Trong tình huống bình thường, câu hỏi này chỉ có hai đáp án – người này là “Thái tử” hoặc “Đát Kỷ”.
Nhưng hiển nhiên Dương Ba không thuộc tình huống bình thường.
Lạc Văn Chu lập tức hỏi: “Người chết lúc đó là ai? Có quan hệ gì với Chu Thị?”
“Đây vừa vặn là vấn đề tôi không tài nào hiểu được,” Phí Độ nói, “Lúc ấy bị tông là một chiếc xe công ty bảy chỗ, trên xe tính cả tài xế tổng cộng có năm người, bốn chết một bị thương, địa điểm là ở một thị xã của tỉnh T. Họ đều là thành phần trí thức của một công ty đầu tư nhà đất bản địa, hôm xảy ra vụ tai nạn, họ đến chỗ chính quyền khu vực tham dự đấu giá một hạng mục quy hoạch, Chu Thị không hề tham gia lần đấu giá đó, mấy người chết về công về tư đều không liên quan gì với Chu Thị.”
Không tìm được ân oán cá nhân, đành phải tính đến người được lợi, vì thế Lạc Văn Chu trầm ngâm chốc lát, lại hỏi tiếp: “Thế hạng mục họ đấu giá cuối cùng bị ai giành được?”
“Do cả đội gặp tai nạn, lúc ấy xí nghiệp bản địa kia từ bỏ cơ hội lần này, cuối cùng hạng mục bị một công ty nhỏ chưa có tiếng tăm giành được, có nói anh cũng không biết đâu,” Phí Độ dừng lại, “Nhưng mà tôi có thể cung cấp cho anh một tin tức khác rất hữu dụng.”
Lạc Văn Chu nghe lời nghe âm, đã từ những câu chữ cảm giác được, con thiêu thân chẳng dễ gì đàng hoàng được một lúc ở bên cạnh sợ rằng sắp đập cánh, thế là anh kéo chặt thắt lưng, lại hắng giọng, làm bộ làm tịch nói: “Tuy rằng có thể sẽ đi sau một chút, nhưng chuyện cậu có thể tra được, tôi nhất định cũng tra được – cơ mà tôi vẫn quyết định nghe thử yêu cầu không chính đáng của cậu trước, nói đi.”
“Anh cần trả lời tôi một vấn đề,” Phí Độ dừng một thoáng, lại bổ sung, “Đương nhiên là vấn đề cá nhân.”
Lạc Văn Chu nhướng lông mày lên cao tám trượng, bụng nghĩ: “Tôi là loại người vì công việc mà bán rẻ sự riêng tư cá nhân sao?”
Câu hỏi tặng điểm này Lạc Văn Chu chỉ cần ba giây đã nghĩ ra đáp án, anh quyết đoán nói: “Đồng ý.”
“Nếu anh đi tra sổ sách của công ty nhỏ này, anh sẽ phát hiện nó có một khoản nợ lớn, đến kỳ không trả được, thì cổ phần công ty dùng để thế chấp sẽ phải gán cho chủ nợ – nói một cách đơn giản, tương đương với nó có một cổ đông ẩn hình, mà cổ đông này vừa vặn tên là ‘quỹ Quang Diệu’.” Phí Độ rẽ vào đường phụ, khách sạn Dương Ba ở đã gần ngay trước mắt, “Đối với cái tên này, anh còn ấn tượng không?”
Lạc Văn Chu nhíu mày, anh cảm thấy hẳn mình đã nghe cái tên này ở đâu rồi, song các tin tức trong cuộc sống hằng ngày tiếp xúc quá lộn xộn, nhất thời khó có thể tách ra.
Phí Độ nghênh ngang lái xe vào khu vực khách sạn, do xe của hắn quá chói mắt, tất cả những người nhìn thấy đều chỉ chú ý vào hiệu xe, ngược lại là một loại không gây chú ý khác.
Lạc Văn Chu cúi đầu dùng di động tra “quỹ Quang Diệu”, không có nhiều thông tin lắm, xí nghiệp này đại khái không thích tuyên truyền khắp nơi, chỉ có một đường link dẫn đến trang web công ty, trang web thiết kế rất theo quy củ, Lạc Văn Chu vội vàng kéo qua phần giới thiệu văn hóa xí nghiệp lê thê, đột nhiên, anh nhìn thấy lĩnh vực của quỹ Quang Diệu.
Lạc Văn Chu bỗng chốc ngẩng đầu lên-
Phí Độ giảm tốc độ, thong thả bổ sung: “Nhớ ra rồi phải không, nơi Hứa Văn Siêu vứt xác – khu vực Tân Hải mãi chưa khai phá đó chính là của bọn họ, hơi trùng hợp đúng không?”
“Bảo bối à,” Một lúc lâu, Lạc Văn Chu mới thấp giọng nói, “Cách nói này của cưng, hơi kinh hãi đấy.”
Thương trường như chiến trường, thường xuyên thay đổi, bao nhiêu người cộng tác vốn thân đến mặc chung quần dần sinh hiềm khích, hoặc không thể chung hoạn nạn, hoặc không thể cùng hưởng lạc, cuối cùng tan rã, chia hành lý tách ra – Chu Tuấn Mậu và Trịnh Khải Phong quả thực là hợp tác mẫu mực, cả hai cùng ở nơi đất khách quê người, dìu dắt lẫn nhau, một có ơn tri ngộ, một dốc lòng đền đáp, dựa vào câu giới thiệu vắn tắt này, thật sự có thể quay một bộ phim truyền kỳ.
Nhưng hiện tại xem ra, đằng sau “truyền kỳ” này hiển nhiên không phải “đồng tâm hiệp lực”, cũng không phải “cùng chung chí hướng”.
Mà là “rắn chuột một ổ”.
Ba mươi tám năm trước, Chu Tuấn Mậu dụ dỗ vợ anh, người anh Chu Nhã Hậu lập tức chết vì đau tim, chắp tay dâng tặng gia đình và sự nghiệp, nguyên nhân cái chết đến nay còn là một câu đố.
Không chỉ một vụ như vậy, hai mươi mốt năm trước, Chu Thị tiến quân về nội địa Trung Quốc, quá trình cực kỳ thuận lợi, không mảy may không hợp thủy thổ – chướng ngại vật ngăn cản họ chiếm thị trường đã bị một chiếc xe tông văng đi, thị trường khổng lồ chưa từng có chờ đợi khai thác và chinh phục, so sánh mà nói, vợ chồng Đổng Càn bất hạnh bị cuốn vào đó có tính là gì?
Có bao nhiêu vụ án như thế? Trên tay Hoa Kiều nổi tiếng về nước nhiệt tâm công ích, rốt cuộc dính tới bao nhiêu mạng người?
Đến bây giờ không ai biết được.
Chu Tuấn Mậu và Trịnh Khải Phong là một đôi hợp tác vàng chuyên “lật bàn cờ”, “chơi gian lận”, khi bọn họ hết lần này đến lần khác đạp lên pháp luật và quy tắc, thuận buồm xuôi gió có được thứ mình muốn, mười lần chẳng sai, cảm giác bách chiến bách thắng này chắc chắn sẽ gây nghiện.
Rốt cuộc, có lẽ là thời cơ chín muồi, hoặc bị tình thế nào đó bức ép, đồng minh vững chắc này tan rã từ nội bộ, chính thức tiến vào thời đại “huynh đệ tương tàn”.
Như vậy… Dương Ba thân thế khả nghi, đóng vai trò gì trong đây?
“Tôi bây giờ rất muốn để anh thực hiện nghĩa vụ, trả lời câu hỏi của tôi,” Phí Độ thình lình nói, “Nhưng… tôi cảm thấy chiếc xe phía trước hình như không bình thường lắm.”
Lạc Văn Chu nhìn theo ánh mắt hắn, chỉ thấy hướng ba giờ có một chiếc xe tải vẽ dấu hiệu thực phẩm tươi rất to, lặng lẽ đi vài vòng quanh khách sạn, cuối cùng lái xuống bãi đậu xe ngầm của khách sạn.
“Giao hàng vào giờ này, chắc nhân viên phụ trách đã về hết rồi, vậy ai nhận hàng? Rất nhiều thứ để một đêm, nếu xử lý không tốt thì ngày mai có thể sẽ không còn tươi nữa.” Phí Độ thấp giọng nói, “Hơn nữa, nếu tôi nhớ không lầm, chuỗi vận chuyển hàng đông lạnh cao cấp này thuộc về Chu Thị.”
Lạc Văn Chu vốn suy nghĩ là – Trịnh Khải Phong thích Dương Ba một tên oắt con chẳng được điểm gì, ắt hẳn giữa hai người có mối liên hệ nào đó, có thể thông qua Dương Ba để tìm hiểu ngọn nguồn, không ngờ còn có thu hoạch ngoài ý muốn!
Lạc Văn Chu: “Khoan đã, bản thân Trịnh Khải Phong có khả năng ở trên chiếc xe đó không?”
Phí Độ khẽ nhún vai.
Lạc Văn Chu: “Đuổi theo.”
Phí Độ giữ khoảng cách nhất định, hết sức cẩn thận quẹo vào mé khác của bãi đậu xe, bảo vệ đang trực vội vàng ra chặn: “Xin lỗi, nơi này là lối ra của nhà xe, anh cần…”
Cửa kính xe từ từ hạ xuống, một tấm thẻ công tác của cảnh sát giơ ra.
Bảo vệ sửng sốt, chỉ thấy anh chàng tóc dài trên ghế lái nghiêng đầu, khóe mắt cong lên như cười như không, ngón trỏ giơ lên môi: “Suỵt-“
Dương Ba không giống Trịnh Khải Phong, trong cuộc điều tra vụ án bắt cóc Chu Hoài Cẩn, hắn hiển nhiên bị chú ý trọng điểm. Dưới lầu, xung quanh, thậm chí trong khách sạn hắn ở, đều có người cắm điểm canh chừng, để khi trong cục muốn tìm hắn thẩm vấn sẽ tìm được bất cứ lúc nào.
Mấy ngày qua, Dương Ba bị cảnh sát giày vò, bị truyền thông giày vò, cũng bị chính mình giày vò, có thể nói là ăn không ngon ngủ không yên, vừa nhắm mắt là nghĩ tới bản báo cáo giám định ADN từng khiến hắn trăm mối cảm xúc lẫn lộn, hiện giờ thì hận không thể chưa từng tồn tại.
Khi nhận được bản báo cáo ấy, mới đầu hắn khó tin nổi – khó tin nổi mẹ quả thật đã phản bội gia đình. Sau sự kinh hoàng lại là mừng thầm không kìm nén được, hắn cảm thấy mình nháy mắt đã trở thành hoàng tử thất lạc trong truyện, ngũ tạng lục phủ như đều tạo bằng vật liệu khác, mấy ngày liên tục đều lâng lâng như bước trên mây.
Dương Ba hắn, một người bình thường lớn lên ở tỉnh lẻ, là con trai Chu Tuấn Mậu, là học trò của Trịnh Khải Phong, hai người chủ của Chu Thị đều rất quan tâm hắn, cách một bước lên trời chẳng phải chỉ còn thiếu một bước thôi sao?
Song việc đời khó ngờ, đến bây giờ Dương Ba vẫn chưa nghĩ thông, sự tình làm sao mà phát triển đến bước này.
Mà hiện giờ, không đợi hắn định thần thoát khỏi một loạt đả kích, con chó điên Chu Hoài Tín suốt ngày chửi hắn cũng đã chết.
