Phí Độ ngoảnh đầu lại nhìn thoáng qua, khắp nhà đều là người đi tới đi lui lộn xộn, cơ bản không ai chú ý đến bên này, thế là hắn giơ tay đóng cửa nhà vệ sinh, nhà vệ sinh đèn đóm tối om, làm đường nét mặt mày hắn đậm hơn, khiến hắn trông như một bức tranh ngòi bút sắc bén vậy.
“Đừng đóng kịch nữa, tôi đâu phải hôm qua mới biết anh.” Phí Độ hết sức thả lỏng dựa lên cánh cửa, như cười như không nhìn Chu Hoài Tín, “Anh quanh năm suốt tháng không gặp ba anh được mấy lần, căn bản cũng chẳng quan tâm tài sản gia đình, con riêng con chung gì đó, từ hôm qua đến bây giờ, tôi thấy anh tổng cộng cũng chỉ có mấy câu nói lúc giật di động của Hồ tiên sinh là thật.”
Chu Hoài Tín quay người dựa lưng lên bồn rửa mặt, sầm mặt xuống, nhìn hắn không nói gì.
“Dù Dương Ba là con riêng của ba anh thật, cũng chẳng cần làm to chuyện như thế để nhận tổ quy tông, ông già anh nằm im trong nhà xác, hắn có thể về nước yêu cầu tư pháp giám định quan hệ ruột thịt. Hết bắt cóc lại giết người, mưu đồ cái gì, ăn no rửng mỡ à?”
“Tư pháp giám định hắn muốn làm là làm à, nghĩ anh em tôi chết rồi chắc? Một mồi lửa thiêu ông già đi, cũng không cho hắn một sợi tóc,” Chu Hoài Tín cười xì một tiếng, “Hắn không phải là vì tiền à? Một đứa con nhà nghèo, tính toán quá giỏi.”
“Ba quỹ lộ ra trên mạng kia đủ cho nhà anh một vố, dù là giả, điều tra một lần cũng ảnh hưởng nặng, nếu muốn tiền nhà anh thật, hắn sẽ không tổn nhân bất lợi kỷ như vậy.”
“Đã nói tôi chỉ biết vẽ, không hiểu chuyện của người làm ăn các cậu.” Chu Hoài Tín không kiên nhẫn buông tay, cậy mình gầy, lách qua Phí Độ, định mở cửa ra ngoài.
Phí Độ túm cổ tay hắn đang cầm tay nắm cửa, Chu Hoài Tín giật mình, cảm giác ngón tay Phí Độ lạnh ngắt như một con rắn, giữ chặt mạch đập thình thịch dưới vẻ ngoài bình thản. Phí Độ mặc dù hơi “tứ thể bất cần, ngũ cốc bất phân”, nhưng dư sức đối phó cây sậy Chu Hoài Tín này, dễ dàng đè hắn lên tủ chứa đồ bên cạnh. (Tứ thể bất cần, ngũ cốc bất phân: tay chân không siêng năng, không biết phân biệt ngũ cốc – Luận Ngữ)
Chu Hoài Tín: “Cậu…”
“Suỵt-” Phí Độ giơ một ngón tay cắt ngang hắn, “Nói nhỏ thôi, cảnh sát còn ở bên ngoài – Tay tài xế ngu xuẩn nhà anh vừa mở miệng, tôi liền biết không phải Dương Ba làm, việc này thao tác thế nào thì hai ta đều rõ. Mua một người làm cừu thế tội, không để lại chứng cứ gì, cho hắn số tiền cả đời cũng không kiếm được để đi tù vài năm, sau này ra tù còn có công việc. Đâu phải tử hình, cũng chẳng khác đi công tác nơi gian khổ vài năm là mấy. Cừu thế tội nhà ai cũng không thể bán chủ, trong nước lại không có chế độ chuyên bảo vệ nhân chứng có vết đen, bán chủ cũng chưa chắc thoát được hình phạt, ngồi tù uổng không nói, gia đình còn bị liên lụy, không có quy củ này.”
Chu Hoài Tín khó khăn rặn ra mấy chữ: “Tôi không biết quy củ gì của các cậu.”
