• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 29


Âu Tuấn ừ một tiếng, hông nhịn được mà hỏi một câu: “Ngủ ngon không?”


Giản Linh nghe được trong giọng nói của anh đang cố đè nặng, mang theo sự chế giễu, liền nhíu mày nói: “Còn không phải do anh sao, mới sáng sớm tinh mơ đã mở bản tin thời sự, làm người ta buồn ngủ chết đi được.”


Âu Tuấn: “Làm việc và nghỉ ngơi đều phải có quy tắc.”


“Đây có phải ở trong quân đội đâu…”


Giản Linh lẩm bẩm.


Âu Tuấn: “Tự kỷ luật là sự tôn trọng lớn nhất đối với bản thân.”


Giản Linh nghe anh nói câu này như tiêu đề của mấy bài luận, vẫy vẫy tay nói: “Đúng đúng đúng, quy luật, tự kỷ luật.”


Âu Tuấn nhìn biểu cảm bực bội của cô như mèo nhỏ xù lông, cũng không biết là như thế nào nhưng nhìn giống như động vật nhỏ có bộ lông xù, nhịn không được mà duỗi tay vuốt ve, anh cũng như vậy, anh duỗi tay xoa đầu cô.


Động tác vừa rồi khiến cả người Giản Linh ngây ngẩn, Âu Tuấn cũng khựng lại.


Thu hồi tay lại, đầu ngón tay còn hơi lưu luyến bộ tóc mượt mà mềm mại của cô, hơn nữa trên người cô còn có hương thơm dễ ngửi, bao trùm trong xe.


Âu Tuấn lại không biết đó là mùi cơ thể của cô hay sao, chỉ cảm thấy rất dễ chịu, vậy nên suốt chặng đường lái xe, tâm trạng thật sự không tồi.


Nhưng trước mắt vẫn là có chút xấu hổ.


Giản Linh há miệng thở dốc không phát ra âm thanh, mặt đỏ gắt, nghẹn ra một câu: “Sờ cái gì mà sờ! Sờ nữa là tôi lấy tiền đó nha!”


Âu Tuấn cười nhẹ một tiếng, lại duỗi tay xoa đầu cô, nói: “Vậy sờ nữa là 10 ngàn nhé.”


“Không! Một lần là 100 ngàn?”


Giản Linh nghiêng đầu trái phải tránh đi động tác của anh, nhanh chóng kéo cửa xe ra, xuống xe trước rồi gào vào mặt anh một câu: “Âu Tuấn anh có biết nghĩ không? Đừng quên lần này tôi đến là vì giúp ai đấy!”


Âu Tuấn xuống xe, chân thon dài bước đến bên cạnh cô.


Vóc dáng Giản Linh không thấp, cao tới 1m7, nhưng so với Âu Tuấn thì vẫn thấp hơn nửa cái đầu, cô duỗi tay so đo, nói thầm, không vui mấy: “Ăn gì mà cao quá vậy.”


“Là do cô lùn đó?”


Âu Tuấn thoáng rũ mắt nhìn cô: “Chú lùn nhỏ.”


“Tôi khinh! Tôi như vầy mà nói là lùn, những người thấp hơn tôi có mà đi thắt cổ à?”


Nói xong, ánh mắt Giản Linh liên tục so tới so lui trên người anh.


Âu Tuấn bất lực nói: “Đừng có đo nữa, 1m88.”


“Hả?”


Giản Linh chớp mắt.


Âu Tuần phun ra một câu: “Tôi cao 1m88, cô đừng có nhìn tới nhìn lui nữa.”


Giản Linh đỏ mặt lên vài phần, đúng là có nhìn tới nhìn lui, nhưng không phải là cô suy đoán chiều cao, mà là đang thưởng thức dáng người của anh.


Mẹ nó dáng người đẹp thật!


Hôm nay Âu Tuấn diện áo thun đen cùng quần kaki màu rằn ri, chân mang đôi boots quân đội. Trang phục vô cùng đơn giản thoải mái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK