Giản Linh vội vã phát huy công lực trêu ghẹo của bản thân, há miệng nói: “Con từ nhỏ đã bị mẹ đánh rồi… Đúng là không dễ dàng chút nào.”
Nếu là bình thường, Dương Tâm Lan nghe xong lời này đã sớm cùng cô cãi nhau. Nhưng hiện tại chỉ trừng mắt nhìn cô một cái, cũng không trách cô cái gì.
Sau khi tiễn họ lên xe cùng với Âu Tuấn, tâm trạng Giản Linh có chút chán nản.
Cô cũng không nói gì nữa, vừa vào nhà là ngồi trên sofa mở to hai mắt, ánh mắt trống rỗng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Âu Tuấn rửa sạch hết tất cả tách trà rồi đi đến sofa ngồi xuống, cô vẫn còn giữ ánh mắt trống rỗng như trước đây.
Anh cũng không biết nên nói cái gì, chỉ lấy điện thoại ra rồi loay hoay mãi, còn chưa gọi được 2 cuộc. Anh liền nghe thấy Giản Linh nói: “Anh không giận về việc ngày hôm qua sao?”
Anh ngước mắt lên và nhìn vào Giản Linh: “Ồ, thì hết giận rồi.”
Giản Linh ồ một tiếng, gật đầu trống rỗng: “Vậy tốt rồi…”
Âu Tuấn nhìn cô: “Vậy, nó thực sự tồn tại sao?”
Giản Linh: “Hả?”
Cô nhận ra được ý của Âu Tuấn là gì thì lập tức trả lời: “Đúng, mặc dù nó không dễ chấp nhận, nhưng nó thực sự tồn tại.”
“Vậy con ma tối qua…”
Âu Tuấn nói.
Giản Linh cười: “Bọn tôi thường không hay gọi nó là ma, mà là một linh thể. Linh thể tối qua là Hạ Ly, tại vì bộ phận đặc thể của chúng ta có quy định là linh thể không thể làm loạn, cho nên tối qua Hạ Ly mãi mới tìm được cơ hội nghịch ngợm một chút.”
Âu Tuấn nhíu mày, mãi mới mở miệng ra nói: “Ma… và còn là được tạo ra?”
Ánh mắt Giản Linh rốt cuộc cũng không còn trống rỗng nữa, cô chớp chớp đôi mắt lấp lánh nhìn Âu Tuấn, gật đầu nói: “Đúng vậy, có kinh ngạc không, có bất ngờ không? Cho nên tôi mới nói với anh, anh muốn vào bộ phận đặc thù làm việc thì phải bình tĩnh, đem bọn họ trở thành một loài là được.”
“Chẳng phải người mới đều nên đến bộ phận đặc biệt để thực tập trước sao?”
Âu Tuấn hỏi.
Giản Linh gật đầu: “Huấn luyện trước khi làm việc đương nhiên là có. Thông thường, mấy con đấy sẽ ôn hòa hơn chút. Chỉ là đêm qua có chút mãnh liệt hơn, nhưng không nghĩ đến thiếu tá Âu lại sợ ma đâu.”
Sắc mặt Âu Tuấn cứng ngắc lại, không vui vẻ nói: “Ai nói tôi sợ ma cơ?”
“Đúng đúng đúng.”
Giản Linh gật đầu, tiếp lời anh: “Anh không sợ, anh chỉ là không tin nên bỗng nhiên không thích ứng được, đúng không?”
Âu Tuấn nghe được lời này của cô càng không vui.
Âu Tuấn nói: “Những người trong đấy đều phải người đúng không? Hay là đều giống hôm qua…”
Anh dừng một lúc, ngậm lại từ ‘ma’ trong miệng rồi nói: “Đều là linh thể?”
Nói xong được hai từ linh thể, có vẻ nó cũng không quá khó để chấp nhận điều đó.
Giản Linh gật đầu: “Đương nhiên đều là người rồi, người sống bình thường đều là người có máu.”
Lúc nói cô nghĩ một lúc: “Hạ Ly ở trong đơn vị bọn tôi là vì cô ấy đặc biệt.”
“Đặc biệt?”
Âu Tuấn nghĩ một lúc về ma nữ có thể gãy đầu rồi nối lại, bên dưới có thể nói chuyện kia, liền gật đầu: “Thật đúng là đặc biệt.”