Mặc dù chỉ có một tiếng song Lạc Văn Chu vẫn nhận ra đó là tay tài xế xe dù tên Trần Chấn.
Trần Chấn tố cáo Vương Hồng Lượng, bởi vì gã từng nghe lén điện thoại của Trần Viện, cộng thêm một phần phỏng đoán nghe rất giống bắt gió bắt bóng của chính gã, trước sau chẳng đưa ra được bằng chứng cụ thể nào.
Không biết là Trần Viện sợ liên lụy người nhà mới không để lại gì, hay Vương Hồng Lượng sau khi giết người diệt khẩu mượn danh nghĩa “quét sạch ma túy” để tịch thu tất cả manh mối. Tóm lại, Lạc Văn Chu chỉ lấy được từ chỗ Trần Chấn một quyển album cũ của chị gã.
Lúc chia tay, Lạc Văn Chu có thể cảm thấy được rõ rệt sự không cam lòng của gã thanh niên ấy, đặc biệt dặn gã một câu: “Chuyện không có chứng cứ, cậu không được nói lung tung, càng không được một mình đi tìm chứng cứ, nhớ ra chuyện gì cứ gọi điện cho tôi bất kỳ lúc nào – dù cậu mạo hiểm tìm ra chứng cứ, có thể cũng vô dụng thôi, chưa chắc bọn tôi sẽ cảm thấy nó hữu dụng.”
Lạc Văn Chu tự thấy câu này từ tình đến lý đều thấu hết, đủ để tay Trần Chấn kia chịu ngồi yên, ai ngờ mới chưa đầy một ngày mà gã đã xảy ra chuyện.
Lạc Văn Chu lập tức đẩy đĩa tôm bóc vỏ tới trước mặt Phí Độ: “Cậu cứ ăn đi, ăn xong tự dọn dẹp bát đĩa, tôi có chút việc phải đi trước một bước.”
Phí Độ không nói được cũng không nói không được, hắn chậm rì rì chọc một hộp hồng trà chanh bằng giấy, uống một ngụm, cảm thấy vừa chua vừa đắng, thật sự chẳng phải cho người uống, liền vứt đi, hơi suy tư nhìn theo bóng lưng Lạc Văn Chu vội vàng rời khỏi.
Lạc Văn Chu có phương thức liên lạc của Trần Chấn, song số máy khi nãy lại hoàn toàn xa lạ, anh vừa nhanh như chớp phóng xe tới khu Hoa Thị, vừa gọi điện cho cục phó Lục.
“Chú Lục, là cháu đây, khẩn cấp, cháu hiện tại không kịp xin phê duyệt, chú có thể nghĩ cách tìm người định vị hai số điện thoại cho cháu không.”
Cục phó Lục ngoài giờ làm tự dưng nhận được cuộc điện thoại này, nhưng cũng không ngạc nhiên: “Số nào, cháu đang ở đâu?”
Lạc Văn Chu nhanh chóng đọc số của Trần Chấn và số điện thoại lạ ban nãy.
Cục phó Lục đầu bên kia vội vàng ghi lại, trước khi anh cúp máy hỏi: “Tình hình của cháu hiện giờ thế nào, có thể đảm bảo bản thân an toàn không?”
“Kẻ hèn này họ An tên Toàn.” Lạc Văn Chu nở nụ cười không rõ lắm, lập tức xoay mạnh vô-lăng, vòng qua cầu trên đại lộ Nam Bình, lao thẳng đến khu tây.
Tối nay trời đột nhiên oi bức không hề báo trước, mùa hạ đang ùa đến, thỉnh thoảng có con chim lao qua biển xe đầy nguy hiểm, cơ hồ dán sát mặt đất, dự báo một trận mưa to sắp kéo tới.
Kẹt xe chiều thứ Sáu thường kéo dài rất lâu, may mà hôm nay là ngày cuối hạn chế xe theo biển chẵn lẻ, khu mua sắm trung tâm cuối tuần đang nóng lên, “màn trời” lộ thiên khổng lồ trải ra màn hình led lóa mắt, đám đèn đêm đó bám riết theo mọi người qua lại, xuyên qua đường cái rộng lớn, xuyên qua xe Lạc Văn Chu, cho đến khi anh quẹo hẳn vào đường phố chằng chịt khu tây mới chịu thôi.
