• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Đá bào+Gió



Beta: Gió







Ngày hôm sau, Lâm Chiết Hạ bị ánh nắng mặt trời chói chang chiếu vào làm cho tỉnh giấc.



Rèm cửa sổ chỉ kéo được một nửa, ánh sáng chói mắt chiếu thẳng vào, sáng lên toàn bộ phòng khách.



Nếu như không phải bên ngoài mặt đất vẫn ướt sũng, cô còn tưởng rằng trận mưa lớn đêm qua chỉ là một cơn ác mộng.



Nhưng khi cô ngồi dậy từ ghế sofa, gãi gãi tóc, nhìn thấy nệm và chăn được gấp gọn gàng trên thảm, ký ức một lần nữa được kéo trở lại về đêm hôm qua.



Đêm qua, có một giọng nói xuất hiện bên tai cô, cùng với câu chuyện trước khi đi ngủ về đám thỏ con, tất cả đều không phải là giấc mơ.



Cô lấy điện thoại ra và nhìn vào đồng hồ.



8:23 sáng.



Cô mở danh sách liên lạc, nhắn cho Trì Diệu mấy câu.



[Cậu có quay lại không?]



[Có muốn ăn sáng cùng tôi không?]



[Tôi mời cậu ăn tiểu long bao, không cần phải khách sáo với tôi đâu, hôm nay tôi mời cậu ăn no thì thôi.]



Có lẽ Trì Diệu vừa mới đi chưa lâu, tin nhắn hiện “Đã đọc”.



Lâm Hà không có ở nhà, không có ai xuống bếp, bữa sáng đương nhiên phải ra ngoài ăn.



Trước cửa tiểu khu có một dãy các quán ăn, cửa tiệm ăn sáng mọc san sát nhau.



Đã ăn ở đây nhiều năm như vậy, đám trẻ con và mấy chủ tiệm trong tiểu khu đều quen biết nhau.



Lâm Chiết Hạ kéo Trì Diệu, đẩy cửa một tiệm ăn sáng rồi đi vào, còn chưa gọi món, chủ tiệm đang ngồi trước quầy thu ngân đã cười chào hỏi hai người: “Tiểu Hạ, tới đây, Tiểu Trì cũng tới sao, hôm nay hai đứa ăn gì, tiểu long bao hả?”



Lâm Chiết Hạ tìm một chỗ trống rồi ngồi xuống, cô mặc một chiếc áo lông màu trắng rất dày, vừa cởi áo khoác vừa nói: “Sao dì đoán chuẩn vậy ạ, cháu cảm thấy mỗi lần tới đây là không cần gọi món luôn…”



Chủ tiệm là một người phụ nữ trung niên, bà đang tính tiền trên máy tính, nói đùa: “Hai đứa không cần gọi, cứ trực tiếp quét mã là được, lát nữa đem mấy món lên, nhưng hai đứa thấy có món nào không ngon thì bữa này dì sẽ không lấy tiền.”



Nơi này mùi khói bếp rất nồng, đầu bếp phía sau đang hấp bánh bao, mùi thơm trong nháy mắt theo hơi nóng bay ra.



Lâm Chiết Hạ hỏi Trì Diệu: “Cậu ăn bao nhiêu lồng?”



*Lồng đựng tiểu long bao. Ảnh minh hoạ:



Trì Diệu còn chưa trả lời.



Sợ cậu thực sự gọi quá nhiều, ngay sau đó cô lại nói: “Mặc dù tôi nói có thể mời cậu ăn no thì thôi, nhưng bữa sáng vẫn phải cân bằng một chút, cậu thấy sữa đậu nành, còn có cháo bí ngô…, những thứ này không chỉ giàu dinh dưỡng, mà còn tương đối rẻ.”



Hôm nay Trì Diệu mặc một chiếc áo len màu đen, tóc đã dài hơn một chút, làm nổi bật ngũ quan sắc nét, cảm giác kiêu căng trên người cậu không thể tiêu tan được.



Cậu khẽ cười một tiếng: “Đồ nhát gan, cậu mời khách như vậy sao?”



“…” Lâm Chiết Hạ thong thả thừa nhận, “Con người tôi là vậy, tương đối thích lật lọng.”



Rất nhanh sau đó món ăn đã được mang lên.



Tối hôm qua Lâm Chiết Hạ đã bắt đầu nhắc tới tiểu long bao, không quên ý định ban đầu, chuyên tâm nhìn chằm chằm cái lồng đựng bánh.



Hai người mỗi người một lồng.



Lâm Chiết Hạ ăn xong phần của mình, lại nhìn chằm chằm vào phần kia của Trì Diệu.



Thừa dịp Trì Diệu cúi đầu ăn cháo, đũa của cô nhanh chóng vươn qua, gắp một cái rồi bỏ vào trong chén của mình.



Sau khi cô vừa cho rằng thao tác này của mình thần không biết quỷ không hay, trộm ba cái liên tiếp xong, bất thình lình nghe thấy một câu: “Có phải cậu cho rằng tôi không nhìn thấy gì đúng không?”



Lâm Chiết Hạ: “…” Cô ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Trì Diệu.



Lâm Chiết Hạ cầm chén mà nói: “Tôi cảm thấy, người hào phóng như cậu hẳn là sẽ không để ý.”



“Ngại quá,” Trì Diệu nói, “Tôi để ý đấy.”



Lâm Chiết Hạ: “Tôi đã khen cậu hào phóng rồi, Cậu không nên hẹp hòi như vậy.”



Trì Diệu: “Ồ, là tôi nhỏ mọn.”



Lâm Chiết Hạ: “Nhưng tôi ăn đã ăn rồi, cũng không thể…”



Cô còn chưa dứt lời, Trì Diệu khẽ dựa vào: “Cậu nôn ra đi. “



“…”



Cuối cùng lồng tiểu long bao kia vẫn đi vào bụng cô.



Trì Diệu nói thì nói vậy, nhưng khi đũa của cô lần thứ hai lại muốn trộm bánh của cậu, cậu vẫn lựa chọn mắt nhắm mắt mở, coi như không thấy.







Lâm Chiết Hạ vẫn như thường lệ, phần lớn thời gian nghỉ đông đều đến nhà Trì Diệu.



Lâm Hà không ở nhà mấy ngày nay, cô càng chăm chỉ qua đó hơn.



Trên sofa nhà Trì Diệu là một đống đồ: một tấm chăn nhỏ cô dùng để giữ ấm, còn có mấy quyển truyện tranh cô mang từ nhà sang để đọc, trên bàn trà bày toàn những đồ ăn vặt cô thích ăn, trên bàn học ngoài cuốn sách giáo khoa của Trì Diệu ra, còn xen lẫn sách giáo khoa và bài tập về nhà của cô.



Thỉnh thoảng Hà Dương vì trốn mẹ Hà cũng chạy tới đây: “Anh Hạ, ai không biết còn tưởng rằng đây là nhà cậu đó.”



Lâm Chiết Hạ đang dùng chung một cái bàn học với Trì Diệu, bài tập về nhà trong kỳ nghỉ đông của cả hai đều giống nhau, thỉnh thoảng cô sẽ liếc mắt nhìn đáp án của Trì Diệu.



Cô trực tiếp nhận: “Cậu đến nhà tôi để làm gì?”



Hà Dương: “…Cậu đúng là không kiêng nể gì cả.”



Lâm Chiết Hạ: “Cũng thường thôi.”



Hà Dương quay đầu nhìn Trì Diệu.



Anh Diệu đang cầm chiếc bút màu đen, lơ đãng điền đáp án vào đề thi.



Điền xong, cậu giơ tay kia lên, lòng bàn tay đặt len đỉnh đầu của Lâm Chiết Hạ, xoay đầu cô trở lại: “Tự tính đi.”



Lâm Chiết Hạ: “Tự tính thì tự tính, đề này rất đơn giản, tôi cũng không phải là không biết làm.”



Hà Dương cảm thấy mình giống như một người thừa thãi nơi chốn này.



Nơi đây, không có chỗ cho cậu ta dung thân.



Một kỳ nghỉ nhàm chán.



Chờ hai người bọn họ làm bài tập về nhà xong, Hà Dương mới hào hứng hỏi: “Chơi game không?”



Lâm Chiết Hạ nhìn thoáng qua màn hình điện thoại di động của cậu ta, phát hiện đó là trò chơi mà Trì Diệu vẫn luôn chơi trong kỳ nghỉ hè.



Bình thường cô rất ít khi chơi game, chủ yếu là vì chơi không giỏi, đến nỗi rất khó sinh ra cảm giác đạt được thành tựu. So với chơi game, cô thích đọc truyện tranh trong những ngày nghỉ, hoặc là hẹn với các bạn cùng lớp ra ngoài chơi.



“Được,” Vừa hay cô cũng không biết làm gì tiếp, đồng ý ngay lập tức, “Nhưng mà tôi không biết chơi lắm.”



Hà Dương: “Từng chơi hay không không quan trọng, tôi và anh Diệu dẫn cậu đi.”



Lâm Chiết Hạ hoài nghi: “Có được không?”



” …” Hà Dương nói, “Cho dù cậu không tin tôi, cũng phải tin tưởng anh Diệu chứ.”



Vì thế Lâm Chiết Hạ cứ như vậy tiến vào Summoner’s Rift*.



*Summoner’s Rift: Chiến Trường Công Lý đầu tiên và nổi tiếng nhất, Summoner’s Rift được đánh giá là tiêu chuẩn vàng trong môi trường thi đấu của Liên Minh Huyền Thoại. Được chia ra thành các giai đoạn riêng biệt, mở đầu với những pha đối đầu với những đối thủ cùng đường, đỉnh điểm là những pha giao tranh tổng hoành tráng trên quy mô lớn. Người chơi giành được chiến thắng qua việc đẩy đến nhà đối phương và phá hủy nhà chính của họ. (Nguồn: lienminh.garena.vn)



Lúc đặt tên, cô suy nghĩ một chút, tiện tay đặt một cái tên “Tùm”.



Một lúc sau, hai người còn lại cũng online.



Nick của Hà Dương là [Dẫn mọi người cùng chơi], còn tên của Trì Diệu thì nhìn rất lạnh lùng, chỉ có một dấu chấm câu.



Trò chơi này đã hot một thời gian dài rồi, Lâm Chiết Hạ hiểu được quy tắc cơ bản.



Sau khi trò chơi bắt đầu, cô giống như một người đang tản bộ trong hẻm núi, có kỹ năng nào tốt thì dùng cái đó, còn thường xuyên bắn lệch.



Cho dù là như vậy, cô cũng rất ít khi bị đối phương bắt được. Mỗi lần bị đối phương vây quanh, trước khi cô định hô “Cầu xin buông tha cho tôi đi”, thì dấu chấm câu đang trầm mặc trong bãi đất hoang luôn có thể xuất thần nhập quỷ mà xuất hiện bên cạnh cô, sau đó dứt khoát giải quyết được vài người, rồi lại quay trở về khu đất trống trước đó.



Vì được bảo vệ nên cô dạo chơi rất tự do, thậm chí nếu cô muốn còn có thể đến khu vực của đối thủ tản bộ một lát.



Hà Dương vô cùng tâng bốc, khen ngợi mấy thao tác tệ như ‘cứt chó’ của cô: “Anh Hạ, chiêu lớn vừa rồi của cậu nhất định có tính toán riêng của mình đúng không, tôi biết rồi, cậu dùng chiêu khinh địch để đánh bại hắn ta, làm nhục tên đó, đánh đòn tâm lý đúng không, cao thủ đấy.”



“Anh Hạ, cậu bắn súng lệch hướng, dương đông kích tây để cho tôi một cơ hội, tôi có thể hạ được tên kia chủ yếu đều là nhờ vào công lao của cậu.”



“…”



“Cảm ơn,” Lâm Chiết Hạ nói, “Nhưng lần sau trước khi nói nhớ viết dàn ý trước.”



Lúc chơi game Trì Diệu không nói nhiều lời.



Lâm Chiết Hạ lén liếc cậu một cái, cậu thờ ơ điều khiển nhân vật trong game, thỉnh thoảng sẽ nói với cô vài lời.



“Qua đây.”



“Không cần phải chạy.”



“Hắn ta chết rồi.”



Cảm giác được có người dẫn đi chơi game cùng thật kì diệu.



Cho dù là lúc nào, ở đâu, Trì Diệu cũng có thể xuất hiện ngay lập tức, loại cảm giác này rất giống với lúc ở con ngõ nhỏ đó, cô bất chợt được cậu kéo vào lòng.



Lâm Chiết Hạ nói lớn “Trâu bò 666”, Tâm tư lại bất giác mà nghĩ ngợi, cô vừa điều khiển cho nhân vật trong game đi dạo, vừa hỏi: “Có phải cậu thường dẫn…người khác cùng chơi không, nếu không thì, sao lại thuần thục như vậy?”



Trong ấn tượng những nam sinh chơi game giỏi, có lẽ, đã dẫn rất nhiều người chơi cùng.



Vì vậy cậu ấy cũng từng dẫn nhiều người cùng chơi sao?



Trì Diệu nhấc mí mắt, còn chưa kịp nói gì, Hà Dương đã bắt được chủ đề, giành cơ hội phàn nàn: “Cậu ấy?…Bỏ đi, cái tính khí này mà dẫn người khác cùng chơi được sao?”



“Lần trước tôi chơi cùng cậu ấy, hệ thống ghép vào đội một em gái, em gái kia bật mic gọi cậu ta ‘Anh trai cứu mạng, nhưng con người này còn không thèm đáp lấy một câu.”



“Sau đó em gái kia lại hỏi ‘Sao vừa rồi anh không cứu em vậy’, cậu biết cậu ta trả lời như thế nào không?”



“Cậu ta nói ‘Tôi không phải anh trai cô, liên quan gì đến tôi’.”



“Cậu nghe đi, đây là lời của con người nói hay sao, sao có thể nói chuyện với em gái nhỏ như vậy được chứ?!”



Lâm Chiết Hạ: “…Quả thực, cậu ta không bị tố cáo đã là tốt lắm rồi.”



Chủ đề này cứ vậy mà qua đi.



Cô phát hiện sau khi nghe mấy lời của Hà Dương, chút tâm trạng khó tả của mình đột nhiên biến mất.



Cô tiếp tục nhìn lên màn hình điện thoại, bản thân không kịp bắt được tia cảm xúc vụt qua ấy, chỉ cảm giác được động tác điều khiển cho nhân vật đi dạo trên màn hình điện thoại bất giác nhanh hơn.







Lâm Hà và Nguỵ Bình ở lại thành phố bên cạnh thêm vài ngày, về muộn hơn so với thời gian dự tính.



Khi hai người về đến nhà, vừa lúc đang là buổi tối.



Lâm Chiết Hạ vừa ngủ đã nghe thấy tiếng mở cửa.



Cô bò dậy khỏi giường, chạy ra ngoài cửa, ôm Lâm Hà đã vài ngày không gặp.



Trên tay Lâm Hà có xách không ít đồ trở về: “Sao con vẫn chưa ngủ vậy? Mẹ tưởng rằng con ngủ rồi chứ.”



Lâm Chiết Hạ nói: “Con đang định ngủ thì nghe thấy tiếng mẹ mở cửa.”



Sau cái ôm ngắn ngủi, cô quay sang nhìn Nguỵ Bình, chỉ nói một câu ‘Chú Nguỵ ạ’ làm lời chào.



Nguỵ Bình cười cười, sau khi để đồ trên tay xuống, nói với cô: “Chú có mang quà về cho con, con xem xem có thích hay không.”



Khi đi công tác về Nguỵ Bình luôn mang về những món quà nhỏ cho cô.



Nhưng phần lớn đều là những thứ cô không thích, Nguỵ Bình bị những suy nghĩ dập khuôn ghim sâu, luôn cho rằng con gái đều sẽ thích màu hồng, đều thích váy công chúa, điều thích những đồ trang trí nhỏ xinh xắn.



Thực ra cô không thích màu hồng.



Quả nhiên không ngoài dự đoán, lần này Nguỵ Bình mang về vẫn là một chú gấu bông màu hồng.



“Món đồ chơi này rất đáng yêu,” Nguỵ Bình nói, “Chú đi qua cửa hàng nhìn thấy nó bèn mua luôn.”



Lâm Chiết Hạ nhận lấy chú gấu bông ấy: “Cảm ơn chú Nguỵ ạ, cháu rất thích, nhưng cứ để chú mang quà về suốt cháu có hơi ngại.”



Nguỵ Bình: “Có gì mà ngại chứ, mấy ngày hôm nay ở nhà thế nào rồi? Có ăn uống đầy đủ không?”



Lâm Chiết Hạ: “Cháu và Trì Diệu cùng ra ngoài ăn, cũng quen ạ.”



Hai người hàn thuyên một hồi, sau đó Lâm Chiết Hạ đem theo món quà vào phòng.



Cô bày món đồ chơi bên cạnh bàn học, nơi đó có một chiếc giá bày đồ đạc, bên trên có rất nhiều những món đồ nhỏ, tất cả đều là Nguỵ Bình mua tặng cô.



Sau khi đặt lên giá xong, cô nhìn món đồ chơi một hồi lâu.



Sau khi cô nằm xuống giường mới phát hiện mình không còn thấy buồn ngủ nữa.



Bởi vì trải nghiệm ở hẻm núi khá tuyệt nên cô có ảo giác rằng mình cũng có thể giống như Trì Diệu, muốn vào game một đánh năm.



Sau khi đăng nhập vào game, cô liếc qua danh sách bạn bè thì không thấy dấu chấm kia đâu.



Lâm Chiết Hạ lại cúi đầu lật xem một lượt.



Lần này cô tìm được một chiếc ảnh đại diện hình mèo, nhưng bên cạnh không còn là dấu chấm câu nữa, mà là bốn chữ: [Heo con rơi xuống nước.]



Lâm Chiết Hạ nhìn sang cái tên [Tùm] của mình: “…”



Cô thoát khỏi màn hình game, nhấn mở khung chat với Trì Diệu lên.



Ngón tay mang theo sự căm ghét gõ lên màn hình điện thoại, gửi qua một câu:



[Cậu, mới, là, heo, ấy.]







Editor: [Heo con rơi xuống nước] và [Tùm] là ID phổ biến cho các cặp đôi iu nhau ở bên Trung~



Trì Diệu cũng tâm cơ đấy chứ, nhưng tiếc là Hạ Hạ quá đầu đất, lại không biết được điều này ^^



- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK