Hắn đành phải đổi một tư thế tương đối thoải mái nhắm mắt nghỉ ngơi, trong đầu bắt đầu suy nghĩ đủ thứ như đèn kéo quân. Nghĩ việc hắn vẫn đang truy tra, nghĩ bước kế tiếp phải đi thế nào, nghĩ những chuyện hắn tiết lộ với Lạc Văn Chu, và vẫn đang giấu giếm…
Quả bom bất ngờ trên xe Trịnh Khải Phong, không chỉ khiến Phí Độ suýt chết, cũng ít nhiều đảo lộn kế hoạch của hắn.
Ví dụ như do hắn nằm viện, kế hoạch Tập Tranh không thể không tạm thời đổi người liên lạc. Người liên lạc mới hiển nhiên thay tạm chỉ để kiếm học phần, ngoại trừ lo thủ tục lấy tư liệu, căn bản không đến Cục công an, khoảng thời gian này trong cục lại xoay như chong chóng vì vụ án nhà họ Chu, việc xây dựng hồ sơ cho “Tập Tranh” cơ bản đình trệ.
Hoặc như, vụ án Chu Thị này vừa xảy ra, “những người đó” không kịp đề phòng lộ ra cái đuôi hồ ly trong tầm nhìn của công chúng. Mặc dù cuối cùng họ dùng tới thủ đoạn “giết người diệt khẩu” cực kỳ thấp kém lấp liếm qua chuyện, có thể cho Cục công an miễn cưỡng chắp vá ra một vụ án chứng cứ liên kết, nhưng sợ rằng những người chú ý đến đều có nghi hoặc và phỏng đoán của riêng mình.
Đương nhiên, điều này đối với Phí Độ cũng chưa hẳn là chuyện xấu.
Nhưng kinh động đến sức mạnh công quyền, đồng thời cũng có nghĩa là, hắn muốn thần không biết quỷ không hay giải quyết “những người đó” như kế hoạch ban đầu sẽ khó hơn.
Còn có…
Còn có Lạc Văn Chu.
Đúng rồi, bỏ xuống những kế hoạch trung trường kỳ phức tạp đó tạm thời không đề cập, trước mắt còn một “việc vặt” như lửa sém lông mày khiến Phí Độ lưỡng nan – hôm nay hắn mù mờ ở nhà Lạc Văn Chu, ngày mai lại nên làm thế nào?
Hắn phải lơ mơ ở lại đây? Hay cứ tạm biệt chạy lấy người cho rồi?
Phí Độ trời sinh quen sống cô độc, lớn lên lại học được sống phóng đãng, nhưng mà chưa từng có ai dạy hắn thế nào là quan hệ “dài lâu ổn định”.
Vừa nghĩ đến đủ các bất tiện và sự không xác định khổng lồ tương lai, trong lòng Phí Độ liền vô cớ trỗi lên sự nôn nóng, quả thật không thể hiểu nổi tại sao mình vẫn chưa bẻ khóa còng tay, chân trần nhảy qua cửa sổ chạy trốn.
Song may mắn là, đương khi Phí Độ không chịu nổi ngàn vạn suy nghĩ trong đầu tra tấn, phần lưng và ngực bị thương đột nhiên cùng đau đớn, cắt ngang mạch suy nghĩ lộn xộn.
Phí Độ nhất thời không thở nổi, thế là hắn lặng lẽ vén tấm chăn đè trên người lên một chút, sau đó theo thói quen trở mình nằm ngửa, để hơi thở dài lâu và vững vàng như ngủ say, chịu đựng cơn đau này.
Phí Độ chẳng những không kêu than, ngược lại còn âm thầm thở phào nhẹ nhõm – hắn rất thích ốm đau, đối với hắn mà nói, đôi lúc đau đớn trên thân thể giống như một liều thuốc trấn tĩnh vậy, khi chuyên tâm đối kháng đau đớn hắn thường có thể gạt đi những suy nghĩ lung tung, thậm chí khiến hắn sinh ra cảm giác thỏa mãn, ham muốn khống chế được thả ra hết mức, là một chuyện rất gây nghiện.
Trong sự đau đớn nửa ngạt thở này, Phí Độ rốt cuộc dừng việc tự tra tấn mình suốt nửa đêm, nhễ nhại mồ hôi lạnh mà dần dần thả lỏng, bắt đầu mơ màng buồn ngủ.
Tiếc thay, đương khi hắn sắp chiến thắng sự mất ngủ, Lạc Văn Chu lại khiến hắn công cốc – khả năng là tên kia sợ hắn ngủ không ngon, tự cho là khẽ khàng bò dậy mở còng. Giữa cảnh tĩnh mịch chốt kim loại “Tách” một tiếng hết sức chói tai, như một cây kim đâm vào cơn buồn ngủ Phí Độ khó khăn lắm mới tụ lại được.
Phí Độ: “…”
Thật sự rất đội ơn sự “quan tâm” của Lạc sư huynh.
Lạc Văn Chu tựa hồ cũng ảo não vì tiếng động hơi lớn, trong bóng tối, anh nín thở, cẩn thận quan sát động tĩnh của Phí Độ.
Phí Độ nhắm mắt vờ ngủ, song càng vờ ngủ thì thần kinh thường càng sục sôi, cơ hồ phải nhảy điệu Tăng-gô.
Cả buổi trời Lạc Văn Chu mới quan sát xong, rón ra rón rén quay về trên giường, nệm truyền đến chấn động nhè nhẹ, Phí Độ thở phào nhẹ nhõm, vị kia cuối cùng đã chịu yên rồi. Hắn một lần nữa thả lỏng tứ chi căng thẳng, đồng thời miên man nghĩ: chung giường chung gối với người ta chỉ có điểm này là không tốt, “vận động” xong nhắm mắt ngủ ngay được còn đỡ, một khi hơi mất ngủ, người bên cạnh hít thở trở mình cũng là quấy rầy, đặc biệt cảm giác tồn tại của Lạc Văn Chu còn như vậy…
Lạc Văn Chu cảm giác tồn tại rất mạnh lại có tiếng sột soạt, lần này tên đáng ghét đó trở mình muốn dậy.
Phí Độ ngoài dở khóc dở cười còn thật sự hơi đau đầu, rất muốn dùng búa đập ngất Lạc Văn Chu, rồi đập ngất chính mình đi.
Lạc Văn Chu hoàn toàn không biết mình đang phá mộng đẹp của người ta, anh chống hai tay trên nệm, nửa người trên thẳng lên, nhờ ánh sáng nhạt trong bóng đêm, thò đầu ngắm “khuôn mặt ngủ say” của Phí Độ, ngắm một lúc, anh thật sự không nhịn nổi, tiến lại khẽ hôn Phí Độ một cái, sau đó rón rén kéo hắn vào lòng – những việc này chỉ có thể lén lút làm nhân lúc hắn ngủ, nếu không tên này khéo lại được một tấc muốn tiến một thước.
Phí Độ: “…”
Hắn nằm như xác chết mặc cho Lạc Văn Chu loay hoay một lúc, tiếng hít thở khi nãy đã cảm thấy phiền lần này trực tiếp dán vào tai, lồng ngực phập phồng kề sát sau lưng, hai cái chăn bỏ không một, tư thế rất chật chội.
Phí Độ bất đắc dĩ nghĩ: “Thôi vậy.”
Hai chữ “thôi vậy” này như có ma thuật, hiệu quả dựng sào thấy bóng, chợt sinh ra trong lòng hắn, mọi phiền nhiễu xung quanh khoảnh khắc đã kết thúc, Phí Độ một đêm yên giấc.
Song hắn ngủ yên ổn, lại bị hù tỉnh dậy.