Cục phó Lục làm việc vừa nhanh nhẹn vừa đáng tin, không bao lâu đã có nhân viên kỹ thuật gọi lại cho Lạc Văn Chu – di động của Trần Chấn định vị gần phố Tây Quan Cảnh ở khu tây, vị trí số điện thoại lạ rất gần gã, đăng ký tên thật, thuộc về một người phụ nữ tên “Ngô Tuyết Xuân”.
“Ngô Tuyết Xuân,” Lạc Văn Chu hơi bất ngờ, “Là một người có tên có họ?”
“Đúng, chính là tên này,” Nhân viên kỹ thuật cho anh một câu trả lời khẳng định, “Đội trưởng Lạc, chờ một chút tôi gửi chứng minh thư của người này vào di động cho anh.”
Hướng dẫn cho thấy anh đã đến gần “phố Tây Quan Cảnh”, Lạc Văn Chu giảm tốc độ – sở dĩ anh dám nửa đêm chạy tới đây một mình, là vì chắc chắn Vương Hồng Lượng không dám làm gì mình.
Loại hèn như Vương Hồng Lượng, hay lừa trên nạt dưới, kiêu căng và cung kính rõ ràng, tự động chia người làm ba bảy loại. Ở chỗ lão, có người là con kiến chẳng đáng nhắc tới, bóp chết thì thôi, có người dẫu hận hơn thì cũng chỉ có thể bịt mũi nịnh bợ.
Tuy bản thân Lạc Văn Chu chẳng là cái thá gì, nhưng được cái ba anh vẫn chưa về hưu.
Nếu Trần Chấn gặp nguy hiểm trong quá trình gọi điện cầu cứu anh, thế nhất định đối phương đã biết sự tồn tại của anh rồi, số điện thoại kia đã đăng ký tên, rất dễ truy tìm, Vương Hồng Lượng phải lập tức hiểu được rằng Lạc Văn Chu tìm đến chỉ là vấn đề thời gian.
Dựa theo lẽ thường, Vương Hồng Lượng hiện tại sẽ chủ động liên lạc, thử thái độ của anh, tìm cách âm thầm giải quyết.
Song lão ta đến bây giờ vẫn chưa gọi.
Lạc Văn Chu lập tức ý thức được – bất luận tối nay đã xảy ra chuyện gì, rất có thể Vương Hồng Lượng còn chưa biết, không chừng là do kẻ dưới tự chủ trương.
Rất nguy hiểm, nhưng đây tuyệt đối là một cơ hội.
Điện thoại của Lạc Văn Chu reo một tiếng, chứng minh thư của Ngô Tuyết Xuân được gửi tới, anh đậu xe ngay đầu phố Quan Cảnh.
Phố Quan Cảnh là đường đi bộ tập trung nhiều chức năng trong một như quán nướng lộ thiên, chợ đêm và “chăm sóc sức khỏe” – ở đây chỉ có thể đi bộ, bởi vì chỗ nào cũng có quầy hàng chiếm đường phi pháp, ngoại trừ “chó cưỡi thỏ”, các loại xe cơ giới khác căn bản không vào được. (Chó cưỡi thỏ là một loại xe nông dân dùng)
Trong không khí toàn mùi thịt nướng, một người đàn ông vạm vỡ cởi trần xào ốc đồng rào rào trong chảo sắt, nhân viên phục vụ đặc biệt “mặt bự phấn” đứng ở góc đường, hai công việc đều không để lỡ, mùi nước cống bốc lên từng đợt, không xa còn có mấy người đang công khai vét dầu dưới cống.
Lạc Văn Chu đảo mắt qua bốn phía, suýt bị đám đông làm ngạt thở, đứng tại chỗ cân nhắc chốc lát, rồi cất bước đi tới một chỗ tập kết xe dù.