Dương Ba nằm vật lên giường lớn của khách sạn, hai tay che mặt, đụng đến mớ râu lởm chởm chưa kịp cạo. Hắn mở tin tức trên di động, nhìn thấy màn hình toàn vết máu, ảnh chụp hiện trường Chu Hoài Tín bị đâm ở trên mạng ngay cả làm mờ cũng không hề.
Dương Ba cảm thấy mình vốn nên vui mừng, song bây giờ hắn tự dưng lại có chút hoảng sợ và buồn nôn.
Lúc này, di động rung, là một số lạ không biết đến từ đâu, hắn mệt mỏi nghe máy: “A lô…”
“Là ta đây,” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc của Trịnh Khải Phong, “Cháu còn ở khách sạn ‘Hương Cung’ chứ?”
Dương Ba tự dưng từ giọng nói nghe ra cảm xúc căng thẳng của lão, ngồi bật dậy: “… Có ạ, Trịnh Lão, ngài có…”
Trịnh Khải Phong gấp gáp cắt ngang hắn: “Cháu xuống đây, chú ý tránh cảnh sát theo dõi, đến bãi đậu xe dưới tầng hầm gặp ta, biển số xe ta sẽ gửi.”
“Trịnh…”
Dương Ba không hiểu gì hết, còn chưa kịp nói gì thì bên kia đã cúp máy mất.
Hắn ngớ ra một lúc, không biết tình hình trước mắt là thế nào, hơi luống cuống chân tay. Ngay lập tức, di động nhận được mấy tin nhắn, tin thứ nhất là biển số xe, sau đó là vài tấm ảnh, phía dưới ghi chú: “Mấy người này là cảnh sát theo dõi cháu, hãy cẩn thận!”
Dương Ba tích tắc toát mồ hôi lạnh, tay hơi run run. Hắn miễn cưỡng định thần lại, hít thở sâu, thay quần áo thể dục, cầm di động và ví ra ngoài, giả vờ muốn đến phòng tập thể thao của khách sạn để chạy bộ.
Vừa mở cửa ra, đụng ngay một nam phục vụ đẩy chiếc xe nhỏ giơ tay chuẩn bị gõ cửa, chạm thẳng mặt Dương Ba.
Nhân viên phục vụ không hề xấu hổ, mỉm cười chào hỏi: “Tiên sinh đi tập thể dục à? Thế anh có cần phục vụ của khách sạn không?”
Dương Ba chăm chú nhìn một vòng khuôn mặt người này, lập tức cảm thấy hơi lạnh từ sống lưng trườn lên cổ – người này là một trong số mấy cảnh sát trên ảnh!
Sắc mặt nhợt nhạt, hắn gượng gạo lắc đầu: “Không cần, cảm ơn.”
Câu này cơ hồ đã dùng hết tất cả sức lực của hắn, nói xong Dương Ba vô thức cúi đầu, lập tức muốn khóa cửa đi.
“Nhân viên phục vụ” lại mở miệng: “Khoan đã, tiên sinh.”
Sống lưng Dương Ba đột nhiên cứng đờ, hô hấp cũng dừng lại.
Tay “cớm” đóng giả nhân viên phục vụ ấy nhỏ nhẹ nói: “Đừng quên cầm thẻ phòng theo.”
Tim Dương Ba đập muốn bay khỏi ngực, hắn rút thẻ phòng, sải bước đi không hề quay đầu lại.
Lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“Nhân viên phục vụ” nhìn theo bóng lưng hắn, nheo mắt nói nhỏ: “‘Con khỉ’ này trạng thái khác thường, tôi hoài nghi có khả năng là hắn muốn chạy, mọi người hãy chú ý.”
Cậu ta vừa dứt lời, trong tai nghe truyền đến một giọng nam quen thuộc: “Biết rồi, có người hẹn gặp mặt hắn ở bãi đậu xe dưới tầng hầm, chú giúp tôi nối với camera thực thời của bãi đậu xe ngầm ngoài khách sạn Hương Cung, các anh em bên ngoài chặn kín mấy lối ra vào bãi đậu xe giúp tôi, chuẩn bị bắt rùa trong hũ.”
“Nhân viên phục vụ” sửng sốt, sau đó lập tức kịp phản ứng: “Vâng thưa sếp.”
Phí Độ đi ngược chiều vào cửa ra của bãi đậu xe, lặng lẽ chặn xe ở dốc lối ra, camera thực thời nhanh chóng đồng bộ truyền đến di động của Lạc Văn Chu. Trong chiếc xe chở hàng vừa lái vào có hai người đàn ông bước xuống, tuy đều mặc đồng phục của nhân viên giao hàng, nhưng khả năng biểu diễn cơ bản không có – hai người này đều cao to vạm vỡ, động tác mau lẹ vô cùng, ánh mắt cảnh giác, sau khi xuống xe bắt đầu lần lượt kiểm tra mấy chiếc xe lác đác đậu xung quanh có người hay không.
“Đội trưởng Lạc,” Trong tai nghe truyền đến tiếng một viên cảnh sát khác cũng phụ trách theo dõi Dương Ba, “Dương Ba vừa vào phòng tập thể thao, đi vài vòng rồi vào nhà vệ sinh bên trong, em ở bên ngoài đợi năm phút, sau đó làm bộ quét dọn vệ sinh phá cửa vào, phát hiện hắn đã chạy qua đường cửa sổ… Đội trưởng Lạc, khi nãy Dương Ba vừa nhìn thấy em liền dời ánh mắt đi, em hoài nghi hắn biết em.”
Lạc Văn Chu không bất ngờ chút nào: “Đã biết.”
Lập tức, anh cắt liên lạc với đồng nghiệp, quay đầu nói với Phí Độ: “Dương Ba xuống rồi. Gần đây thường xuyên gọi hắn đến Cục công an thẩm vấn, người của tôi đi theo hắn một tuần, tên ngốc này một tuần đều không hề hay biết, hôm nay trái lại IQ đột nhiên tăng cao, tôi hoài nghi vừa có người tiết lộ danh sách theo dõi – Nếu Trịnh Khải Phong thực sự ở trong chiếc xe đó, tại sao lão lại bí quá hóa liều đến đây tìm Dương Ba? Chu Hoài Cẩn nói Dương Ba bí mật tìm người giám định quan hệ ruột thịt của hắn với Chu Tuấn Mậu, chứng minh tên oắt ấy có thể không biết gì cả, Trịnh Khải Phong thực sự thích hắn như vậy sao?”
Lạc Văn Chu chưa dứt lời, trong camera xuất hiện bóng người, chính là Dương Ba mặc quần áo thể thao. Dương Ba đứng ở đó, vẻ mặt sợ hãi nhìn hai kẻ đóng giả người giao hàng, không ngừng làm động tác lau mồ hôi. Lúc này, thùng xe đông lạnh mở ra, camera không quay được trong đó có cái gì, nhưng ngôn ngữ cơ thể của Dương Ba phút chốc thay đổi, hắn cung kính nói câu gì đó với bên trong thùng xe.
Phí Độ: “Trịnh Khải Phong đang ở bên trong.”
Không biết người trong thùng xe nói gì, Dương Ba thay đổi sắc mặt, như học sinh tiểu học buổi sáng đến trường quên mang cặp, nhìn trước ngó sau, kế đó bị hai người vạm vỡ mặc quần áo nhân viên giao hàng một trái một phải tóm lấy, muốn nhét vào thùng xe-
Lạc Văn Chu quyết đoán hạ lệnh cho đội cảnh sát canh mấy cửa ra vào: “Bắt người, hành động!”
Theo anh ra lệnh, tiếng còi cảnh sát chợt vang lên như thủy triều, cuốn qua cả bãi đậu xe dưới hầm, người trong xe tải không kịp chuẩn bị, tức thì luống cuống tay chân. Nhân viên giao hàng rởm cuống quýt ném Dương Ba vào thùng xe rồi nhảy lên, cửa xe chưa đóng chặt đã đạp chân ga, các xe đậu xung quanh tự dưng gặp tai bay vạ gió, bị nó thô bạo quét qua, nghiêng ngả đâm vào nhau.
