người bất ngờ, vì từ lúc xảy ra sự việc đến tối hôm qua không hề thấy bóng dáng của y. Y có thuật lại sự việc rằng một mình tìm Cát Thượng Bình, nhưng hắn ta quá thông minh bày mưu tính kế, thậm chí còn dùng kẻ thế mạng may mà y vẫn chưa ra tay với kẻ đó.
Chẳng mấy chốc Sư Tử nhận được thư mật báo từ Kim Gia Đông xưởng, rằng Kim Sa bị Kim Vương gia bắt giữ, hiện tại nàng đang bị giam lỏng trong Ngọc Thương cung. Lão ta ra điều kiện mạng đổi mạng, ba ngày sau nếu không giao nộp Sư Tử cùng Tam Vương gia liền giết chết Kim Sa treo xác trên gờ tường Kinh Thành Khang Vương Quốc.
"Lão già độc ác!" Tam Vương gia bóp lá thư đến nhàu nát, hai hàm răng y nghiến chặt vào nhau, đôi mắt long lên sòng sọc tia máu đỏ. Nếu Kim Vương gia xuất hiện ở đây, chắc chẳng toàn thay với Tam Vương gia mất: "Ta phải đi cứu nàng ấy!"
Sư Tử vội vội vàng vàng ôm chặt lấy Tam Vương gia: "Đừng!"
"Bình tĩnh đã!"
Song Ngư lên tiếng, âm thanh thều thào như sắp chết.
Bạch Dương tựa đầu lên vai Nam Cung Mễ Tình đưa mắt nhìn về phía chân trời xa xa. Thiên Tử Ninh lúc này bên cạnh Song Ngư mới mở lời: "Có ai thấy hoàng huynh của ta đâu không?"
Ba ngày trước trong lúc hỏa hoạn, Thiên Tử Hoàng cùng Cự Giải đã chạy theo một hướng hoàn toàn ngược lại...
...
Ba ngày trước.
Thiên Tử Hoàng kéo theo Cự Giải chạy hết sức có thể, chỉ là trong lúc thoát thân gặp phải một kẻ "không nên gặp lại" - Thiên Yết.
Hắn đáp xuống trước mặt Cự Giải, sau đó đưa mắt nhìn sang Thiên Tử Hoàng ôm chặt nàng. Trong lòng hắn dấy lên cơn sóng dữ, đôi tay mạnh mẽ vươn dài cướp Cự Giải từ trong lòng Thiên Tử Hoàng. Nhưng y nào chấp nhận việc đó, y dồn hết sức lực dù biết tựa như châu chấu đá xe cũng quyết phải giành lại được nàng.
Chẳng qua, Cự Giải tự thân đẩy Thiên Yết thật mạnh, tại sao nàng lại trở thành trái bóng thế?
"Tránh xa ta ra!" Nàng gằn giọng, dùng loại ánh mắt chán ghét đáp trả đôi ngươi màu huyết sắc lạnh trước mặt.
Nàng chính là đang gằn giọng với Thiên Yết.
Thiên Tử Hoàng lòng như nở hoa kéo nàng về sau lưng bảo hộ: "Đừng hòng chạm vào nàng ấy!"
"Hừ!" Thiên Yết hừ lạnh, hắn xoay người, một thoắt liền rời đi mất.
Cái kẻ điên này!
Chưa kịp mừng vì Thiên Yết bỏ cuộc rời đi thì hai người họ phải cuống quýt cong đít lên chạy trối chết. Đằng sau bỗng xuất hiện một đám thích khách, chúng đuổi theo Thiên Tử Hoàng còn dùng ám khí. Thiên Tử Hoàng chưa xác định được ai nhưng vẫn nên chạy trốn đã. Y ôm lấy nàng, thi triển khinh công có chút non nớt vụng về, thế mà lại đủ sức bỏ lại đám thích khách ở đằng xa. Cũng có thể ý định của chúng không phải giết chết hai người.
...
Kun: Sắp kết thúc rồi đấy! Ai muốn xin gì xin đi nha, để Kun còn lên danh sách và diễn biến đoạn kết - ngoại truyện nà. Đang định cho chết quách hết đỡ nhọc!