Đám tài xế xe dù sớm cho mình “tan ca”, đang tụ tập đánh bạc, một người trung niên bài khá đỏ chửi thề đập bài lên mui xe, cười khoe hàm răng vàng khè cọc cạch: “Mẹ kiếp, thế nào, có phục không, chung tiền mau!”
Nói đoạn giơ tay xin bạn điếu thuốc, bạn chưa kịp đưa thì phía sau lại đột nhiên giơ ra một bàn tay, đưa một điếu thuốc, còn châm hộ cho.
Mấy tài xế xe dù đồng loạt quay đầu lại, nhìn thấy một anh chàng vai rộng chân dài, rất bổ mắt.
Chính là Lạc Văn Chu.
“Các anh em, cho tôi hỏi thăm chút việc.” Lạc Văn Chu khách sáo phát thuốc hết một vòng, tươi cười nói, “Hôm qua xe tôi bị hạn chế, tôi đi xe một người anh em, không cẩn thận đánh rơi hợp đồng mới ký trên xe. Hợp đồng chỉ vài tờ giấy, đối với người khác là chẳng đáng một xu, nhưng tìm không ra thì tôi đến phải tự sát tạ tội – tôi không để các anh giúp suông đâu, ai nhìn thấy nói cho tôi biết, tôi xin hậu tạ.”
Lạc Văn Chu nói được làm được, tuyệt đối không lằng nhằng, nói đến đây, anh không vội đặt câu hỏi, mà mở ví đưa mỗi người một tờ tiền mặt đỏ chóe trước: “Phiền giúp tôi truyền tin ra, tôi nhất định sẽ không quỵt nợ.”
Anh rất giỏi nghề lừa gạt – cung cấp chi tiết loại xe và kiểu dáng, biển số lại cố ý lập lờ nước đôi, chỉ nói hai chữ cái trước và một số cuối, còn lại bỏ qua, sau đó miêu tả diện mạo tài xế.
Tài xế xe dù có tổ chức và địa bàn phân chia riêng, chút xíu thông tin này đã đủ để họ đua nhau bàn bạc ra một kết luận: “Có phải tên oắt con Trần Chấn kia không?”
Lạc Văn Chu đúng lúc ngậm miệng, ánh mắt do dự qua lại giữa mấy người kia, trông mù mờ cứ như thật vậy.
Trước tiền thưởng, đám tài xế mau chóng tan chiếu bạc, im lặng chui vào ngõ nhỏ thông thoáng. Lạc Văn Chu tự đốt một điếu thuốc, còn chưa hút xong đã có được tin tức mình muốn – có người nói nhìn thấy xe Trần Chấn đậu ven đường, cho anh địa điểm chính xác và số điện thoại của gã.
Số điện thoại tất nhiên không gọi được, Lạc Văn Chu nhanh chóng thanh toán tiền mặt, để người kia dẫn mình đến chỗ Trần Chấn đậu xe – đó là một bãi đậu xe lộ thiên bên ngoài phố Quan Cảnh, đã quy hoạch chỗ đậu xe nhưng không ai trông. Con xe second hand cũ rích của Trần Chấn lẻ loi nằm ven đường, người đến người đi bên cạnh, mà chủ xe lại không thấy bóng dáng đâu.
Bãi đậu xe có duy nhất một camera theo dõi, không biết bị đứa ranh con nào đập nát một nửa, hiển nhiên là xác đã lạnh rồi.
Chắc người cung cấp manh mối hơi áy náy khi cảm thấy mình kiếm tiền quá dễ dàng, thế là xung phong đi chung quanh hỏi thăm về hướng đi của Trần Chấn chủ xe.
Lạc Văn Chu đi quanh xe Trần Chấn một vòng, phát hiện ngoài cửa xe bên ghế lái rơi đầy tàn thuốc, người lúc ấy đứng ở đây khi giẫm thuốc đã để lại một dấu chân phiền muộn.
Lạc Văn Chu đứng ở chỗ dấu chân, lưng dựa cửa xe, nhìn bốn bề.
Trần Chấn phớt lờ cảnh cáo của anh, lén hành động, ắt hẳn là trong trạng thái máu nóng lên đầu. Vậy gã một mình đứng ở chỗ này, hút mấy điếu thuốc liền, lại là đang làm gì? Là đột nhiên do dự đối với hành động của mình?
Hay là… đang đợi ai?
Lúc này, người khi nãy lấy tiền chạy chầm chậm về, nhỏ giọng nói với Lạc Văn Chu: “Tôi thấy không bằng anh dán tờ giấy lên xe, để nó nhìn thấy tự liên lạc lại đi. Tôi mới nghe người bán quần áo bên kia nói, cô ta có ấn tượng với Trần Chấn, tên oắt đó đứng đây cả buổi một cách kỳ lạ, sau đó đi tới cao ốc Hồng Phúc rồi.”
Lạc Văn Chu: “Cao ốc Hồng Phúc?”
“Đó đó!” Người báo tin giơ tay chỉ, ngay đối diện chỗ Trần Chấn đậu xe là một trung tâm giải trí sáng rực ánh đèn, cửa treo bảng lớn “Bi-a, đánh bài, mát xa, KTV”, một loạt xe đậu trước cửa.
Lạc Văn Chu lặng lẽ gửi tin nhắn “Cửa đông phố Quan Cảnh khu tây Hoa Thị tòa nhà Hồng Phúc xin chi viện” cho cục phó Lục, dăm ba câu đuổi người báo tin đi, dạo một vòng quanh cao ốc Hồng Phúc, sau khi nắm hết hoàn cảnh xung quanh, anh vò xù đầu rồi nghênh ngang đi vào.
Trong đại sảnh lót đá cẩm thạch dày, vài bóng đèn bên dưới bộ đèn treo lớn kiểu Tây bị hỏng, có vẻ hơi tối, vài thanh niên chơi bời lêu lổng trông như du côn tuần tra hút thuốc trong này, vừa thấy có người đến liền lén thả ra những ánh mắt đánh giá.
Lạc Văn Chu đều vờ như không thấy, đi thẳng tới lễ tân, giơ tay gõ bàn: “Cho tôi đặt một phòng, lát có bạn tôi tới.”
Kế đó, anh lại tiện tay cầm menu thức uống bên cạnh lên, ánh mắt đảo nhanh qua danh sách các loại rượu đắt hơn ngoài thị trường năm phần, giống như không hề nhận ra mà gọi cả đống.
Lễ tân không ngờ trên trời rơi xuống một vị khách sộp ngu ngốc lắm tiền như vậy, liên tục ghi order: “Tiên sinh, phiền anh nói chậm một chút…”
Lạc Văn Chu chợt dừng lại.
Lễ tân nghi hoặc ngẩng đầu lên, thấy “khách” nhìn thẳng mình, ánh mắt mờ ám có thâm ý khác, hạ giọng hỏi: “Chỗ các em thấp nhất bao nhiêu có thể chỉ định ‘nhân viên phục vụ’?”
Lễ tân khựng lại, sau đó mỉm cười “rất hiểu”, cũng hạ thấp giọng, nhẹ nhàng lấy album từ dưới bàn đẩy tới: “Anh có thể xem ảnh trước.”
Trong album là ảnh “tả thật nghệ thuật” một màu chụp cực kỳ thiếu nghệ thuật, toàn là mặt xà tinh trát cả tấn phấn, một thứ mùi ướt át dở quê dở phố thốc vào mặt.
Lạc Văn Chu lật album từ đầu đến cuối hai lần, cố ý ra vẻ nóng nảy: “Ảnh này trông gớm đến mẹ cũng không nhận ra, các em có loại nào bình thường hơn không?”
Lễ tân đang định trả lời, lại thấy Lạc Văn Chu hơi nghiêng về phía trước, anh giống như diễn không nổi nữa, sốt ruột không kìm được mà “lộ rõ bộ mặt thật”, hỏi: “Chỗ các em có một người tên Ngô Tuyết Xuân không?”