“Mở camera, đi tìm,” Lạc Văn Chu còn chưa sắp xếp lại mạch suy nghĩ, hơi lạnh ra từ trực giác đã trườn lên cột sống, “Nhanh lên!”
Lang Kiều hơi sửng sốt, ngay lập tức quay đầu chạy đi.
Camera mau chóng bật lên, có thể nhìn thấy rất rõ bên trong, Phí Độ đứng dậy đi chưa bao lâu thì bà Hà liền nghe điện thoại. Chẳng biết bên kia nói gì, mà dăm ba câu đã khiến bà hóa đá. Cuộc điện thoại kéo dài chừng hai phút, sau đó bà Hà thừ người ra một lúc, lại đứng dậy đi quanh tại chỗ chốc lát, liên tục dõi nhìn về hướng Phí Độ đi, mà không đợi được người.
Bà hơi thất vọng cúi đầu, sau đó tựa hồ hạ quyết tâm gì, yên ắng rời khỏi Cục công an.
Camera quay đến cổng Cục công an, bước chân bà Hà không mảy may chần chừ, bà nhanh chóng băng qua đường cái, đến ngã tư rẽ vào, rồi mất đi tung tích.
Không cần Lạc Văn Chu phân phó, Lang Kiều đã dẫn người đuổi theo đến ngã tư ấy, chia nhau đi tìm.
“Tôi vừa đi hỏi Tiêu Hải Dương,” Đào Nhiên rảo bước tới nói, “Sau khi đón người ở nhà ga, phân cục lập tức theo chỉ thị của Vương Hồng Lượng, đưa thẳng đến chỗ chúng ta. Từ lúc đến đây bà ấy chưa đi đâu, không rành rẽ Yến Thành lắm, nhưng camera ở cổng cho thấy, sau khi ra cổng bà ấy thậm chí không hề có động tác nhìn trái nhìn phải, trực tiếp băng qua đường rẽ luôn, tôi cảm thấy bên kia nhất định có người đang chờ sẵn.”
Lạc Văn Chu: “Mở hết các camera trên những con đường gần đó, tra hết các xe và người đi bộ qua trong khoảng thời gian này.”
“Khó lắm, gần đây hạn chế xe theo biển chẵn lẻ,” Đào Nhiên thở dài, “Xe bị hạn chế chỉ có từ 0 giờ đến 3 giờ mới đi được, rất nhiều người do các nguyên nhân bất đắc dĩ phải đi đêm, đường phố không yên tĩnh như mọi khi, sợ rằng phải tra rất lâu, không có việc gì thì thôi, lỡ đâu…”
Lạc Văn Chu chẳng rằng chẳng nói đi vài vòng, đột nhiên bước chân khựng lại, trí nhớ cuối cùng đã đuổi kịp chân – anh rốt cuộc nghĩ ra nỗi bất an tràn ngập trong lòng khi nãy đến từ đâu.
“… Để hắn tin anh với những người đó là cùng một giuộc.”
“Hắn sẽ rất dễ dàng tràn ngập tuyệt vọng, cho rằng thế giới này không có cái gọi là ‘công bằng’.”
“Thế là đủ, thực hiện hai tầng khống chế trên tinh thần và sinh lý đối với một người.”
Kẻ gọi điện thoại cho bà Hà, phải làm sao mới có thể thuyết phục một người đàn bà nhát gan đêm hôm khuya khoắt ra khỏi Cục công an?
Bà cảm thấy người đó đáng tin tưởng hơn cảnh sát hình sự của Cục công an ư?
Hay là… bà hoàn toàn không tin tưởng cảnh sát?
Bà cũng cho rằng thế giới này không hề có cái gọi là “công bằng”, mới thất vọng bỏ đi, dùng cách của mình đi tìm “công bằng” mà bà muốn ư?
Anh chợt nghiêng đầu nhìn Phí Độ.
