u Xa Thương hừ lạnh nói: “Ông nội của cháu là ai chứ? Ta mới không phải là ông nội của cháu, ta không có cháu trai không bớt lo bằng cháu đâu! Nếu như cháu không nghe theo sắp xếp này, làm lại một lần nữa, thì cháu tự mình dời hộ khẩu ra ngoài đi! Ta không quan tâm cháu mang họ “Kê” hay họ “Cẩu”, nhưng tóm lại không được mang họ u!”
u Tuấn hít sâu một hơi, phục tùng sự sắp xếp của thủ trưởng.
Ngược lại không giống ông cụ Giản, ông cụ u trực tiếp đặt điện thoại xuống, anh đặt điện thoại xuống trước, còn nói một câu: “Xong đời rồi…”
Rồi mới đặt điện thoại xuống.
Thế là hai người vừa mới giương cung bạt kiếm, lại giống như gà chọi bị bại trận, phải gặp nhau ở phòng khách.
Bọn họ lại nhìn mặt nhau, vẫn là mắt lớn trừng mắt nhỏ, cảnh tượng lại một lần nữa rất lúng túng.
Giản Linh: “…”
u Tuấn: “…”
Cô đứng dậy, đi thẳng về phía phòng ngủ chính, bỏ lại một câu: “Phòng ngủ chính của tôi, anh nằm ở phòng ngủ thứ hai đi.”
u Tuấn nhíu mày lại, vô lại cong môi lên: “Tôi đến trước mà.”
Còn giản Linh thì việc đáng làm thì cô cứ làm: “Phòng này họ Giản! Sao vậy chứ? Chẳng lẽ Nhị thiếu nhà họ u còn muốn so tài thêm hai chiêu nữa sao?”
Chân Giản Linh nhanh hơn miệng, ngay khi cô vừa mới nói xong, người đã bước vào phòng ngủ chính, đóng cửa ầm lại, sau đó liền khóa lại.
u Tuấn cau mày đau khổ nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng ngủ chính đang đóng chặt một lúc, hít sâu một hơi: “Cái gì mà cô gái ngoan ngoãn hiền lành chứ… Tất cả truyện cổ tích đều là gạt người cả. Bình tĩnh, bình tính đi…”
Chỉ là hắn vừa bước tới phòng ngủ trên lầu hai, lúc nhìn thấy cảnh tượng bên trong liền không bình tĩnh được nữa.
u Luật đánh liên tục vào tường! Cắn chặt các răng cấm lại.
Cách mạng của các thế hệ trước đúng là không thể trưng cho đẹp mà, làm việc cũng thật thích hợp. Nếu như lúc trước nói còn muốn để anh và Giản Ngũ sống chung một mái nhà để bồi dưỡng tình cảm, thì giờ đây u Tuấn nhận ra sâu sắc chuyện này chính là để bọn họ biến gạo sống thành cơm chín!
Bởi vì trong phòng ngủ lầu hai… hoàn toàn không có một cái giường nào cả.
Lúc này, u Tuấn kích động, vừa muốn đóng sầm cửa rồi rời đi, nhưng sau khi nghĩ đến những gì ông cụ đã nói trong điện thoại, nếu làm thêm một lần nữa, anh sẽ chuyển ra khỏi sổ hộ khẩu, họ Kê, họ Cẩu chứ đừng lấy họ u.
Nghe có vẻ không dễ đâu.
Vì vậy, anh đi xuống nhà, rồi nằm xuống ở trên ghế sô pha.
Đây là đêm đầu tiên của u Tuấn và Giản Linh.
Từ khoảnh khắc khi cả hai miễn cưỡng thỏa hiệp với cách mạng của thế hệ trước, thời gian bọn họ buộc phải chung sống chính thức bắt đầu.
Với một khởi đầu không mấy thân thiện… tính cánh bất đồng đang bắt đầu xuất hiện.
Vốn cho là vừa mới xảy ra chuyện như thế, bọn họ sẽ không ngủ được.
Nhưng cả hai người đều nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Giản Linh miễn cưỡng mở to đôi mắt rồi thức dậy.
Nghe bên ngoài truyền đến bản tin buổi sáng trên TV, rõ ràng là giọng phát thanh mà.