Bạch Dương, Xử Nữ, Lâm Á Hân và Nam Cung Mễ Tình rời khỏi Hoàng Cung, Sư Tử cũng không cấm cản. Ở giữa đường bọn họ bắt gặp Song Tử đang cùng Tam Vương Phi chọn mấy cây trâm cài tóc. Chạm mặt nhau, trước giờ cũng không có ác cảm gì nên rất nhanh đã kết bằng hữu. Sáu nữ tử thay nhau chọn trâm cài tóc, Tam Vương Phi đôi lúc len lén ngắm nhìn Xử Nữ qua đôi mắt trắng đục khiến nàng mất tự nhiên.
Lâm Á Hân để ý biểu hiện của hai người, trong đôi mắt không còn ánh sáng ấy, Tam Vương phi vẫn chứa đựng rất nhiều tình thương gia đình, dù không thấy được Xử Nữ. Nhưng nàng có thể cảm nhận được sự quen thuộc ấy, có lẽ nàng rất muốn nhận muội muội ruột thịt. Chỉ là chiến sự ép buộc nàng không được tiến đến. Tam Vương phi ngõ ý: "Mọi người có muốn dùng bữa chứ?"
Không ai từ chối lời mời.
Trên đoạn đường đi đến tửu điếm nổi danh nhất Loa Cổ Đông Thành, Tam Vương Phi cố tình đi chậm lại để sánh ngang cùng Xử Nữ. Cạnh Tam Vương Phi là Song Tử, trước mặt bọn họ Nam Cung Mễ Tình luôn miệng lẽo nhẽo bên tai Bạch Dương khiến nàng ta bực bội đi rất nhanh.
Tam Vương Phi mở lời trước: "Nàng là Xử Tiệp Dư dạo gần đây được Hoàng Thượng sủng ái?"
Xử Nữ biết phép tắc mà trả lời: "Vâng."
"Sống trong cung, có ai ức hiếp nàng không?"
"Không ạ!"
"Vậy thì tốt rồi."
Tam Vương Phi cười cười, nàng tỏ ra bình thản trước mặt Xử Nữ vì biết nàng ta đang quan sát mình. Dù đôi mắt có trở nên mù lòa, nàng vẫn còn rất nhạy bén với mọi thứ giống như cái cách cầm binh ra chiến trường vậy. Không thể sơ hở để bị giết chết.
Lâm Á Hân bên cạnh ngắm Xử Nữ lại nhìn đến Tam Vương Phi. Nếu không vì bị hủy dung, có lẽ giờ Xử Nữ đã nhận ra được sự tình, người đứng bên cạnh chính là bào tỷ của nàng. Thế chẳng khác nào mối hiểm nguy càng lớn dần.
Bọn họ đến trước một tửu điếm lớn. Tam Vương Phi bảo: "Ta mời!"
Bên trong ông chủ quầy đã sắp xếp phòng hạng sang cho khách quen đầy quyền uy. Bọn họ cười đùa nói chuyện không đâu chẳng mang chút phong thái hoàng gia quý tộc nữa. Không khí giữa Tam Vương Phi và Xử Nữ dần nới lỏng, Xử Nữ không còn để tâm việc Tam Vương Phi cứ luôn hướng đến nàng cười ôn nhu. Tam Vương Phi không tham gia cuộc tranh luận, vì nàng không hiểu lắm chỉ lắng nghe, đôi lúc phá lên cười hưởng ứng.
...
Bên này Cát Thượng Bình được đặc biệt ở tại Hoàng Cung cùng với Cát Ngọc Vân và Tam công chúa – Cát Ngọc Hương. Vừa nhìn thấy người thân Cát Ngọc Vân vui mừng hớn hở chạy đến ôm chầm lấy hoàng tỷ và hoàng huynh: "Mọi người đến rồi!"
Cát Thượng Bình tựa tiếu phi tiếu cốc nhẹ lên trán nàng: "Lớn rồi, đừng như con nít nữa. Cũng phải để ý đến hài nhi trong bụng chứ!"
Cát Ngọc Vân chu cái mỏ nhỏ nhắn lên nũng nịu với Cát Ngọc Hương: "Hoàng huynh bắt nạt muội!"
Cát Ngọc Hương cười cười, nàng có thể nghe nhưng không nói được, ra hiệu bản thân không liên quan chưa nhìn thấy gì cả. Cát Ngọc Vân vui vẻ lạ thường vì sự xuất hiện của Tam hoàng tỷ: "Hoàng huynh cuối cùng cũng mang hoàng tỷ ra ngoài rồi ư?"
Cát Thượng Bình trả lời: "Ta đâu thể để hoàng muội chịu thiệt thòi mãi, sớm muộn cũng phải gả muội ấy đi thôi!"
Cát Ngọc Hương cúi đầu không đáp, dáng vẻ bao năm vẫn không thay đổi, nhẫn nhục đến mức người khác cũng tức giận thay. Cát Thượng Bình bảo đi đường xa có chút mệt, muốn nghỉ ngơi chút trước khi yến tiệc diễn ra. Cát Ngọc Vân sai cung nữ chuẩn bị hai gian phòng gần nhau ở trong Ngọc Thương cung. Một khắc trôi qua phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, Cát Ngọc Vân muốn lưu lại phòng Cát Ngọc Hương nói chuyện, lâu rồi tỷ muội không có dịp tâm tình và sẽ thay nàng ta chọn y phục thích hợp vào tối nay. Cát Thượng Bình cau mày: "Muội ấy cần nghỉ ngơi!"
Lời hoàng huynh nói sao dám phản kháng, Cát Ngọc Vân chỉ còn nước cắn môi bảo: "Vậy gặp lại tỷ sau!"
Cát Ngọc Hương đi cùng Cát Thượng Bình về gian phòng của mình, gian phòng lớn thật còn nằm sát cạnh nhau. Hắn không cho Cát Ngọc Hương trở về phòng, bảo cung nữ lui ra ngoài hết. Trong phòng rất nhanh không còn lại bóng người nào. Cát Ngọc Hương vẫn đứng yên đó cúi đầu thật thấp, Cát Thượng Bình tiến lại gần nâng cằm nàng lên đối diện với mình.
"Những gì ta cho ngươi ngày hôm nay, ngươi đều phải trả lại cho ta thứ mà ta muốn đúng chứ, Hương nhi?"
Cát Ngọc Hương ngoan ngoãn gật đầu, đôi tay đang cấu chặt lấy nhau dần vươn tới quần Cát Thượng Bình, tháo sợi dây thắt lưng ra khiến chiếc quần tuột xuống đất. Nàng quỳ xuống trước hắn, yêu chiều ngậm lấy tiểu đề đệ cương cứng. Dục vọng trong cơ thể hắn trào dâng, ngửa cổ lên trời, hắn đương cảm nhận thiên hạ nhỏ bên dưới đã biết cách làm thỏa mãn nam nhân như thế nào. Động tác uyển chuyển, lúc buông lúc thả, lúc vờn quanh lúc lại nuốt trọn.
Kéo nàng đứng dậy, hắn cởi y phục nàng, sau đó vuốt ve nụ hồng bên dưới, nhanh như thoắt đã tiến công vào bên trong. Ôm nàng trong vòng tay, hắn ghì chặt nàng như muốn hòa quyện thành một. Chiếm đoạt môi nàng một cách mạnh bạo nhất. Hắn thỏ thẻ bên tai nàng: "Sinh cho ta một hài tử. Ta muốn sinh con cùng nàng!"
Nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng run rẩy, nàng không có cách chống đối chỉ biết gật đầu đồng ý. Dù điều đó là không thể, trước thiên hạ bọn họ chính là huynh muội, làm ra cái việc này, thể thống nằm ở đâu nữa!?
Hắn bảo: "Ta sẽ nhanh chóng gả nàng đi, rồi sinh cho ta hài tử. Hài tử của chúng ta!"
Hắn vừa nói vừa nhấp mông lên xuống, để nàng ngồi lên chiếc bàn tròn, Cát Thượng Bình nâng chân nàng quắp ngang hông hắn. Vừa tiến vừa lùi, vừa ngấu nghiến đôi môi ngọt ngào như mê dược. Hắn không cần rượu cũng say, không còn xuân dược cũng có thể hứng tình bất cứ lúc nào. Nhưng tất cả cũng chỉ đối với một mình Cát Ngọc Hương, nữ nhân khiến hắn dần lún sâu vào tội lỗi.
Bên ngoài cánh cửa đóng chặt, Cát Ngọc Vân bướng bỉnh định trốn qua phòng Cát Ngọc Hương nhưng không thấy người đâu. Nghe cung nữ bảo hai người họ ở đây nên nàng sang, chỉ định lén xem xét tình hình nào ngờ...
Nhìn qua khe cửa, vô tình chiêm ngưỡng được diễn cảnh bên trong. Đó là hoàng huynh và hoàng tỷ của nàng, bọn họ thế nào cũng cùng một huyết thống. Sao dám làm ra loại chuyện trái luân hồi đạo lý thế chứ? Nàng bụm chặt miệng, hai mắt trợn tròng như thể muốn rơi xuống đất, nàng ngăn không cho tiếng thét thất thanh vang lên. Bần thần đi lùi, rồi chạy nhanh về phòng, tinh thần bị đả kích trầm trọng.
Bạn đang đọc truyện Nhục Dục của tác giả Kim Tuyến Kun được đăng tải tại wattpad và santruyen