Sau đó, xe tải nhanh chóng nhận ra hướng còi cảnh sát truyền đến, đạp chân ga hết cỡ, như sắp sửa bay lên mà phóng tới lối ra duy nhất không có động tĩnh gì.
Lạc Văn Chu lập tức nghiêng người sang, lôi dây an toàn Phí Độ tháo ra khi dừng xe cài lên lại: “Chặn chiếc xe đó!”
Phí Độ lần đầu làm nhân viên chạy việc bên ngoài, biểu hiện hết sức không tầm thường, thuận miệng lắm điều một câu: “Vâng thưa sếp.”
Xe tải không ngờ được lối ra lại có xe đi ngược chiều, còn lao thẳng tới không hề định tránh né. Tài xế chửi to một tiếng, vô thức xoay vô-lăng, hiểm hóc tránh được đầu xe tông tới, còn chưa thở phào xong, đã nghe bên cạnh rầm một tiếng, con SUV kia trong thời gian cực ngắn tăng tốc lên cực cao, tay lái lụa nhẹ nhàng xoay lại, chèn xe tải vào tường bãi đậu xe.
Cửa kính xe tải lập tức vỡ nát, cửa xe biến dạng nghiêm trọng, một bên bánh xe nhổng cao lên-
Thùng xe mở “Rầm” một tiếng, vài kẻ trông như tay đấm nhảy ra bên cạnh Dương Ba ôm đầu.
Phí Độ ngồi trong chiếc xe đã gia cố lại, tuy rằng chưa rụng một sợi lông, vẫn bị dây an toàn thít, sặc một tiếng: “Sư huynh, chuyện đánh đấm tôi không tham gia đâu…”
“Việc này không dám nhọc cậu.” Lạc Văn Chu đẩy cửa xe, cùng lúc đó, mấy chiếc xe cảnh sát vừa nãy bao vây chặn đường ở phía sau đã đuổi tới, vây kín chiếc xe tải thê thảm, thoáng cái đã chặn đám tay đấm lại.
Lạc Văn Chu lấy còng ra, ánh mắt lướt qua Dương Ba ôm đầu hoảng sợ, nhìn vào thùng xe – trong thùng xe bày biện rất thoải mái, trải thảm dày, kê mấy cái ghế bằng da thật, Trịnh Khải Phong sầm mặt ngồi ngay ngắn trong đó, biểu cảm như một con chó Shar Pei quân lâm thiên hạ.
Lạc Văn Chu dùng còng tay bằng thép không rỉ gõ gõ cửa xe: “Ông Trịnh, di giá đi.”
Phí Độ khi nãy bị dây an toàn thít hơi mạnh, lảo đảo xuống xe, sơ ý vấp thứ gì đó.
“Dã man quá!” Phí Độ đứng ngoài nhìn đội cảnh sát bắt đám tay đấm, lắc đầu, một tay vịn đầu xe, một tay ấn ngực ho vài tiếng.
Đúng lúc này, hắn nhìn thấy phía dưới thùng xe tải có thứ gì lóe sáng cực kỳ yếu ớt, chỉ có khi chiếu lên chiếc quần màu nhạt của Lạc Văn Chu mới xuất hiện một tầng mờ, càng lúc càng lóe nhanh, gần như nối liền với đèn xe cảnh sát…
Phí Độ thoạt đầu sửng sốt, ngay lập tức đồng tử co lại. Hắn thình lình lao tới, ôm hông Lạc Văn Chu, đẩy mạnh anh ra phía sau.
Lạc Văn Chu vốn đã bị thương ở hông, bị hắn xô không đứng được, còn chưa chờ anh giơ tay nắm đại lấy cái gì, thì một tiếng nổ đột nhiên vang lên ngay bên tai-