Sáu giờ sáng, Lạc Một Nồi đúng giờ thức dậy từ giấc đầu tiên, cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì, thế là ngài mèo giơ nanh giơ vuốt vươn vai duỗi lưng, lắc đầu vẫy đuôi giũ một cái, giữ xẹp mớ lông toàn thân xù lên. Rồi nó như thường lệ tuần tra một vòng “lãnh địa”, cuối cùng chui qua kẽ cửa vào phòng ngủ chính cao hơn các chỗ khác hai độ.
Lạc Một Nồi kéo mình ra dài hơn một thước, nhón chân sau bám mép giường, tò mò ngửi trái ngửi phải, sau đó nó đánh bạo “Meo” một tiếng, dẻo chân nhảy lên giường, cúi đầu ngửi bàn tay Phí Độ đặt ở ngoài chăn.
Phí Độ nửa ngủ nửa tỉnh cảm thấy một cục lông cọ tay hắn, vô thức giơ tay sờ, chạm đến một sinh vật nhỏ mềm mại ấm áp.
Hắn thoạt đầu sửng sốt, ngay lập tức cả người đột nhiên từ trạng thái ngủ tiến vào trạng thái căng thẳng. Phí Độ ngồi bật dậy, đồng tử tích tắc co lại, máu toàn thân đều bị huyết áp tăng vọt lên đẩy vào tứ chi, tay chân nhất thời tê dại, cổ như bị vòng kim loại trong tưởng tượng thít chặt, khiến hô hấp không tự chủ được hơi dừng lại.
Lạc Một Nồi vốn đang chăm chú phân biệt mùi lạ, bị hắn đột nhiên như xác chết vùng dậy dọa nhảy bật lên, lông xù hết ra, chân sau giẫm hụt mép giường, bốn chân múa may rơi xuống.
Một người một mèo hoảng hồn nhìn nhau giây lát, rốt cuộc quấy rầy đến người đứng đầu gia đình. Lạc Văn Chu mơ mơ màng màng kéo Phí Độ vào lòng, vỗ nhẹ lưng hắn: “Đừng nghịch… trời còn chưa sáng đâu.”
Phí Độ lúc này mới định thần lại, chầm chậm phun ra hơi thở nén trong cổ, tỉnh đến không thể tỉnh hơn.
Lạc Một Nồi đã chui xuống dưới cái ghế mây ở đầu giường, chỉ lộ ra cái đầu, đôi tai nhọn dán vào nhau trên đỉnh đầu y như con thỏ, sợ hãi co chân trước trợn mắt nhìn hắn.
Phí Độ nhìn nó một lát, từ từ nhích khỏi cánh tay Lạc Văn Chu, yên ắng xuống đất đi ra khỏi phòng ngủ.
Lạc Một Nồi cảnh giác dòm lom lom bóng lưng hắn, hoài nghi tên dọn phân ngu xuẩn kia đã bị “kẻ xấu” hại chết, vội vã nhảy lên giường kiểm tra. Nó đi quanh Lạc Văn Chu hai vòng, vui mừng phát hiện tên dọn phân còn thở, liền yên tâm, không thèm thương xót đạp lên người anh đuổi theo ra ngoài phòng ngủ, tiếp tục tra xét tình hình quân địch.
Song “kẻ địch” không công chiếm cái kệ cho mèo trèo, cũng không cướp ổ nó, chỉ đứng ngẩn người ngay cửa sổ sát sàn chỗ ban công. Lạc Một Nồi vẫn sợ hắn, trù trừ tại chỗ không dám đi tới, lòng đầy lo âu, bởi vậy không tự chủ được đuổi theo đuôi mình, chờ đến khi nó nhận ra, phát hiện Phí Độ đã nhìn chằm chằm mình một lúc lâu, Lạc Một Nồi vội vàng thắng cái két, trừng đôi mắt to thô lố cứng đờ thành tiêu bản.
Phí Độ vẫn nhớ rõ bộ dạng con mèo này hồi nhỏ, khi đó nó còn là một chú mèo con run rẩy giơ đuôi, trên đầu mọc lông tơ như gà con, khiến nó trông đầu to mình nhỏ, mặt ngơ ngác do thiếu trí khôn.
