Nhưng mà những gì khi còn sống lão đoạt được phi pháp thì vẫn phải xử lý.
May là Phí Độ sớm có chuẩn bị, nên tách thì tách, nên phủi sạch cũng phủi sạch rồi. Vì rằng trong kế hoạch ban đầu của hắn không hề trù tính một kết cục tốt cho mình, nên bất luận thế nào, hắn phải để lại đường lui cho những người đi theo hắn. Chỉ có điều bây giờ “đường lui” này phải do bản thân hắn tự mình quản lý.
Tóm lại, hắn không thể tiếp tục cuộc sống của một tay “ăn chơi trác táng” nhàn hạ phá của trước kia, mặc dù bản thân Phí Độ chỉ cần một hớp cháo loãng là có thể sống qua ngày, nhưng hắn còn phải nuôi cả đống người, đành phải bị ép đi lên con đường tổng tài trăm công nghìn việc, ngày nào cũng phải đi làm.
Lạc Văn Chu kiếm được một chỗ trong tiểu khu vốn thiếu chỗ đậu xe – vị trí ấy thiết kế có vấn đề, người bình thường căn bản không đậu được, có một người mua lại nhà dọn đến mới biết đã bị lừa, hết sức thoải mái chuyển nhượng giá thấp cho Lạc Văn Chu, kỹ thuật luyện ra từ các cuộc đua xe vùng núi của chủ tịch Phí năm xưa cuối cùng đã có đất dụng võ.
Lại nói, những tháng ngày ăn chơi đàng điếm lêu lổng đua xe như đều đã thành chuyện đời trước, nhưng bản thân “bận rộn” tuyệt đối không phải là một nỗi khổ, chỉ cần biết tại sao mình bận rộn.
Mỗi tối, Phí Độ có thể ôm laptop ngồi trên cầu thang thông xuống tầng hầm tăng ca, đó là chỗ ngồi cố định của hắn, nệm ngồi nệm dựa đầy đủ hết, còn có một cái kệ để ly nhỏ. Bên tay phải hắn để một bát nước lê đường phèn, bên tay trái thì để một con Lạc Một Nồi – Lạc Một Nồi nằm kế lỗ tản nhiệt của máy tính sưởi ấm, co chân trước nhắm mắt lim dim – sau khi chăm chú nhìn màn hình thời gian dài, Phí Độ còn có thể ngẩng đầu ngắm mỹ nam để nghỉ ngơi đôi mắt.
Đặc biệt là mỹ nam mồ hôi như mưa tự thấy mình quá đẹp trai, chỉ mặc đúng một cái quần thể dục rộng thùng thình.
Trong tầng hầm nhà Lạc Văn Chu ngoại trừ mấy thứ đồ linh tinh và con ngựa sắt nhị bát, còn có trọn bộ máy móc tập thể hình tại nhà, máy chạy bộ, bao cát, máy Smith… đầy đủ hết.
Anh nhảy xuống máy chạy bộ còn đang chuyển động theo quán tính, cầm khăn lông lau mồ hôi loang loáng trên người, phơi cơ ngực và cơ bụng múi nào ra múi nấy như triển lãm, đi đến cạnh Phí Độ: “Ngày ngày ở đây làm khán giả, không phải lần trước bác sĩ bảo em có thể hoạt động thích hợp rồi à?”
Phí Độ gõ nốt dấu chấm cuối cùng rồi gửi mail, trả lời cho có lệ: “Chờ em đi làm thẻ đã.”
Lạc Văn Chu bưng nửa bát nước lê hắn chưa kịp uống hết lên uống hai ngụm, sau đó nhe hàm răng trắng với Phí Độ: “Làm thẻ làm gì, trong nhà nhiều máy móc như vậy không đủ phát huy à? Vả lại, huấn luyện viên có thể ‘phục vụ sát người’ chu đáo như anh không?”
Phí Độ ngẩng đầu nhìn “huấn luyện viên” mưu toan chào hàng nhục thể, lại nhìn phòng tập thể thao gia đình trước mắt, vẻ mặt khó xử giơ tay chỉ: “Anh xem, đêm hôm khuya khoắt, trong một căn phòng nhỏ không thấy ánh mặt trời, trên một cái… máy chạy bộ vận tốc đều xoay tròn chạy tại chỗ – anh không cảm thấy hoàn cảnh này giống một quả cầu chuột chạy à?”