“Đừng giả bộ ngây thơ,” Phí Độ lắc đầu, “Chúng tôi bên này mới phỏng đoán anh trai anh có thể đang ở trên một chiếc xe tải, bọn bắt cóc bên kia lập tức không cẩn thận rút ngắn ống kính để giấu giếm nữa. Cảm thấy cảnh sát quá ngu xuẩn, sợ chúng tôi không bắt được nội gian, không hoài nghi lên đầu Dương Ba à?”
Chu Hoài Tín cười khẩy: “Ý cậu là có người giá họa cho Dương Ba – bắt cóc anh tôi, lại thuận tay diệt trừ con riêng. Tôi hiểu rồi, việc này nhìn ngang nhìn dọc đều chỉ có lợi cho tôi, cho nên hiện tại tôi là người bị tình nghi? Vậy tại sao cậu không nói với cảnh sát?”
Phí Độ buông lỏng tay ra, im lặng nhìn hắn.
“Đi đi,” Chu Hoài Tín mặc dù hạ giọng rất thấp, trên mặt lại khôi phục cái vẻ chẳng hề để ý điên điên khùng khùng đó, ngả ngớn cười với Phí Độ, “Tửu trì nhục lâm không ngâm ra tình cảm gì, anh không trách em, nếu anh vì việc này mà vào tù, mai sau ra không lo không có chuyện để nổ. Đây là soạn một vở kịch lớn cỡ nào, anh là nghệ thuật gia vĩ đại biết mấy!”
Phí Độ khe khẽ thở dài.
Chu Hoài Tín cợt nhả hỏi: “Em thở dài cái gì, chẳng lẽ đang tiếc nuối vì còn chưa ngủ với anh?”
Phí Độ nói: “Tôi nuốt không nổi anh đâu.”
“Đương nhiên,” Đã đến tình cảnh này mà Chu Hoài Tín còn có thể đắc ý dương dương, “Thẩm mỹ lỗi thời của em chắc chắn nuốt không nổi loại xuất sắc như anh…”
“Tôi nuốt không nổi loại ngu thật tự cho là đang giả ngây giả dại như anh.” Phí Độ nhàn nhạt cắt ngang, “Anh Chu, anh trai anh là ruột thịt à, anh với anh ta rốt cuộc thân thiết cỡ nào?”
Nụ cười trên mặt Chu Hoài Tín tức khắc cứng đờ, các ngón tay hắn bấu chặt cửa tủ chứa đồ phía sau: “Kỳ lạ, Phí gia, vừa rồi em còn nói anh bắt cóc anh hai giá họa cho thằng chó đẻ Dương Ba kia, một hòn đá ném hai con chim, sao bây giờ lại biến thành anh với anh ấy thân cỡ nào? Em nói chuyện đầu đuôi chẳng ăn nhập gì nhau cả… bị sắc đẹp của anh làm mê muội rồi à?”
Phí Độ không tiếp tục câu nói đùa nhạt nhẽo này, giọng đều đều nói: “Khi bọn bắt cóc đưa ra câu hỏi thứ nhất, anh giật di động của Hồ tiên sinh, di động của anh ta đã trực tiếp đăng nhập vào website của các anh.”
“Đúng vậy, ồ, ghê nhỉ, thì ra Hồ Chấn Vũ giả vờ bình tĩnh thận trọng, kỳ thực sớm chuẩn bị sẵn tiết lộ chuyện con riêng,” Chu Hoài Tín “Chậc” một tiếng, “Chuyện kiểu này anh đương nhiên phải giành trước, càng chân tình thật cảm càng không bị hiềm nghi mà…”
“Tôi cảnh cáo anh trả lời bọn bắt cóc phải thận trọng, lúc ấy rõ ràng anh đã nghe,” Phí Độ không mảy may để ý hắn nói gì, chỉ tiếp tục trần thuật, “Nhưng quay mặt đi lại làm như vậy? Vì sao?”