Phí Độ cúi đầu, mái tóc dài rũ xuống che mặt, sơ mi màu đen khiến phần da để lộ ra ngoài nhợt nhạt khác thường, hệt như ma cà rồng chưa bao giờ ra nắng, trong một chớp mắt, Lạc Văn Chu nghĩ: “Tại sao hắn ta hiểu những kẻ đó đến vậy?”
Khi hắn không đi chung với đám phú nhị đại ngu ngốc, khi hắn chỉ có một mình, hắn suy nghĩ những gì?
Lúc này, Phí Độ chợt mở miệng như độc thoại: “Thế mà tôi không nhận ra.”
Lạc Văn Chu: “Cái gì?”
“Tôi hỏi bà ấy ‘sau khi bắt hung thủ có tính toán gì’, bà không trả lời, chỉ bảo tôi về nhà sớm-“
Bà còn nói: “Làm mẹ, nếu bản thân không có bản lĩnh gì, điều duy nhất có thể mong chờ mỗi ngày, chỉ còn lại lũ trẻ mà thôi.”
Người đàn bà ấy, hầu như không có khả năng lao động, là một người đau bệnh bỏ đi, có phải bình sinh cũng chỉ còn một đứa con trai để trông đợi hay không?
Bây giờ con cũng chẳng còn, quãng đời còn lại bà phải làm thế nào – còn có thể làm thế nào?
Phí Độ như tự giễu, khẽ bóp xương mày từ hai bên vào giữa, nghiêng đầu, khóe môi nhanh chóng nhếch lên, là nụ cười giả chua chát, hắn lại lẩm bẩm rất khẽ một lần nữa: “Thế mà tôi… thế mà tôi ngay cả ý bà ấy là gì cũng không nhận ra.”
Đào Nhiên nhạy bén cảm thấy hắn không bình thường lắm, vội hỏi: “Em không sao chứ?”
Phí Độ nhìn anh một cái, điềm nhiên hỏi ngược: “Không sao ạ, sao anh lại hỏi như vậy?”
Đào Nhiên nói: “Lúc xảy ra một vụ án, tầm nhìn của bọn anh thường tập trung vào nạn nhân và nghi phạm, quả thật thường xuyên lơ là người nhà nạn nhân, đặc biệt là khi bận rộn, đây đều là nhân chi thường tình, việc quan trọng bây giờ là phải tìm được bà ấy đang ở đâu.”
Phí Độ trấn tĩnh gật đầu: “Ừm, đúng.”
“Liệu có phải bà ấy còn cảm thấy con trai là do Trương Đông Lai giết, chúng ta làm việc thiên tư thả cháu cục trưởng hay không?” Đào Nhiên hỏi, “Vậy liệu bà ấy có đi tìm Trương Đông Lai không? Có cần gọi điện đến nhà họ Trương không?”
“Gọi điện nhắc nhở Trương Đông Lai chú ý một chút, nhưng tôi cảm thấy sẽ không đâu,” Lạc Văn Chu một tay ấn huyệt thái dương, không biết làm sao đụng trúng vết bầm, rùng mình, “Bà ấy đi tìm Trương Đông Lai thì giải quyết được gì? Giết Trương Đông Lai đền mạng à? Với vóc người Trương Đông Lai, dù đứng yên cho đâm, bà ấy cũng chưa chắc có sức đâm, khả năng lớn nhất là người ta báo cảnh sát, lại lần nữa đưa về chỗ chúng ta. Làm thế là vô ích, ông thử nghĩ theo góc độ của hung thủ xem, hắn đêm hôm khuya khoắt không ngủ, không thể chỉ để dẫn mẹ Hà Trung Nghĩa đi dạo một vòng ngoài đường.”
Lúc này, Phí Độ ít lời ở bên cạnh cầm một cây bút lên.
“Nếu kẻ dẫn bà ấy đi chính là hung thủ,” Phí Độ nhanh chóng viết ngày “20/5” trên giấy, “Như vậy đầu tiên, hung thủ giết Hà Trung Nghĩa, là nhất thời nảy ý hay âm mưu đã lâu?”
Nói xong, không chờ người khác đáp, hắn đã tự trả lời: “Tôi nghiêng về hắn là ‘nhất thời nảy ý’ – bởi vì tối hôm ngộ hại, Hà Trung Nghĩa còn hỏi thăm vị trí cụ thể của ‘khách sạn Thừa Quang’.”
Lạc Văn Chu hỏi: “Làm sao cậu biết?”
“Lúc ấy tôi gặp Hà Trung Nghĩa trong quán cà phê hắn giao hàng, vừa vặn nghe thấy. Xin lỗi, không phải tôi cố ý giấu giếm, chỉ là khi đó tôi còn tưởng rằng đây là một chi tiết có thể bỏ qua.”
Lạc Văn Chu không truy cứu, gật đầu: “Có lý, nếu hung thủ sớm muốn giết Hà Trung Nghĩa vào tối hôm đó, không thể nào ngay cả địa chỉ cũng không nói rõ.”
Đào Nhiên không biết hai người vì sao anh một lời tôi một câu nói đến việc này, hơi mù mờ, đang định mở miệng thì Lạc Văn Chu khoát tay: “Phân tích đơn giản về người hiềm nghi thôi.”
“Camera cho thấy, Hà Trung Nghĩa nghe điện thoại, sau đó rời khỏi khách sạn Thừa Quang, chạy tới đường Văn Xương, giống như là có người hẹn hắn. Lúc này, chắc hẳn hung thủ đã biết hắn ở bên ngoài khách sạn, vậy trong điện thoại họ sẽ nói gì?”
Phí Độ hơi nhắm mắt lại, dùng cán bút gõ nhẹ mặt bàn: “Em không bị ai nhìn thấy, không bị camera quay được, chỉ muốn nói mấy câu với anh-“
“Do nguyên nhân nào đó, hung thủ quyết định giết Hà Trung Nghĩa.” Lạc Văn Chu nói, “Theo suy luận vừa rồi, đã là hắn nhất thời nảy ý, thế khả năng sớm chuẩn bị sẵn hung khí là không lớn – khả năng lớn nhất là, tên đần Trương Đông Lai kia sau khi tháo cà vạt không biết tiện tay ném ở đâu, vừa vặn bị hung thủ nảy sát tâm nhìn thấy, hắn đột nhiên lóe lên một chủ ý rất tuyệt. Như vậy vấn đề thứ hai, tại sao hắn phải hẹn nạn nhân đến nơi đây – đường Văn Xương?”
Đào Nhiên suy nghĩ một chút: “Nếu hung thủ là Triệu Hạo Xương, đường Văn Xương là nơi đi làm, hoàn cảnh quen thuộc dễ ra tay.”
“Nơi hắn quen thuộc chắc hẳn không chỉ có mỗi đường Văn Xương, nếu chỉ vì cảm giác an toàn, gần nhà hắn không phải càng tốt hơn?” Lạc Văn Chu thong thả khoanh tay, nhìn thẳng vào mắt Phí Độ, anh phát hiện ánh mắt hắn cực kỳ lạnh, lạnh băng như một đống chất vô cơ tạo thành, anh không dời đường nhìn đi, nhìn thẳng Phí Độ mà hỏi, “Ý kiến của cậu là gì?”
“Tôi đào một cái hố, thả một con cừu thế tội xuống đó, bây giờ đương nhiên tôi phải kéo mình lên-” Phí Độ nói, “Vì chứng cứ ngoại phạm.”
Đào Nhiên không phải đội trưởng Trung Quốc càng bị chém càng có tinh thần, cũng không phải thanh niên trai tráng có thể ngày nấp đêm ra, đến sau nửa đêm trên sinh lý đã rất buồn ngủ, trong cái đầu bị nhét cả đống tin tức loạn cào cào: “Chậm thôi chậm thôi, chứng cứ ngoại phạm này tính thế nào? Chúng ta rõ ràng từ camera tra được Hà Trung Nghĩa đi đến đường Văn Xương…”
Lạc Văn Chu châm một điếu thuốc, thoạt tiên quay đi hít sâu hai hơi, tiếp đó giơ tay ra, cố hết sức cho khói bay ra ngoài cửa, giọng không rõ lắm: “Đào Nhiên, ông quên rồi à, camera chúng ta tra được là ‘ngoài ý muốn’.”
Đào Nhiên giật mình.
Đúng rồi, Hà Trung Nghĩa đêm đó cẩn thận tránh camera, nhưng không ngờ đã đánh giá thấp sự sợ chết của đám nhà giàu, ngoại trừ camera công khai, trên con đường nhỏ bên ngoài khách sạn Thừa Quang còn gắn mấy camera ẩn.
Quay được cậu là một camera ngụy trang thành tổ chim trong hốc cây.
Cậu và hung thủ đều không biết hình ảnh này vĩnh viễn bị ghi lại, mà cảnh sát cũng chính từ ống kính ngoài ý muốn ấy mới tìm đến trạm xe buýt, thậm chí tìm được hướng đi của Hà Trung Nghĩa.
Khu đông Hoa Thị rất nhiều loại camera, công cộng, giao thông, cửa hàng, cá nhân… chẳng thiếu gì, nếu không phải biết trước một người lúc nào đi đường đó, lần lượt tra hết là không khả thi.
“Hắn có thể chọn một người bạn, tìm đại một cái cớ, ví dụ như ‘đã uống rượu’, để ngồi nhờ xe người khác về công ty, đồng thời cố ý tìm chút việc kêu một hoặc vài cấp dưới đến tăng ca – ở công ty luật đây là chuyện bình thường, không ai cảm thấy khác lạ. Là đối tác cấp hai, hắn có văn phòng riêng, hắn có thể nhân khi người khác bận mà lặng lẽ trốn đi, dùng cà vạt của cừu thế tội giết Hà Trung Nghĩa, giấu kỹ xác chết rồi trở về văn phòng, vờ như vừa đi toilet.” Phí Độ vẽ một vòng tròn hoàn chỉnh trên giấy, “Như vậy, hắn sẽ có một bằng chứng ngoại phạm hoàn hảo, ‘cùng ai đó quay về công ty, sau đó ở công ty tăng ca suốt’, nếu không phải các anh vừa vặn tìm được Hà Trung Nghĩa, thế bằng chứng này của hung thủ cơ hồ là không bắt bẻ được.”
“Thi thể Hà Trung Nghĩa xuất hiện ở khu tây Hoa Thị, nghi phạm lớn nhất Trương Đông Lai cùng ngày ở khu đông Hoa Thị,” Lạc Văn Chu lập tức hiểu được ý nằm ngoài lời của hắn, “Hung thủ tung đòn sát thủ cà vạt này, vì bằng chứng ngoại phạm ‘không bắt bẻ được’ của hắn, bước tiếp theo, hẳn là hắn muốn thủ tiêu mẹ Hà Trung Nghĩa người có thể làm lộ thân phận hắn, đồng thời tiếp tục nhấn mạnh suy nghĩ ‘vụ án giết người này xảy ra ở khu Hoa Thị’ – cho nên rất có thể hung thủ này sẽ dẫn mẹ Hà Trung Nghĩa đến khu Hoa Thị!”
Anh vừa dứt lời, Đào Nhiên đã bắt đầu liên lạc với nhóm cảnh sát ra ngoài tìm kiếm bà Hà: “Các tổ chú ý, cuộc tìm kiếm từ giờ lấy khu Hoa Thị làm chính – Phí Độ, khu tây hay khu đông?”
Phí Độ trầm ngâm giây lát: “Khu đông.”
Lạc Văn Chu ngẩng lên: “Vì sao?”
“Như vậy càng gây chấn động mạnh hơn cho thị giác, càng có thể bức bách các anh bắt Trương Đông Lai một lần nữa, còn có…” Phí Độ nhẹ nhàng nói, “Trực giác của tôi.”
Lạc Văn Chu và Đào Nhiên đồng thời đứng dậy.
Phí Độ lặng lẽ ngước nhìn lên: “Tôi có thể đi cùng không?”
Lạc Văn Chu thoáng do dự: “Đi.”