Lạc Văn Chu: “…”
Do ăn nói lung tung, sếp Phí bị con chuột bự tha đi tại chỗ.
Lạc Một Nồi đứng dậy, sợ hãi mở to đôi mắt mèo, sau đó nó phán đoán mình chưa chắc đấu lại chuột tinh, đành phải phiền não đuổi theo đuôi mình vài vòng, hèn nhát thấy chết không cứu.
Ngày hôm sau, Phí Độ bị tiếng va chạm rất nhỏ khi cài thắt lưng của Lạc Văn Chu đánh thức, trong một chớp mắt hắn tưởng rằng mình đã ngủ quên, lập tức ngồi bật dậy… Hông mềm nhũn lại ngã xuống.
Lạc Văn Chu quấn cả người lẫn chăn lại, hôn tóc hắn một cái, dịu dàng nói: “Chưa đến giờ em dậy đâu, ngủ thêm một lúc đi.”
Bấy giờ Phí Độ mới phát hiện, hôm nay Lạc Văn Chu mặc đồng phục cảnh sát. Họ bình thường không yêu cầu mặc đồng phục, xem ra hôm nay phải tham dự hoạt động đặc biệt rồi.
Lạc Văn Chu: “Còn nhìn, nhắm mắt lại.”
Phí Độ: “Chú cảnh sát à, với sắc đẹp của chú, nếu bằng lòng nghỉ việc đến chỗ chúng cháu làm, mỗi ngày ngủ đến trưa cũng được.”
Lạc Văn Chu chỉnh cổ áo, ngạc nhiên nói: “Ban ngày ban mặt cướp người của cục trưởng Lục, có tiền đồ đó chàng trai – à mà em có biết cục trưởng Lục đã cho em vào danh sách đen chưa?”
Phí Độ: “…”
“Thật ra ông ấy vốn không biết block đâu, lần này ông ấy đặc biệt xuống lầu tìm Đào Nhiên hỏi, hỏi xong liền thực tiễn vào em. Một người đàn ông trung lão niên ngoài ngũ tuần đi sau thời đại ba mươi năm, chuyên môn vì em mà học một kỹ năng mới, bảo bối à, em có thấy vẻ vang không?”
Kể từ lúc bắt Trương Xuân Linh và Phạm Tư Viễn, Phí Độ lấy thân mạo hiểm suýt nữa mất khống chế, cục trưởng Lục liền nhận định hắn là một gã thanh niên không tin cậy được, sau đó ông còn phát hiện, Weixin của thanh niên này không đăng thì thôi, hễ đăng toàn là Lạc Văn Chu với con mèo ú mặt phị lút cổ nhà họ, nhàm chán hết sức.
Hai hôm trước hiếm lắm mới có một đoạn nội dung hơi dài, tiêu đề là “Vạn biến bất ly tông”. Cục trưởng Lục còn tưởng rằng chủ tịch Phí phát biểu cao luận gì với thị trường kinh tế thay đổi từng giây, tính đọc xem thời điểm nào mua nhà cho con thì thích hợp, ai ngờ mở ra xem mới phát hiện là một bài tổng kết “thuật lừa bịp” do tên này tự mình viết, từ nguyên tắc đến phương pháp luận đầy đủ hết, rõ ràng mạch lạc, khiến cục trưởng Lục bỗng chốc nhớ tới kinh nghiệm bị hắn lừa, tức thì nổi giận, block hắn luôn để mắt không thấy lòng khỏi phiền.
Phí Độ nói khô khốc: “Thế thì tiếc quá.”
“Đúng vậy, ông cụ không được nhìn thấy trai đẹp dưới kính lọc nữa, anh chỉ có thể chịu mệt một chút, tự mình đến lượn vài vòng trước mắt ông ấy.” Lạc Văn Chu thoạt tiên xòe đuôi xoay một vòng, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, lập tức thôi đùa giỡn, “Không được, anh phải đi thật rồi.”
Phí Độ sờ soạng mép giường, tìm được áo ngủ cuộn thành một cục, giũ ra khoác lên người: “Sao hôm nay anh đi sớm thế?”
Lạc Văn Chu đứng đắn lại, soi gương chỉnh lại trang phục: “Hôm nay là ngày giỗ của Cố Chiêu, phải chính thức truy phong liệt sĩ cho ông ấy và bọn Tiểu Vũ, có một nghi lễ.”
Phí Độ sửng sốt.