Chu Hoài Tín nhướng hàng mày nhổ mỏng thành một đường: “Em hỏi anh…”
“Bởi vì anh nhìn thấy trò lén lút của Hồ Chấn Vũ,” Phí Độ nói hầu như không nghe thấy, “Loại công ty chuẩn hóa quản lý như quý công ty, trang web nhất định có người chuyên phụ trách, đăng tin tức gì cũng nhất định có lưu trình xin chỉ thị cố định, bất luận thế nào việc này cũng không nên do Hồ tiên sinh đích thân quản lý, anh ta lập tức tự đăng nhập, là không hợp lẽ thường, và sự không hợp lẽ thường này đã chứng thực vài phỏng đoán của tôi…”
Biểu cảm của Chu Hoài Tín như tấm mặt nạ đeo trên mặt, không hề rung rinh.
Phí Độ dừng một thoáng: “Chính là anh trai anh căn bản không bị ai bắt cóc.”
Hô hấp của Chu Hoài Tín đột nhiên nghẹn lại, một lúc lâu, hắn the thé “Há” một tiếng, nhún vai, cái cổ gầy teo suýt rơi khỏi vai: “Chủ tịch Phí, nói như vậy, cậu và cảnh sát ban nãy bận rộn một vòng, đều là đang cùng tham gia đóng kịch?”
Cả hai nhìn nhau im lặng một lát, màn hình di động của Phí Độ sáng lên, chuông điện thoại sắp reo, hắn tắt luôn chẳng buồn nhìn: “Hai tên bắt cóc biết lợi dụng công ty cạnh tranh để đổ dầu vào lửa, tạo ra dư luận mạng, tại sao vừa mất liên lạc với tập đoàn Hanh Đạt, liền thành rùa không mai, lập tức không hề đề phòng bị tìm ra?”
“Lưu vực sông Bạch Sa đất rộng người thưa, sau khi bắt con tin trên đường rời sân bay, tiện đường lựa chọn đổi xe ở đó còn hợp lý, nhưng tại sao cứ quanh quẩn ở đó mãi?”
“Sông Bạch Sa đã tính là địa giới Yến Thành, từ đoạn đường này vào thành phố cơ bản sẽ không gặp trạm kiểm soát, chướng ngại vật cũng bố trí sau khi các anh báo cảnh sát. Từ khi anh trai anh lên xe bọn bắt cóc đến lúc các anh báo cảnh sát, có ít nhất hai tiếng đồng hồ trống, tại sao bọn bắt cóc không ra khỏi thành phố, tìm một không gian đủ an toàn riêng tư, và cũng đủ lớn? Chẳng lẽ kẻ sau màn bày ra vụ bắt cóc này đã nghèo rớt mồng tơi, không thuê nổi một căn nhà?”
“Đặc biệt để lại nội gian cho chúng tôi bắt, rốt cuộc là để bọn bắt cóc kịp thời chạy trốn, hay báo cho chúng tôi kịp thời cứu người? Anh trai anh đối mặt với một kẻ bắt cóc tàn bạo, không uy hiếp cũng không dùng lợi dụ, mà trước tiên trả lời chi tiết chuyện liên quan đến quỹ tài chính, sợ Chu Thị không phải lên tòa à?”
“Hai kẻ bắt cóc có dao, bắt một con tin không hề có sức phản kháng, lái một chiếc xe tải ở vùng hoang vu, vậy mà con tin cũng chưa chết, còn thuận lợi được cảnh sát cứu?”
Chu Hoài Tín yếu ớt mở miệng một cách phí công: “Nếu cậu khăng khăng nói như vậy…”
“Dĩ nhiên, bọn bắt cóc liên hệ với tập đoàn Hanh Đạt, lừa cảnh sát rằng làm lớn vụ này đều là Hanh Đạt chủ đạo, bản thân bọn chúng không biết cái chó gì. Anh có thể nói bọn chúng lựa chọn sông Bạch Sa là vì quen thuộc lưu vực sông này – dù sao chúng tôi cũng chẳng bắt được hai kẻ đó để xác minh. Anh cũng có thể nói anh trai anh nhận ra mục đích hủy hoại Chu Thị của bọn bắt cóc, cố gắng phối hợp để giữ mạng, còn có thể nói anh ta cuối cùng không chết đều là vận may, đều là mạng lớn-” Phí Độ cắt ngang hắn, nhấn từng chữ, “Nhưng nhiều sự trùng hợp như thế, cộng thêm hành động khả nghi của Hồ tiên sinh, thứ cho tôi thiếu trí tưởng tượng, anh Chu, tôi thật sự chỉ có thể nghĩ tới một khả năng.”
Vẻ mặt Chu Hoài Tín thay đổi vài lần, một lúc lâu sau hắn nói: “Tôi sai rồi, chủ tịch Phí, người giàu trí tưởng tượng nhất là cậu, tôi xin chịu thua.”
Hắn giơ tay cắt ngang Phí Độ: “Dương Ba là cái thá gì? Theo như cậu nói, Chu Hoài Cẩn tự bắt cóc mình, vừa chịu chém vừa chịu nước dìm, không tiếc bôi đen công ty nhà mình, chỉ để vu oan một đứa con riêng? Phí gia, rốt cuộc là anh ta điên hay cậu điên đây?”
“Anh Chu, anh thật sự tin Dương Ba là con riêng của ba anh, anh thật sự tin nếu có một ‘thương hải di châu’ như vậy, ba anh sẽ vì mấy thứ giả dối như người vợ đã mất và danh tiếng, mà bấm bụng nuôi bên cạnh không dám nhận?” (Thương hải di châu: trân châu dưới biển bị bỏ sót)
“Không phải con riêng, thế tên đần Dương Ba đó làm sao trèo đến vị trí bây giờ?” Chu Hoài Tín chợt lên giọng, “Bán mình à? Ông già nhà tôi thực sự không ham món này.”
“Tôi cũng muốn biết,” Phí Độ nói, “Kết quả bản giám định kia xác định là của Dương Ba sao? Anh không biết, đúng không, đó là anh trai anh cho anh xem mà.”
“Cậu nói anh ấy ở ngay trong tầm mắt ba tôi và lão Trịnh hồ ly, không dưng bịa ra một đứa con riêng.” Chu Hoài Tín cười nhạt, lắc đầu, giơ tay ấn vai Phí Độ, “Thôi đi, thế còn không bằng nói anh tôi là do tôi bắt nghe còn đáng tin hơn. Tôi biết cậu là bạn tốt, không cần giải vây thay tôi nữa. Tôi sẽ không tự thú, nếu cảnh sát đủ thông minh, thì cứ để họ tự điều tra, nếu như cậu muốn tố cáo cũng tùy ý thôi, tôi không quan tâm – Ôi, thăng quan phát tài cha chết, quả thật là ba việc vui nhất trong đời.”
Chu Hoài Tín nói xong hất Phí Độ ra, kéo cửa phòng vệ sinh, không giống âm mưu gia mới bị vạch trần chút nào, lắc lư đi ra ngoài, ngông nghênh tuyên bố với cảnh sát đang tìm hắn khắp nơi: “Phối hợp điều tra phải không? Được, lát tôi sẽ về cục với các vị, giục gì mà giục, để tôi tẩy trang trước đã!”
Phí Độ chậm rãi từ phòng vệ sinh trong góc rẽ đi ra, hơi suy tư nhìn bóng lưng uốn éo của Chu Hoài Tín.
Đúng lúc này, một bàn tay vỗ vai trái của hắn một cái không nhẹ không mạnh, Phí Độ vừa nghiêng đầu, bàn tay kia liền thuận thế nắm vai hắn, lôi hắn lảo đảo.
“Vào phòng vệ sinh nói chuyện riêng với người dính líu đến vụ án,” Lạc Văn Chu nhìn thẳng vào mắt hắn, “Tốt nhất là cậu hãy cho tôi một văn bản giải thích – còn nữa, tại sao vừa rồi tôi gọi điện thoại mà không nghe?”
Phí Độ cực kỳ tránh nặng tìm nhẹ, cười hỏi: “Đây là bắt gian hả đội trưởng Lạc?”
