• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Đá bào



Beta: Gió







Lâm Chiết Hạ chống tay vịn bên sô pha để đứng lên, còn chưa hoàn toàn đứng vững đã vội vàng lui về phía sau.



Sống mũi vẫn còn hơi đau đau.



Ngoại trừ sự đau đớn ra, hình như cô còn mơ hồ ngửi thấy mùi hương nước xả vải, giống với mùi hương mà cô đã từng ngửi thấy lúc ở bên ngoài con ngõ nhỏ nơi Trì Diệu đánh nhau.



Cô hoàn toàn bất động, giải thích: “…Vừa rồi tôi đứng không vững.”



“Hơn nữa, ai muốn dựa vào người cậu chứ. Con người cậu, chó còn không thèm dựa vào.”



Vì chuyện phát sinh vừa rồi, cô cũng không có ý kiến gì về việc thay đổi tên lưu trong Wechat nữa.



Cô chậm rãi nặn ra một câu: “Không đổi thì không đổi. Tôi là quân tử không chấp kẻ tiểu nhân, tha cho cậu đấy.”



Nhưng Trì Diệu lại không định bỏ qua đề tài này.



Cậu nhìn cô, duỗi cánh tay vừa bị cô đè lên, nói: “Đưa điện thoại di động của cậu đây.”



Lâm Chiết Hạ: “?”



Trì Diệu lại nói: “Xem tên cậu lưu.”



“……”



Lâm Chiết Hạ chậm rãi mở miệng, muốn nói điều gì đó, nhưng lại nói không nên lời.



Bởi vì biệt danh cô đặt cho cậu có vẻ càng không giống người hơn.



“Đã nói rồi.” Lâm Chiết Hạ bắt đầu chột dạ, cô cầm điện thoại di động, lặng lẽ giấu ở phía sau, “Tôi không so đo với cậu nữa, sao cậu còn cắn mãi không buông.”



Trì Diệu hỏi: “Cậu lưu tôi là gì? ”



Lâm Chiết Hạ thốt lên: “Trì Diệu đại soái ca. ”



Tất nhiên Trì Diệu không tin vào lời này.



Lâm Chiết Hạ nhấn mạnh: “Thật đó, cậu phải tự tin về giá trị nhan sắc của bản thân mình chứ.”



Trì Diệu tuy rằng không tin, nhưng cũng lười tiếp tục so đo với cô, cậu ngồi cong chân, tay chống lên cằm, sau khi uống thuốc thì có chút mệt mỏi.



“Tôi rất tự tin, cậu có thể lui về được rồi.”



Lâm Chiết Hạ nắm bắt đúng thời cơ mà chạy trốn: “Sáng mai sau khi cậu ngủ dậy nhớ đo nhiệt độ lại lần nữa, xem xem đã hạ sốt hay chưa, tôi để bánh ngọt ở trong tủ lạnh, cậu nhớ ăn đấy.”



Đi đến cửa, cô lại nhớ tới một chuyện.



“Còn nữa, ngày hôm qua,” Cô dừng lại và nói, “Cảm ơn cậu.”



Cô rất ít khi khách sáo nói lời cảm ơn với Trì Diệu như vậy. Hầu hết đều là Trì Diệu giúp cô, cô vừa chiếm được tiện nghi lại được thể khoe khoang, sau đó hai người tiếp tục cãi nhau, cãi tới cãi lui, đến cuối cùng cả hai cũng quên mất tại sao lại cãi nhau, sau đó không giải quyết được chuyện gì.



Nhưng những gì đã xảy ra ngày hôm qua đối với cô lại khác.



Cô thật sự.



Rất cảm ơn Trì Diệu vì ngày hôm qua.







Sau khi Lâm Chiết Hạ trở về bắt đầu nghiêm túc học hành.



Ngoại trừ thời kỳ “phản nghịch” thích đánh nhau khi còn bé, tính cách của cô bây giờ quả thật rất ngoan ngoãn, ví dụ như bài tập hôm nay nên làm xong, sẽ không để kéo dài đến ngày hôm sau.



Nhưng mà một bộ đề Tiếng Anh không có bao nhiêu câu mà cô lại thấy bản thân rất khó tập trung.



Bởi vì cô không thể không nhớ lại hình ảnh vừa rồi.



Ban nãy thật sự rất gần.