Địa điểm diễn ra nghi lễ ở nơi chôn Cố Chiêu.
Nghĩa địa ấy vị trí khuất nẻo, diện tích cũng không lớn, tựa hồ là năm đó có một dạo phổ biến đầu cơ mộ địa đã xây dựng lên.
Để có thể bán thêm ít tiền, khoảng cách giữa các mộ rất hẹp, như một cái chuồng bồ câu cắm xuống đất, giữa hai hàng mộ bia chắc chỉ cách nhau tầm hơn một mét, miễn cưỡng đủ để đặt hai vòng hoa, người tưởng nhớ nhiều là sẽ không đủ chỗ.
Sống không thể ở chung với nhiều người, chết trái lại có thể rộn ràng ngủ cùng nhau.
Cố Chiêu chôn ngay trong “chuồng bồ câu” chật chội này.
Mặt trời mới mọc, trước cổng nghĩa địa nhỏ chẳng có tiếng tăm gì đã đậu đầy xe.
Nghi lễ muộn màng này tổ chức hết sức long trọng, ba hàng trước sau mộ bia đều đứng đầy người, bên ngoài còn có cánh truyền thông không ngừng kéo tới, các ống kính đến muộn không thể chen vào.
Cục trưởng Lục đang đọc một bài điếu văn soạn sẵn.
Tiêu Hải Dương ôm bó hoa đứng bên cạnh không tập trung, bùn dinh dưỡng ẩm ướt dính đầy tay.
Lạc Văn Chu dùng khuỷu tay huých cậu: “Cục trưởng Lục sắp đọc xong rồi, sếp đọc xong chú lên tặng hoa, đừng đứng đây mộng du, ‘truyền hình vệ tinh Yến Thành’ đang lia ống kính qua chú kìa.”
Tiêu Hải Dương hoàn hồn, thoáng liếc nhìn, quả nhiên thấy có một camera chỉ thẳng vào mình, người quay phim chú ý tới ánh mắt cậu, từ xa cười với cậu, khiến Tiêu Hải Dương bỗng nhiên nhớ tới một chuyện cũ.
Đó là khi cậu còn nhỏ, trường tổ chức đến quân doanh biểu diễn động viên, chọn một nhóm con nít tròn tròn biểu diễn đại hợp xướng “trăm người”, có đài truyền hình bản địa đi theo đưa tin, nghe nói được lên bản tin chiều. Tiêu Hải Dương không biết gặp vận cứt chó gì mà được chọn, do vóc dáng thấp bé chậm phát triển nên được xếp ở góc ngoài cùng hàng đầu.
Từ thuở lọt lòng đây là lần đầu tiên Tiêu Hải Dương đứng trước ống kính, dù rằng cậu chỉ là một trong một trăm thành viên của dàn hợp xướng, đóng một vai không thể nhỏ hơn, nhưng được “lên ti vi”, đối với một cậu bé năm đó còn chưa hận đời mà nói, vẫn rất đáng để chờ mong.
Cậu đặc biệt hỏi cô giáo ngày chiếu bản tin, đặc biệt canh giờ chiếu buổi chiều hôm ấy chạy sang nhà Cố Chiêu, kéo chú cùng chờ xem. Thế nhưng rất đáng tiếc, cả buổi biểu diễn đưa tin chỉ không đầy một phút, “dàn hợp xướng trăm người” thanh thế lớn cũng chỉ may mắn được một cảnh, vừa vặn sắp lia đến cậu đứng ở góc ngoài thì cắt mất.
Mong đợi rất lâu muốn “lên ti vi” mà bóng cũng chẳng có, Tiêu Hải Dương vô cùng thất vọng, càng nghĩ càng tủi thân, ngồi chồm hổm trong phòng khách nhà Cố Chiêu gào khóc.
Cố Chiêu đành phải luống cuống dỗ dành cậu: “Cháu xem, cháu mới sáu tuổi rưỡi đã suýt được lên ti vi, chờ đến bảy tuổi rưỡi không chừng có thể đứng giữa ti vi, giỏi hơn chú nhiều, chú bằng này tuổi mà còn chưa được lên ti vi bao giờ, cuộc đời này chắc cũng vô vọng rồi…”
Có lẽ Cố Chiêu không ngờ được, một ngày kia di ảnh của mình sẽ cùng Tiêu Hải Dương xuất hiện ngay giữa ống kính.
Một mai sinh tử cách trở, vinh và nhục trên thế gian đều ngoài tầm tay với.
Cục trưởng Lục đọc xong điếu văn, Tiêu Hải Dương theo đúng trình tự tiến lên tặng hoa, sau đó toàn thể cúi chào, tiếng màn trập máy ảnh vang lên khắp nơi, xem như thêm một dấu chấm trên vụ án lớn rắc rối phức tạp này, chỉ có mẹ Tiểu Vũ đứng giữa đám đông im lặng rơi nước mắt, bà thật sự không kiềm chế được, liền bịt chặt miệng mình… Bởi vì sợ mình phát ra tiếng nghẹn ngào không phù hợp, quấy rầy sự trang nghiêm thần thánh của nơi đây lúc này.
“Tiền trợ cấp của Chú Cố không có ai lĩnh.” Tiêu Hải Dương nhìn mọi người rời khỏi, thì thào rất khẽ, “Chú không có người nhà.”
Lạc Văn Chu dừng bước. Anh nhìn thấy Tiêu Hải Dương như một quả bóng hình người bị xì, cả người sụp xuống, cậu tựa hồ chẳng cảm thấy vui mừng mấy, ngược lại không biết phải làm sao.
Tiêu Hải Dương trời sinh tiểu não không phát triển lắm, là tài liệu tốt để làm mọt sách, hồi nhỏ các môn tự nhiên tầm tầm, ngược lại môn văn rất nổi trội, giáo viên thấy cậu tính tình khó ưa đến cốt cách thanh kỳ, cho rằng cậu có thể thành một nhân tài khoa học xã hội, chẳng ai ngờ được cậu lại đi làm cảnh sát. Làm cảnh sát hình sự ngoại trừ phải tham gia kỳ thi công chức, đương nhiên cũng không thể là một khúc củi mục đuổi theo xe buýt mà thở hồng hộc, Tiêu Hải Dương nhớ lại, cảm thấy mình có thể thần xui quỷ khiến tiến vào Cục công an, vận may quả thật không thể giải thích bằng “huyền học”, tựa hồ số mệnh định trước Cố Chiêu có thể được giải oan vào năm này, đẩy cậu dọc đường vừa lăn vừa bò đeo trên xe, đi đến kết cục hiện giờ. (Cốt cách thanh kỳ thường dùng trong tiểu thuyết võ hiệp, ý nói người này có khả năng trở thành cao thủ võ lâm)
Mười mấy năm qua, Tiêu Hải Dương chỉ muốn làm cảnh sát, điều tra bản án cũ, giải oan cho một người, chưa bao giờ suy nghĩ điều tra xong phải đi làm gì. Đôi khi, kết cục đối với người đang còn sống mà nói, không phải là giải thoát xong hết mọi chuyện, chỉ có thể giúp người ta choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng mãi quấy rầy, có khả năng nhìn về phía trước mà thôi.
Lạc Văn Chu: “Vẫn muốn tiếp tục công việc chứ?”
Tiêu Hải Dương mù mờ nhìn anh.
Lạc Văn Chu lại hỏi: “Vậy chú có kế hoạch gì khác không?”
Tiêu Hải Dương im lặng lắc đầu.
“Đội trưởng Lạc,” Lang Kiều giơ điện thoại rảo bước tới, “Đã tìm được hang ổ của băng lừa đảo gây án xuyên tỉnh kia, bắt chứ?”
Không đợi Lạc Văn Chu lên tiếng, Tiêu Hải Dương đã hết sức chuyên nghiệp quét sạch sự hoang mang trước đó: “Khoan đã, chị Tiểu Kiều, em hoài nghi cứ điểm của bọn chúng không chỉ có một!”
Lạc Văn Chu vẫy tay gọi cậu: “Vừa đi vừa nói.”
Tiêu Hải Dương vừa đuổi theo bước chân Lạc Văn Chu vừa triển khai “vô ảnh chủy”, thao thao bất tuyệt nói: “Từ tháng trước em bắt đầu tìm hiểu quy luật gây án và mô hình hành vi của chúng, phát hiện…”
Đi về phía trước, nhìn về phía trước, dẫu cho con đường phía trước mịt mù, dẫu chỉ dựa vào quán tính tiếp tục tiến bước…
Rồi có một ngày, sẽ tìm được phương hướng từ trong những dấu chân dài dằng dặc của mình.
Chỉ là, có lẽ cần một chút kiên nhẫn.