“Phí Độ,” Lạc Văn Chu thở dài, đột nhiên nắm cằm Phí Độ, ghé vào tai hắn nói cực khẽ, “Cậu có biết mình như thế này là rất đáng ghét không?”
Phí Độ thoáng sửng sốt mà hơi nhướng mày.
“Tay cầm đùi gà, nếu không định chia người ta một nửa, thì đừng luôn cố ý ‘nhóp nhép’ trước mặt người ta, đây là giáo dưỡng tối thiểu, người lớn chưa dạy cậu à?” Lạc Văn Chu nói, tay kia trượt xuôi xuống hông Phí Độ, giống như sờ soạng, lại giống như chỉ làm tư thế chứ không hề đụng tới hắn. Hai chữ “người lớn” hạ rất thấp, theo hơi thở rất nhẹ chui vào tai Phí Độ, hình như còn có một chút giọng mũi, thoáng cái đánh vào màng tai hắn, dư âm tan đi rồi mà vẫn rung không thôi.
“Có bản lĩnh thì làm chút gì thực tế đi,” Lạc Văn Chu thả hắn ra, “Làm càn chẳng đâu ra đâu, khiến người ta cảm thấy cậu đặc biệt kém – đi thôi, kết thúc công việc nào.”
Phí Độ không tự chủ được kéo cổ áo mình, sau đó điềm nhiên hỏi: “Nếu Dương Ba thà chết không nhận, chỉ bằng khẩu cung của tài xế kia, không thể trở thành chứng cứ chứ?”
“Không thể,” Lạc Văn Chu nói, “Công việc của chúng ta bước tiếp theo, chính là tra rõ tất cả liên lạc và tình hình tài sản của tay tài xế kia, sau đó giam Dương Ba đến không thể giam thêm, tìm Chu Hoài Cẩn lấy lời khai, vẽ chân dung bọn bắt cóc phát lệnh truy nã. Về phần có thể kết án rõ ràng hay không, thì phải xem các anh em cách vách đi điều tra tập đoàn Chu Thị có giúp sức không, biết đâu có thể, biết đâu chỉ đành bỏ vậy.”
Phí Độ đút tay vào túi: “Thật sự không giống những lời người phụ trách đội trinh sát hình sự nên nói.”
“Thế tôi nên nói gì đây? Tất cả các hành vi phạm tội trái pháp luật nhất định đều sẽ bị tôi đưa ra công lý à?” Lạc Văn Chu dừng lại, xua tay, “Tôi đâu phải cảnh sát trưởng Mèo Đen, nổ quá không được. Như vụ án này, có lẽ cậu cuối cùng kéo tơ rút kén, phát hiện sự thật chính là như thế, chẳng đủ để tống ai vào tù giáo dục mấy năm, đúng không?”
Phí Độ ngầm hiểu lẫn nhau mà cười.
“Dĩ nhiên, có một số việc nghĩ kỹ vẫn rất tức,” Ánh mắt Lạc Văn Chu dừng trên người hắn, “Nếu có thể cậu hãy nói vài chuyện hữu dụng đi, tôi có thể tạm thời không truy xét chuyện khi nãy cậu với Chu Hoài Tín đóng cửa lại làm gì.”
“Được thôi, tôi đề nghị anh trước tiên khấu lưu tất cả những người liên quan ở trong nước, đặc biệt là Trịnh Khải Phong,” Phí Độ nói, “Sau đó xác minh qua về quan hệ ruột thịt của Chu Hoài Cẩn, Dương Ba và Chu Tuấn Mậu.”
Lạc Văn Chu búng tay một cái, rồi rảo bước đi.
Phí Độ lấy di động ra – ban nãy chưa kịp xem, lúc này trên mạng sôi sùng sục, toàn là sóng gió bị một hòn đá Chu Hoài Cẩn trong đoạn phim gây ra, sóng to cuốn theo cát, vô số bàn tay đang thừa nước đục thả câu trong đây.
Hắn đang xem thì thất thần, thừ ra một lúc, sau đó bấm một số điện thoại, hạ giọng nói với bên kia: “Điều tra giúp tôi về Dương Ba, đặc biệt là hoàn cảnh gia đình, càng chi tiết càng tốt.”