Trong lúc vô tình, cô thoáng nhìn thấy, trên cổ Trì Diệu, chỗ gần sau tai, hình như có một nốt ruồi rất nhạt…



Không, không.



Cậu ta có nốt ruồi thì liên quan gì đến cô, tại sao cô lại thất thần ở đây chỉ vì một nốt ruồi?



Thật phiền.



Cô đặt bút xuống.



Cô lại nhìn đề bài một lát, cuối cùng buông tay từ bỏ, quyết định lướt điện thoại một lát.



Kết quả vừa lúc nhận được tin nhắn từ wechat của Trần Lâm.



Trần Lâm lên tiếng hỏi: “Cậu làm xong bài tập chưa.”



Lâm Chiết Hạ rất hiểu mà trả lời: “…. Làm xong cho cậu mượn chép đúng không?”



“Hừm,” Trần Lâm nói, “Không hổ danh là bạn cùng bàn, rất hiểu tớ.” Cô ấy nói thêm, “Tớ biết cậu chắc chắn đã làm xong.”



Lâm Chiết Hạ nằm sấp trên bàn nói: “Tớ vẫn chưa xong, cậu đi hỏi Đường Thư Huyên đi.”



Trần Lâm: “Cậu không làm sao?”



Lâm Chiết Hạ: “Hôm nay là sinh nhật mẹ tớ, sau đó tớ lại đi mang cho Trì…” Cô nói đến đây, theo bản năng lướt qua đoạn này, “Tóm lại chính là, hôm nay tớ bận cả ngày, đang chuẩn bị làm.”



Trần Lâm: “Ồ, được rồi.” Chắc chắn Đường Thư Huyên không trông cậy được gì rồi, xem ra hôm nay cô phải tự mình làm bài tập thôi.



Nói xong, Trần Lâm định cúp điện thoại.



Lâm Chiết Hạ đột nhiên nói: “Chờ một chút.”



Trần Lâm định tắt máy liền dừng tay: “Hả? ”



“Tớ có chuyện muốn hỏi cậu.”



Lâm Chiết Hạ có chút do dự: “Chuyện chính là, tớ có một người bạn.”



Cô cầm bút, tiếp tục nói: “Người bạn của tớ, có một người bạn tốt khác, là con trai, nhưng gần đây dường như cô ấy cảm thấy mình và cậu bạn ấy, có chút kỳ lạ.”



Trần Lâm trực tiếp hỏi: “Cậu và Trì Diệu có gì kỳ lạ sao?”



Lâm Chiết Hạ thiếu chút nữa bẻ gãy bút: “…”



Lâm Chiết Hạ: “Cậu, nói, lại, ngay. ”



Trần Lâm: “Khụ, để tớ nói lại, người bạn của cậu, và bạn của cô ấy, lạ thế nào.”



“Hai người bọn họ chính là, có những lúc dựa vào quá gần, sẽ bắt đầu có chút không được tự nhiên.”



Trần Lâm dựng thẳng lỗ tai, tưởng rằng mình có thể nghe được chuyện gì kinh thiên động địa lắm, đợi nửa ngày, ai dè chỉ đợi được một câu này: “Chỉ có vậy thôi sao?”



Lâm Chiết Hạ: “Chỉ có thế là sao? Cái này còn chưa đủ sao, tớ và Trì Diệu… Không, người bạn của tớ và bạn thân của cô ấy, trước đây có mặc chung một chiếc quần cũng không cảm thấy có gì lạ.”



Trần Lâm trầm mặc.



Sau khi im lặng, cô ấy hỏi: “Trước đây…Là bao lâu về trước rồi?”



Lâm Chiết Hạ: “Lúc tám tuổi, tớ cướp quần cậu ta mặc.”



“…” Trần Lâm lại trầm mặc.



Lâm Chiết Hạ: “Còn có, hồi mười tuổi, tôi buộc tóc cho cậu ấy, cậu ấy đã tức giận rất lâu.”



Lâm Chiết Hạ: “Còn có…”



Trần Lâm: “Dừng, dừng lại. ”



Lâm Chiết Hạ: “? ”



“Bạn học Lâm Chiết Hạ, cậu đã không còn là cô bé tám tuổi, cũng không phải mười tuổi. Bây giờ, cậu đã mười sáu tuổi rồi.”



Trần Lâm thở dài một hơi, “Không phải là cậu trở nên kỳ quái, mà là cậu đã lớn rồi, cuối cùng đã ý thức được TRÌ DIỆU, LÀ, CON, TRAI, mà đã là con trai thì cậu không thể cướp quần của cậu ấy mà mặc được nữa, hiểu không?”



Lâm Chiết Hạ: “…”



Một lúc lâu sau.



Lâm Chiết Hạ nói: “Tớ hiểu rồi.”



Quả thật lúc trước cô cũng mơ hồ ý thức được điểm này, chỉ là không rõ ràng được như Trần Lâm.



Mãi đến gần đây hay tiếp xúc gần với Trì Diệu, cô mới phát hiện ra, dường như mình không thể ở trước mặt cậu, tuỳ tiện làm mấy chuyện như thời thơ ấu được nữa.



“Không phải,” Cô nhanh chóng bổ sung một câu, “Người bạn của tớ, có lẽ đã hiểu.”







Trì Diệu bị sốt nhưng không có gì đáng ngại, ngủ một giấc là nhiệt độ cơ thể trở lại bình thường.



Lâm Chiết Hạ không tin, lại ấn cậu xuống đo nhiệt độ một lần nữa.



Trì Diệu khôi phục lại dáng vẻ thờ ơ thường ngày, lại có chút kiêu căng: “Đã nói không có việc gì rồi.”



Lâm Chiết Hạ: “Có thể là bởi vì hôm qua cậu đã uống thuốc.”



Trì Diệu: “Tôi không uống thì cũng chẳng sao.”



Lâm Chiết Hạ: “…”



Người này ở một số phương diện.



Rất là sĩ diện.



Cuối cùng lúc cô nhìn nhiệt kế, không thể không thừa nhận, quả thật người này hồi phục rất nhanh.







Giữa kỳ nghỉ đông, Lâm Hà lại đến bệnh viện kiểm tra thai sản.



Kết quả khám thai không mấy khả quan.



“Bây giờ ở tuổi này có thai quả thật sẽ rất nguy hiểm.” Lâm Chiết Hạ cùng Lâm Hà đến bệnh viện, bác sĩ cầm kết quả kiểm tra nói, “Tôi không dám đảm bảo điều gì, vẫn là câu nói lúc trước tôi đã nói với mọi người, nên suy nghĩ cho thật kỹ.”



Lâm Hà ngồi ở bên ngoài, có chút thất thần: “Hiện tại mẹ cũng rất bối rối, lý trí nói cho mẹ biết không nên có đứa nhỏ này, quả thật trước đó mẹ và chú Ngụy đã quyết định rồi, nhưng mà…”



Lâm Chiết Hạ có thể hiểu được loại cảm giác này.



Trong khoảng thời gian này cô đã quen với chuyện Lâm Hà mang thai, cô vừa nghĩ đến có thể sẽ có em trai hoặc là em gái, giờ đây nếu không có, trong lòng sẽ có chút trống trải, huống chi là bản thân Lâm Hà.



Cô đột nhiên phát hiện, Lâm Hà cũng có chút yếu đuối.



Hoặc là nói cách khác, sau khi lớn lên cô mới dần dần phát hiện ra “mẫu thân đại nhân” không phải là siêu nhân như cô vẫn tưởng tượng khi còn bé.



Trong cuộc sống có rất nhiều biến cố liên tiếp xảy ra, ngay cả người lớn cũng không thể ngăn cản được.



“Mẹ,” Cô nắm lấy tay Lâm Hà, “Mẹ đừng đau lòng, chúng ta trở về suy nghĩ lại một chút, cho dù mẹ quyết định thế nào, con và chú Ngụy đều sẽ ở bên cạnh mẹ.”



Lâm Hà lấy lại tinh thần, nắm lấy tay cô.



Cuối cùng bọn họ vẫn nghe theo lời khuyên của bác sĩ, với tình trạng sức khoẻ của Lâm Hà, không dám quá mạo hiểm.



Vì chu kỳ mang thai phù hợp, ca phẫu thuật được lên kế hoạch rất nhanh.



Hôm đó Ngụy Bình chuẩn bị rất nhiều đồ đạc để nhập viện, Lâm Chiết Hạ cũng đi cùng.



Bởi vì cô quá lo lắng, sợ ca phẫu thuật có vấn đề gì đó, trước khi đi còn gửi cho Trì Diệu rất nhiều tin nhắn, vì thế Trì Diệu cũng đi theo đến bệnh viện.



Trong ký ức của cô, ngày hôm nay thật dài.



Hành lang bệnh viện dài, mùi nước khử trùng không thể tiêu tan, bác sĩ mặc áo blouse trắng ra ra vào vào, còn có bóng lưng Ngụy Bình không ngừng đi tới đi lui.



Tất cả điều này giống như một mảnh im lặng, được lặp đi lặp lại liên tục thật lâu.



Ấn tượng cuối cùng của Lâm Chiết Hạ đối với ngày hôm nay là cô không khống chế được sự căng thẳng của bản thân, cứ cấu chặt lấy tay Trì Diệu.



Sau khi phẫu thuật kết thúc thuận lợi, lúc cô phản ứng lại mới phát hiện ra, mình đã nắm tay cậu thật lâu.



Cô buông tay ra.



“Cậu thế này là dùng một tay cấu đủ rồi.” Trì Diệu nhìn cô nói chuyện, thoáng cái đã kéo cô ra khỏi bộ phim dài vô tận kia, “Chuẩn bị đổi tay hả?”



“…Được không?” Lâm Chiết Hạ hỏi.



Trì Diệu rút tay lại nói: “Cậu nghĩ cũng hay đấy.”



Ca phẫu thuật của Lâm Hà diễn ra rất suôn sẻ.



Lúc sau Ngụy Bình gọi cô đến phòng bệnh, cô luống cuống tay chân thu dọn đồ đạc một hồi.



Trì Diệu không biết đã rời đi từ lúc nào, chỉ là sau khi cô thu dọn đồ đạc xong, bất giác phản ứng lại mới nhận ra, chuyện lớn nhỏ trong cuộc đời cô, dường như đều có cậu tham dự.







Kỳ nghỉ đông ngắn ngủi qua đi, sau khi Lâm Hà xuất viện, rất nhanh đã sắp đến Tết âm lịch.



Con đường vốn ảm đạm dường như đã thay đổi diện mạo chỉ trong một đêm, khắp nơi đều có đèn lồng kết hoa, cả con đường sáng rực màu đỏ.



Hôm nay sau khi ăn xong bữa cơm tối, Lâm Chiết Hạ lôi kéo Trì Diệu ra phố đi dạo.



“Hôm qua trên con phố này vẫn chưa có gì cả,” Cô mặc một chiếc áo bông rất dày, nhìn từ xa giống như một quả bóng màu trắng đang di chuyển, “Hôm nay đã treo nhiều đồ như vậy rồi.”



Trì Diệu chậm rãi đi theo phía sau, nói một câu: “Người không biết còn tưởng rằng cậu đang sống ở Bắc Cực đấy.”



Quả bóng màu trắng dừng lại, nói: “Tôi khác với người nào đó ưa vẻ bề ngoài, mùa đông vẫn còn mặc quần jean siêu mỏng, đánh chết cũng không chịu mặc quần bông, thực sự là không so được.”



Trì Diệu không để ý tới cô, trực tiếp đi về phía trước.



Lâm Chiết Hạ đuổi theo, hỏi: “Sắp đến tết rồi, cô và chú chưa trở về sao?”



“Không biết.” Trì Diệu nói.



Lâm Chiết Hạ: “Cậu không hỏi họ à?”



Trì Diệu tỏ vẻ không quan tâm: “Lười hỏi.”



Lâm Chiết Hạ nhỏ giọng lải nhải: “Họ ở bên ngoài buôn bán cũng rất bận rộn, năm ngoái cũng không trở về, ít nhất cũng nên trở về thăm cậu một cái chứ.”



Bố mẹ Trì Diệu quanh năm không ở nhà.



Gia đình và sự nghiệp dường như là một điều khiến cho người lớn rất khó để cân bằng.



Ấn tượng của cô đối với bố mẹ Trì Diệu quả thật cũng không sâu, càng không tính là quen thuộc.



Lần duy nhất cô thấy họ nói chuyện là vì cãi nhau.



Đó là chuyện của rất nhiều năm về trước.



Khi còn bé, cô không hiểu chuyện, tính tình cũng không như bây giờ.



Cô nhìn Trì Diệu mỗi lần bị bệnh luôn phải tự mình nằm viện, bên cạnh không có người thân, chỉ có một người dì hộ lý được mời tới, cô nghĩ không chỉ một lần: Tại sao bố mẹ cậu ấy lại không đến thăm cậu?



Một ngày nọ, cô tình cờ gặp bố mẹ Trì Diệu trở về nhà, cô nổi giận chạy đến đầu phố Ngõ Nam chặn người lại.



Bố mẹ Trì Diệu chỉ là đi ngang qua, đang trở về lấy đồ.



Chiếc xe tạm thời đậu ở đầu đường Ngõ Nam.



Hai người lấy đồ xong, đang chuẩn bị lên xe, đột nhiên từ đầu đường lao ra một cô bé, cô bé chặn cửa xe lại: “Tháng trước Trì Diệu phải nhập viện, cô chú có biết không ạ?”



“Tại sao hai người không đến thăm cậu ấy ạ?”



“Một mình nhập viện,” Lâm Chiết Hạ nhỏ tuổi nói, “Rất cô đơn.”



Khi nói chuyện, cô cố gắng nghiêm mặt lại, cố giữ thể diện trước mặt người lớn: “Mặc dù cậu ấy không nói ra, nhưng khi ở trong bệnh viện, chắc chắn rất hy vọng sẽ gặp được bố mẹ.”



Kết quả cuối cùng của chuyện này, là bị Lâm Hà nghe thấy, bà chạy tới kéo cô về nhà.



Lâm Hà liên tục xin lỗi: “Xin lỗi anh chị, con gái tôi còn nhỏ.”



Khi về đến nhà, sau khi đóng cửa lại, Lâm Hà nghiêm túc dạy dỗ cô: “Cho dù có thế nào đi chăng nữa đây cũng là chuyện của nhà người khác, sao con có thể đến trước mặt bố mẹ người ta nói như vậy. Làm gì cũng phải có chừng mực, đừng có l0 mãng như vậy.”



Về sau, khi đã lớn hơn một chút, Lâm Chiết Hạ dần dần hiểu được lời Lâm Hà nói lúc trước, thế giới của người lớn cần chừng mực.



Cô cũng sẽ không giống như lúc còn bé, trực tiếp xông tới chất vấn, nhìn thấy bố mẹ Trì Diệu thì chỉ khách sáo chào hỏi…



Lâm Chiết Hạ nhớ đến những điều này, có chút ấu trĩ mà suy nghĩ trong lòng: Nhưng cho dù là khi còn nhỏ hay bây giờ, cô vẫn cảm thấy bố mẹ Trì Diệu làm như vậy rất không đúng.



Hai người dọc theo con đường dài náo nhiệt tiến về phía trước.



Con phố này rất dài, cùng với đó là những chiếc đèn lồng màu đỏ nối đuôi nhau đến cuối đường.



Đèn đường phản chiếu lại bóng hình của hai người.



Vóc dáng của Lâm Chiết Hạ thấp bé, bước chân quả thật rất chậm, nhưng Trì Diệu thì luôn duy trì tốc độ với cô.



Lâm Chiết Hạ đi được nửa đường, xoay người, mặt đối mặt với Trì Diệu.



Trì Diệu nhìn Lâm Chiết Hạ đứng dưới đèn lồng màu đỏ thẫm, cười tủm tỉm cong mắt nói: “Họ không trở về cũng không sao, dù sao thì tôi cũng sẽ ở bên cậu.”



Giọng nói trong trẻo của cô gái hoà lẫn trong sự ồn ào xung quanh.



“Năm mới cậu tới nhà tôi, chúng ta lại có thể đón giao thừa cùng nhau rồi.”



Trì Diệu rũ mắt xuống, một lúc lâu sau, định đáp “Mỗi năm chưa đến mười giờ cậu đã ngủ như heo, còn đòi đón giao thừa cái gì”, lời nói đến bên miệng, nhưng một chữ cũng không thốt ra.



Cuối cùng cậu quay đầu lại, khẽ đáp một tiếng.



Lâm Chiết Hạ đi ngược chiều, không chú ý tới đứa nhỏ bên cạnh đang đạp xe đạp cho trẻ em ngang nhiên lao tới chỗ cô.



Trước khi cô nghe thấy tiếng xe của đứa trẻ kêu “tinh tinh”, Trì Diệu đã túm lấy cánh tay cô, kéo cô về phía mình…



Đồng thời, trên đường phố có rất nhiều người đang đốt pháo để làm nóng không khí đón năm mới.



Trong tiếng pháo nổ, cô nghe rõ ràng bốn chữ mà Trì Diệu nói.



“Đồ ngốc, nhìn đường.”



- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK