Trong túi đó đều là nguyên liệu nấu ăn và hoa quả, Dương Tâm Lan mang đồ vào bếp rồi phân loại đồ và để vào trong tủ lạnh.
Bà ấy ghét bỏ Giản Linh, còn Dịch Vân Huệ cũng không thích Âu Tuấn.
Dịch Vân Huệ xua tay nói: ”Được rồi, con đừng ở đây làm chướng mắt mẹ nữa, ra giúp bác sắp xếp lại đi.”
Sau đó bà cùng Giản Linh vừa thân thiết trò chuyện vừa thu dọn quần áo.
Giản Linh là một người rất biết nói chuyện, miệng rất ngọt, vài ba câu đã dỗ Dịch Vân Huệ đến mặt mày hớn hở. Âu Tuấn đi vào bếp. Dương Tâm Lan quay lưng nên không nhìn thấy anh tới, tưởng tiếng bước chân là của Giản Linh.
Bà không thèm quay lưng lại, trực tiếp không kiên nhẫn nói: “Bé Năm con làm ơn đi xa một chút, đừng đến đây làm phiền mẹ nữa, mẹ nhìn con là đã thấy phiền rồi.”
Sau đó nghe được tiếng Âu Tuấn gọi bà ấy một tiếng, Dương Tâm Lan mới đột ngột thay đổi thái độ, vui vẻ kéo Âu Tuấn sang cùng dọn dẹp.
Cũng không mất nhiều thời gian, chưa đầy một giờ là mọi đồ vật đều đã được sắp xếp gọn gàng.
Âu Tuấn pha trà rồi mang đến phòng khách đưa cho hai bà mẹ.
Dịch Vân Huệ nhẹ nhàng cầm chén trà lên nhấp hai ngụm rồi nói: “Người trẻ tuổi bọn con đều có suy nghĩ riêng, trưởng bối chúng ta đến nhiều thì bọn con cũng không thoải mái, về sau bọn con phải chung sống cùng nhau thật tốt, mẹ cũng biết hai đứa bọn con đều là những người có chủ kiến riêng, mà trong chuyện này lại bị an bài nhiều việc, khó tránh khỏi khiến cho bọn con từ lúc ban đầu đã mâu thuẫn với nhau.”
Giản Linh nghĩ một chút, rồi nghiêm túc nhìn Dịch Vân Huệ và xin lỗi: “Bác gái, chuyện lần trước ở trà lâu lúc cháu bỏ đi luôn không nói tạm biệt là lỗi của cháu, là do cháu tùy hứng không hiểu chuyện, thất lễ rồi ạ.”
Chỉ cần một câu nói cũng đủ để đi vào trong lòng Dịch Vân Huệ, bà ấy cầm tay Giản Linh rồi trừng mắt nhìn Âu Tuấn một cái: “Bé Năm hiểu chuyện như thế, còn con thì sao?”
Âu Tuấn cũng ngay lập tức xin lỗi Dương Tâm Lan.
Dương Tâm Lan xua tay, khó có được một ngày như vậy, bà ấy cũng không còn tính khí nóng nảy như lúc cãi nhau với bé Năm.
Bà ấy nói: “Vân Huệ nói không sai, bọn con đều là người có chủ kiến, đối với việc bị an bài, có mâu thuẫn xảy ra là chuyện bình thường. Nên là bọn ta cũng không cần hai con làm điều gì, bắt đầu từ bạn bè cũng tốt.”
Dương Tâm Lan nhìn Âu Tuấn, nghiêm túc nói: “Con gái nhà bác ở nhà họ Giản vốn là em út, từ nhỏ đã quen vậy rồi, khó tránh khỏi đôi lúc sẽ tùy hứng. Âu Tuấn, cháu khoan dung với nó một chút.”
Âu Tuấn nói: “Bác gái yên tâm, cháu hiểu rồi ạ.”
Dương Tâm Lan gật đầu, nói: “Con gái bác sinh ra bác hiểu rõ nó tốt như thế nào, nó sợ nhất là khiến người khác lo lắng, cho dù chuyện đấy có khiến nó buồn thì nó cũng sẽ cố gắng hết sức xử lý mọi chuyện. Vì vậy Âu Tuấn, bác hi vọng cháu sẽ không bắt nạt con gái bác.”
Dương Tâm Lan thở dài: “Mặc dù nó sinh ra ở trong một gia đình như nhà họ Giản, nhưng lại chịu rất nhiều gánh nặng, từ nhỏ đã không dễ dàng gì.”
Nếu đổi lại là mấy ngày trước ở trà lâu nghe được những lời này của Dương Tâm Lan, Âu Tuấn rất có thể nghe xong liền đi rồi.
Nhưng hiện tại, Âu Tuấn hiểu được ý trong câu nói của Dương Tâm Lan, cuộc sống của bé Năm, anh chỉ thấy thoáng qua thôi cũng đã vô cùng sửng sốt rồi.
Từ nhỏ anh cũng sống trong hoàn cảnh khác với những người khác. Nếu ngẫm lại về lúc đấy kỳ thực cũng không hề dễ dàng gì. Giản Linh biết mẹ cô vẫn luôn tự trách vì sinh ra thể chất cô như này.