Nể mặt Đào Nhiên, hắn miễn cưỡng đem mèo con về căn nhà ở nội thành, mỗi ngày ngoại trừ cho cơm cho nước, cơ bản làm như không thấy nó. Mèo con trời sinh thích dính người, tuy rằng năm lần bảy lượt bị phớt lờ, vẫn không từ bỏ dụi dụi cọ cọ, ngớ lo nó là nó sẽ kêu meo meo, khiến Phí Độ phiền không chịu nổi.
Một ngày nọ, chú mèo con giơ chân níu ống quần hắn làm nũng, Phí Độ rốt cuộc hết sạch kiên nhẫn. Đương khi hắn cau mày lạnh lùng nhìn con mèo ấy, định đem cho lại người khác, thì Phí Thừa Vũ đột nhiên đến.
Nháy mắt nghe thấy tiếng mở khóa, Phí Độ túm con mèo bám trên ống quần, bẻ gãy móng chân nó, một tiếng thét yếu ớt của mèo con còn chưa kịp kêu ra, nó đã bị thiếu niên nắm cổ không phát ra tiếng, sau đó thô lỗ ném vào ngăn kéo.
Ngăn kéo vừa đóng lại, người đàn ông kia liền đẩy cửa đi vào. Phí Độ cầm một quyển sách trên tay, điềm nhiên ra khỏi thư phòng, giống như vừa bị tiếng mở cửa quấy rầy.
Phí Thừa Vũ vẫn phát hiện thức ăn và chậu cát cho mèo ở trong nhà hắn, may mắn là, hôm nay hắn vừa dọn sạch cát, thức ăn còn chưa kịp bỏ vào.
Phí Thừa Vũ hỏi: “Con nuôi cái gì vậy?”
“Mèo,” Phí Độ lúc ấy chưa đầy mười lăm tuổi vẻ mặt lơ đãng, như thuận miệng nói, “Tay cảnh sát lo chuyện bao đồng kia cho.”
Phí Thừa Vũ hết sức hứng thú quay đầu nhìn hắn: “Cậu cảnh sát trẻ đó cũng trẻ con nhỉ, mèo ở đâu? Đưa cho ta xem.”
Phí Độ nhìn ông ta, nở nụ cười lạnh lẽo và quỷ dị, xòe bàn tay ra, lòng bàn tay có mấy sợi lông mèo dính máu: “Ở đây này.”
Phí Thừa Vũ nhìn thấy thế không nói gì, chỉ dạy dỗ hắn vài câu không nặng không nhẹ, dặn hắn mua con khác gần giống vậy trả người ta, thời điểm thích hợp có thể thân với cảnh sát một chút, tương lai sẽ có lợi. Phí Độ không buồn nâng mí mắt lên, uể oải nghe, chẳng biết nghe lọt mấy câu, đồng thời trước mặt Phí Thừa Vũ, hắn khéo tay tết mấy sợi lông mèo lại, đến khi ông ta rời khỏi, hướng về bóng lưng ông ta dửng dưng thổi một cái-
Phí Thừa Vũ kiểm tra xong “tác phẩm tâm đắc” của mình, thỏa mãn đi về.
Đó là lần đầu tiên Phí Độ phản kháng, lần đầu tiên lừa dối, lần đầu tiên biết, trên thế giới này không ai là vạn năng, ma quỷ cũng có thể dễ dàng bị sự tự tin quá độ lừa gạt.
Có điều, bây giờ chú mèo con năm đó đã thành một con to tướng, nghe nói tính tình lập dị, lại còn rụng lông-
Phí Độ thu lại ánh mắt khiến Lạc Một Nồi căng thẳng, chậm rãi đi qua bên cạnh nó, thêm đầy thức ăn vào bát cho mèo.
Lạc Văn Chu bình thường tám giờ rưỡi làm việc, có thể dậy lúc tám giờ mười phút là không tệ rồi, sáng nào cũng như đánh giặc vậy. Nhưng hôm nay, chưa đến tám giờ anh đã mở mắt, thoạt đầu đưa tay sờ, không thấy gì, anh vội trở mình, nhìn nửa giường lạnh lẽo mà sững sờ một lúc lâu, cơ hồ hơi hoảng loạn lao ra ngoài.
Cho đến khi nhìn thấy Phí Độ ngồi trên ban công uống cà phê, Lạc Văn Chu mới thở phào nhẹ nhõm.
Trên bàn nhà ăn bày sandwich đã làm nóng và một ly cà phê khác, hẳn là Phí Độ sáng sớm xuống lầu mua. Thức ăn của Lạc Một Nồi còn hơn nửa đĩa, con khốn nạn có sữa là mẹ đó đang ngồi chồm hổm trên sofa liếm chân, rành rành là đánh chén phủ phê rồi, căn bản không định ngó ngàng tới tên hốt phân hết thời.
“Dậy sớm vậy,” Lạc Văn Chu lẩm bẩm một câu, lại cau mày đi tới giật cà phê của Phí Độ, “Ai cho cậu uống cái này, vào bếp lấy sữa trong tủ bên trái.”
Phí Độ chỉ đồng hồ: “Anh sắp muộn giờ rồi.”
Lạc Văn Chu chẳng thèm tranh cãi với hắn, tính cho hắn lĩnh giáo thế nào là “đàn ông như vòi rồng”.
Song chờ đến khi anh rửa mặt xong xuôi, hoàn toàn tỉnh táo, nhìn thấy Phí Độ đã mặc quần áo chỉnh tề, lòng Lạc Văn Chu không khỏi thắt lại.
Anh cắn một miếng hết nửa cái sandwich, trong lúc sắp bị nghẹn chết, ra vẻ điềm nhiên hỏi: “Hôm nay cậu phải ra ngoài à?”
Phí Độ nghe anh hỏi bỏ sữa xuống, vẻ mặt hơi khó xử.
Lạc Văn Chu như học sinh thi đại học mới nhập số báo danh chờ tra kết quả, trái tim khoảnh khắc đã vọt lên tận cổ, xảy ra va chạm thảm thiết với món điểm tâm vừa nuốt, chỉ sợ Phí Độ cho anh một câu, “Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, tôi nên cáo từ thì hơn”.
Phí Độ: “Khu nhà anh không còn chỗ đậu xe thừa đúng không?”
Trái tim treo cao của Lạc Văn Chu lại rơi bộp xuống ngực, hoa trong tim đang ươm nụ đồng loạt nở rộ, anh thật sự khó có thể che giấu, không tự chủ được nở nụ cười.
Phí Độ nhìn vẻ mặt anh, hết sức bất ngờ, bụng nghĩ: “Không nhìn ra cái tiểu khu ghẻ lở này còn rất dư chỗ để xe.”
Kết quả liền nghe Lạc Văn Chu hoa lòng nở rộ nói: “Ha ha, đúng thế, không còn.”
Phí Độ: “…”
Tên này bị bệnh gì vậy!
Lạc Văn Chu vài ba miếng nhét hết bữa sáng vào bụng, ném chìa khóa xe cho hắn, cũng không hỏi hắn muốn đi đâu: “Mấy bữa nay ra ngoài cứ lái xe tôi trước đi, chờ cuối tuần tôi sẽ nghĩ cách kiếm cho cậu một chỗ… Tối đa một chỗ, đừng lái hết ‘tam cung lục viện’ tới đây.”
Phí Độ: “Anh thì sao?”
Lạc Văn Chu tràn trề sinh lực khoát tay, chạy xuống hầm vác con ngựa sắt của mình, như thể chó điên, lọc cọc cưỡi đi, đạp xe đạp ra khí thế của tên lửa, như “cầu vồng trắng xuyên qua mặt trời” phóng đến Cục công an thành phố.