• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 28


Nhưng khi anh cười lại đẹp như ánh mặt trời từ trên cao chiếu xuống, xuyên qua những đám mây đen dày đặc.


“Nếu tôi có thể thuyết phục được ông ấy thì đã không cần tới tìm cô rồi.”


Âu Tuấn chống khuỷu tay lên mặt bàn, nhẹ nhàng chống cằm.


Những đường cong gân xanh cơ bắp mềm dẻo hiện lên trên cánh tay, thật sự rất đẹp mắt.


Chưa kể những nữ nhân viên phục vụ trong quán cà phê nhiều lần nhìn trộm Âu Tuấn, ngay cả Giản Linh cũng không nhịn được mà nhìn chằm chằm anh, thật sự là quá đẹp, không gì sánh bằng.


Giản Linh hiểu ý của anh: “Anh muốn cho tôi đi gặp ông Âu để bàn bạc chuyện này sao?”


“Ừm, cô cũng không hy vọng cuộc sống cá nhân bị tôi quấy rầy, môi trường làm việc cũng liên quan đến tôi mà đúng không?”


Âu Tuấn hỏi lại một câu.


Giản Linh tạm dừng vài giây, gật đầu: “Được. Tôi sẽ đi nói chuyện. Nhưng tôi không chắc chắn có được hay không đâu nha.”


Giản Linh cũng không cảm thấy ý tưởng của Âu Tuấn có gì sai, bởi vi anh không tin, không tin trên đời này có thể hồi sinh, làm sao có thể ép buộc người bên cạnh mình tin được, hơn nữa trên đời này có người biết được số mệnh của mình nhưng thà chết cũng không muốn tiếp tục sống.


Không thể nói đây là sai, chỉ có thể nói đây là quan điểm bất đồng của mỗi người mà thôi.


Huống chi, anh còn hơn hai năm nữa mới qua tuổi 30.


Giản Linh từ nhỏ đã tiếp xúc với những việc tương tự như thế này, cũng không quá bối rối.


Nếu Hoàng Thượng không vội, cô thậm chí còn là thái giám, càng không cần phải nhọc lòng.


Những lời này khiến Âu Tuấn vừa lòng, đuôi lông mày giương lên, khoé môi cong thành một đường cung nhợt nhạt, vẫy tay với người phục vụ.


Nữ phục vụ vội vàng đi tới.


Âu Tuấn thanh toán hoá đơn rồi cùng Giản Linh đi ra ngoài, cô ngồi trên xe của anh, một đường chạy tới ngoại ô của thành phố.


*** Ông Âu có xuất thân là quân nhân, ông sống tại quân khu ở ngoại ô thành phố, cửa có vệ binh canh gác.


Vừa thấy xe của Âu Tuấn, vệ binh canh gác chạy đến hành lễ rồi cho xe qua.


Xe đi qua cửa quân khu, con đường bên trong quy định xe chạy dưới vận tốc 20km/h, giảm tốc độ xe xuống, Âu Tuấn quay đầu nhìn Giản Linh đang ngồi ở ghế phụ.


Thật hết nói nổi… Ngủ gật nữa rồi.


Ân Tuấn còn hơi khó hiểu, làm sao Giản Linh lại có tư thế ngủ xoay người trên ghế phụ như vậy… Đây cũng coi như là một kỹ năng nhỉ?


Trong khu dân cư của khu quân sự, bình thường những phòng ở được phân cho quân nhân hơn phân nửa là những phòng nhỏ trên lầu cao tầng.


Nhưng chỗ ở của ông Âu lại khác, đãi ngộ của cấp bậc thủ trưởng lâu năm đương nhiên là không giống nhau, ở phía sau những toà cao tầng, chính là chỗ ở của nhóm cán bộ đã về hưu, phần lớn là nhà đơn lẻ.


Xe của ông Âu dừng lại trước sân nhà.


Âu Tuấn đang chuẩn bị gọi Giản Linh dậy, nhưng cô đã tự giác thức giấc, ngồi ngay ngắn thẳng lưng trên ghế, tựa như bộ dạng xoay người ngủ gục vừa rồi chỉ là ảo giác.


Cô vừa lên xe là đã có thể ngủ ngay, xe vừa đến lại lập tức tỉnh dậy, đúng là một kỹ năng không tồi.


“Tới rồi à?” Giản Linh xoa xoa mắt, mê man nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK