Beta: Đá bào
—
Trước khi tạm biệt Trì Diệu, Lâm Chiết Hạ ôm đống đồ ăn vặt một lần nữa long trọng cảm ơn: “Sau này nếu có việc gì cứ nói với tiểu đệ đây, chỉ cần không phạm pháp, có phải nhảy vào dầu sôi lửa lỏng tiểu đệ cũng không chối từ.”
Trì Diệu rũ mắt: “Còn gì nữa?”
Lâm Chiết Hạ kìm nén sự cạn lời trong nội tâm: “Còn có bài tập nhỏ tôi sẽ viết, chỉ có ba trăm chữ ấy mà, chuyện nhỏ, tôi chỉ sợ ba trăm chữ không đủ để thể hiện hết được khí chất rạng ngời của cậu thôi.”
Sau khi Trì Diệu rời đi, Lâm Chiết Hạ rón ra rón rén quay về phòng ngủ.
Cô đứng ở cửa phòng, thanh thanh giọng, “Các đồng chí, tôi về rồi đây, xem xem tôi mang gì về này.”
Trần Lâm nghe thấy giọng cô, ngồi dậy, cô nhướn đầu ra, nhìn thấy Lâm Chiết Hạ như ma, một tay cầm điện thoại có mở đèn flash, tay còn lại giơ cao hộp mì tôm lên: “…”
Lâm Chiết Hạ đã bày sẵn tư thế nhưng đợi cả nửa ngày cũng không thấy Trần Lâm có phản ứng gì.
Không có sự hồ hởi phấn khỏi như trong dự đoán của cô, Trần Lâm bình tĩnh nằm xuống: “Tớ đang nằm mơ.”
Đường Thư Huyên cũng bị động tĩnh từ phía hai người làm thức giấc, cô mở mắt ra, hai giây sau lại nhắm mắt lại: “Thật không dễ dàng gì tới mới ngủ được mà lại mơ thấy mì ăn liền.”
Lâm Chiết Hạ: “….”
“Đây không phải là nằm mơ,” Lâm Chiết Hạ véo vành tai Đường Thư Huyên, “Dậy đi…Chúng ta có đồ ăn ăn rồi.”
Vài phút sau.
Sáu người ngồi vây quanh một chiếc bàn được đặt giữa căn phòng, trên bàn có bày vài hộp mì ăn liền.
Trần Lâm: “Tớ sống lại rồi.”
Đường Thư Huyên: “Đời này, thứ ngon nhất tớ từng ăn chính là mì ăn liền tối nay.” Nói xong, cô ấy lại hỏi: “Trì Diệu cho cậu sao?”
Lâm Chiết Hạ bóc vỏ chiếc bánh mì vị sữa, từ từ nhai: “Ừm, cậu ấy trèo tường ra ngoài mua.”
“Không ngờ có những lúc cậu ấy cũng có hành động giống con người,” Đường Thư Huyên nói, “Tớ đơn phương hoà giải với Trì Diệu rồi.”
Mì đã được úp xong, Đường Thư Huyên mở nắp hộp ra, “Nhưng mà cậu ấy đối tốt với cậu thật đấy, trèo tường ra ngoài mua đồ ăn cho cậu, tình cảm của hai cậu thật sâu đậm.”
“Cũng bình thường thôi.” Lâm Chiết Hạ lại chưa từng nghĩ đến điều này. Cô và Trì Diệu ở cạnh nhau, cho dù là cãi cọ hay Trì Diệu lúc lúc lại ‘bố thí’ lòng tốt cho cô kiểu này, cô đều đã quen với nó.
Hơn nữa, cũng không phải là cho không. Cái giá trả cho cậu ấy là bài tập tiếng Anh ba trăm chữ.
Rất nhanh sau đó lại có người nói: “Dù sao cũng đã quen nhau nhiều năm như vậy rồi, chẳng khác người nhà là bao, như thế cũng là bình thường.”
Mấy người ăn uống no nê xong cùng thu dọn lại đống hỗn độn trên bàn, đến lúc này, đêm nay mới thực sự trở nên bình lặng.
Sau khi mọi người đều ngủ, Lâm Chiết Hạ trốn trong chăn vắt não viết bài.
Năm mươi chữ đầu tiên cô còn có thể miễn cưỡng viết ra được, nhưng sau đó quả không nhịn được cơn buồn ngủ, kèm theo đó kho từ vựng tiếng anh của bản thân không được dồi dào cho lắm, vì vậy cô mở web dịch của Baidu ra.
Dịch: [Cậu thật đẹp trai quá đi mất, trước giờ tôi chưa từng gặp qua người nào đẹp trai như vậy.]
Dịch: [Vẻ đẹp trai của cậu, vô cùng bắt mắt, rực rỡ chói loá, khí thế không thôi…]
Miễn cưỡng nhét thêm vài dòng vào cho đủ chữ, Lâm Chiết Hạ đang định đi ngủ thì đột nhiên nhớ đến câu ‘Chẳng khác người nhà là bao’ của bạn cùng phòng.
Cô đột nhiên cảm thấy, thực ra cô và Trì Diệu còn thân thiết hơn cả người thân.
Có những lời không thể nói với Lâm Hà, cô có thể nói cho Trì Diệu nghe một cách dễ dàng.
Có những lời không thể kể với bạn bè, nhưng Trì Diệu lại là đối tượng chia sẻ vô cùng thích hợp.
Bao gồm cả những cảm xúc không biết bắt nguồn từ đâu.
Lúc không vui, cô có thể mắng Trì Diệu.
Lúc vui, mặc dù Trì Diệu thường hắt cho cô thau nước lạnh, nhưng cô vẫn có thể vui vẻ với cậu.
Lâm Chiết Hạ nghĩ đến đây, lương tâm đột nhiên trỗi dậy, ở sau bài văn tiếng anh gõ thêm một câu ‘Chúc ngủ ngon’ kèm theo nhãn dán vô cùng quê mùa, hình ảnh một bông hoa nở giữa màn hình, sau đó ở giữa bông hoa ấy hiện lên dòng chữ, ‘Bạn của tôi’.
–
Năm ngày tập quân sự, rất nhanh sau đó đã phải đếm ngược thời gian kết thúc.
Nhóm Lâm Chiết Hạ vẫn đang luyện tập động tác diễu hàng theo đội ngày hôm qua vẫn chưa làm tốt, nam nữ được chia thành hai hàng, đi đi đi lại, sĩ quan yêu cầu phải đi thành một đường thẳng.
Trong thời gian nghỉ ngơi, nhóm nữ sinh đi đến phía bóng cây uống nước.
Trần Lâm nhìn về phía sân vận động: “Sĩ quan huấn luyện của chúng ta sao lại rời đi vậy?”
Đường Thư Huyên: “Tớ cũng không biết nữa, sĩ quan huấn luyện của các lớp khác cũng không ở đây, chắc là đi họp rồi.”
Lâm Chiết Hạ không để ý: “Chắc là phổ cập hoạt động mới rồi, nghe nói ngày cuối sẽ có tiết mục biểu diễn của các sĩ quan, không phải sao?”
Trần Lâm gật gật đầu: “Chắc là vậy.”
Tất cả mọi người đều tưởng rằng có thể sẽ được phổ biến về hoạt động mới.
Nhưng mà họ lại không ngờ rằng trước giờ tập luyện buổi chiều, họ không được tự tập luyện như trước đó nữa mà bị gọi qua tập trung.
Tất cả các lớp lại tập trung lại dưới bục sân khấu giống như ngày đầu tiên đến đây vậy.
Tiết trời nóng nực, ngay cả ngọn gió cũng ngừng thổi.
Có thể là do thời tiết quá oi bức, mí mắt phải của Lâm Chiết Hạ bỗng khẽ run lên.
Tổng sĩ quan đứng trên bục phát biểu, biểu cảm vô cùng nghiêm khắc, ông cầm micro, liếc qua nhóm học sinh phía dưới trước, sau đó mới nói: “Tối hôm qua khi thầy giáo trực ban kiểm tra camera thì nhìn thấy có người trèo tường ra ngoài.”
“Buổi tối khoảng mười rưỡi, người mặc quần áo đen, khá cao, vóc dáng không tồi kia, tôi hy vọng cậu có thể tự đứng ra chủ động thừa nhận, nhưng vậy còn dễ nói chuyện, đợi tôi tìm được cậu rồi thì chuyện sẽ không còn dễ giải quyết như vậy nữa.”
Dưới khán đài vốn là một mảnh yên lặng bỗng xôn xao lên.
Khu tập quân sự quản rất nghiêm khắc, không ai ngờ rằng sẽ có người có thể trèo tường ra ngoài.
Càng không ngờ rằng, thực sự đã có người làm vậy.
Lâm Chiết Hạ nghe thấy hai câu này, trái tim và mi mắt cùng run lên.
Trần Lâm nhỏ giọng: “Không phải là Trì Diệu đấy chứ.”
Lâm Chiết Hạ hy vọng không phải là cậu ấy.
Nhưng mà ngoài cậu ấy ra, hình như cũng không tìm được người thứ hai giống với những đặc điểm miêu tả trên.
“Nếu đã chưa tìm được xem người này là ai ngay, vậy chắc là do camera ghi lại không rõ,” Lâm Chiết Hạ dụng giọng điệu nhẹ nhàng nói, “Hơn nữa có lẽ camera cũng không quay đến khu vực gần toà kí túc xá, nếu không họ đã không chỉ tìm một người, mà là hai người mới đúng. Tớ còn rất khẳng định, tối hôm qua tớ mắc chiếc quần ngủ hình hoa, vô cùng bắt mắt.”
Lâm Chiết Hạ thầm nói trong lòng, nếu camera đã không quay rõ được đối tượng, không chừng chuyện này sẽ cứ vậy mà được cho qua.
Song, khi sĩ quan huấn luyện nhắc nhở học sinh giữ trật tự, nói từ ‘Yên lặng’ xong, phía dưới trở nên tĩnh lặng, có một âm thanh quen thuộc vang lên trong nhóm người: “Là em trèo.”
Giây phút thiếu niên bước ra từng hàng ngũ, tất cả mọi người đều không khỏi nhớ tới ngày đầu tiên đến đây.
Chỉ là khi ấy cậu là đại diện học sinh, còn bây giờ lại biến thành ‘kẻ trèo tường’.
Sĩ quan huấn luyện cũng hơi sững sờ: “Cậu trèo tường ra ngoài làm gì?”
Trì Diệu bước đến trước bục phát biểu, nói: “Hóng gió ạ.”
“….”
Sĩ quan nhìn cậu: “Không nhìn ra được, tay chân cậu cũng khá nhanh nhẹn hoạt bát đấy.”
“Cũng bình thường ạ,” Trì Diệu nói, “Tường cũng không cao lắm.”
Đại diện học sinh và kẻ trèo tường lại là cùng một người, hiện thực này khiến cho sĩ quan bị đả kích không thôi, khiến khi răn rạy không phát huy được năng lực thực sự của mình.
Tổng giáo quan: “Cậu có biết quy định không được tự ý ra ngoài này không? Có chuyện gì mà nhất định phải ra ngoài, chiều nay cậu tạm dừng luyện tập, chạy quanh sân vận động hai mươi vòng, tối nay viết bản kiểm điểm rồi giao cho tôi. Được rồi, tất cả các em giải tán.”
“Lâm Chiết Hạ,” Sĩ quan phụ trách lớp 10-7 dẫn lớp đi tập luyện, khi quay đầu nhìn thấy trong hàng có người đang thất thần, “Ngây người ra đó làm gì, đi thôi.”
Lâm Chiết Hạ chỉ đành chậm chạp đi theo, lúc này đầu cô vẫn đang vang lên câu ‘Hai mươi vòng’ kia.
Hai mươi vòng.
Dưới thời tiết như thế này, chạy hai mươi vòng.
Cô đột nhiên cảm thấy mì ăn liền tối qua bỗng không còn ngon một chút nào nữa.
Buổi chiều các lớp luyện tập, chỉ có Trì Diệu cởi áo khoác đồng phục bên ngoài ra để chạy quanh sân vận động.
Trước đó Lâm Chiết Hạ bảo cậu nhớ mua kem chống nắng nếu không sẽ bị cháy nắng, thực ra câu nói ấy chỉ là lời nói đùa. Cho dù có dãi nắng vài ngày, màu da của thiếu niên trên sân vận động vẫn rất trắng, chắc là cậu cảm thấy khá nóng, vừa chạy vừa đưa tay cởi áo khoác đồng phục và mũ xuống.
Sau đó khi đi ngang qua lớp cậu, ném chúng cho một bạn nam khác, là người lần trước đưa nước cho cậu ở sân bóng rổ.
Mỗi người đều đứng tại khu vực hoạt động của lớp mình, đứng thành một hàng ngũ trước, sau đó luyện tập đi thẳng.
Trước đó Lâm Chiết Hạ vẫn luôn luyện tập không tồi, nhưng lúc này bởi không nhịn được mà liếc nhìn người đang chạy trên sân, nên động tác tay chân lệch nhau, hoặc là sai lệch động tác so với những người khác.
Bên cạnh có người thầm thì: “Vẫn đang chạy à.”
“Mấy vòng rồi vậy?”
“Bốn, năm vòng rồi, còn mười mấy vòng nữa.”
“….”
Buổi tập luyện kết thúc, trong giờ nghỉ giải lao, Trần Lâm cũng cảm thấy tội lỗi đầy mình: “Tớ cảm thấy khá có lỗi.”
Đường Thư Huyên: “Tớ cũng vậy.”
Trần Lâm: “Nhưng mà sao cậu ấy phải thừa nhận vậy? Dù sao camera cũng không rõ.”
Người vẫn đang trầm mặc là Lâm Chiết Hạ lại hiểu được nguyên nhân Trì Diệu thừa nhận, mở miệng nói: “Bởi vì không muốn ảnh hưởng đến việc mọi người luyện tập, cậu ấy vẫn luôn là người dám làm dám nhận. Hơn nữa, nếu không tìm được người có thể sĩ quan sẽ tra camera từ góc khác nữa.”
Đường Thư Huyên: “Camera từ góc khác…Vậy cậu không phải cũng….”
Lâm Chiết Hạ không tiếp lời nữa. Cô nhìn qua sân vận động, sau đó đột nhiên đứng dậy.
Tổng sĩ quan không cần phải tự mình dẫn dắt, công việc của ông là đứng ở một bên quan sát.
Ông đang đi đến kiểm tra tình hình, từ phía xa xa có một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa chạy tới.
Gương mặt trắng trẻo của nữ sinh nhuốm đầy mồ hôi, th0 dốc nói: “Sĩ, sĩ quan.”
Tổng sĩ quan hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Thực ra lòng Lâm Chiết Hạ có chút thấp thỏm.
Nhưng nghĩ đến hai mươi vòng, vẫn cố gắng lấy dũng khí mở miệng: “Báo cáo sĩ quan, em muốn chủ động thừa nhận hành vi phạm lỗi, thực ra tối qua người trèo tường….”
Tổng giáo quan: “Sao vậy?”
Lâm Chiết Hạ: “Là em.”
Tổng giáo quan trầm mặc.
Ông trầm mặc một hồi lâu, lâu đến nỗi khiến Lâm Chiết Hạ tưởng rằng liệu có phải ông đang nghĩ nên phạt cô như thế nào hay không.
Song,
“Chiều cao của em không thể làm được,” Tổng giáo quan trầm mặc xong nói, “Em trèo tường như thế nào? Bây giờ em thử không dùng thang trèo cho tôi xem.”
Lâm Chiết Hạ: “….” Quả thực, cô không trèo được.
Tổng giáo quan: “Hơn nữa vốn dĩ em định giải thích cho việc trèo tường ra người như thế nào?”
Dù sao lời nói dối vừa bắt đầu cũng đã bị vạch trần, cô chỉ đành thành thật nói: “Em đến có chút vội, tạm thời vẫn chưa kịp nghĩ ra lý do.”
Tiếp đó, cô thử nói về việc đồ ăn vặt: “Nhưng quả thực việc trèo tường có liên quan đến em, là vì em nên mới…”
Tổng sĩ quan cảm thấy buồn cười, cắt ngang lời cô: “Được rồi, em không cần phải nói nữa.”
Lâm Chiết Hạ: “Thực sự là em, tối hôm qua em…”
Tổng sĩ quan: “Tôi biết.”
Lâm Chiết Hạ còn chưa nói xong, không biết tổng sĩ quan đã biết điều gì: “?”
“Thời thanh xuân ấy mà, chút tâm tư nhỏ của nữ sinh bọn em tôi đều hiểu được.”
Lâm Chiết Hạ sửng sốt: “Không phải ạ…”
Tổng sĩ quan: “Nhưng cho dù có thích một người cũng không được như vậy.”
Lâm Chiết Hạ: “Thực sự không phải vậy…”
“Tuổi này của em nên tập trung vào việc học tập,” Cuối cùng sĩ quan nói, “Lời hôm nay tôi sẽ coi như không nghe thấy, em về hàng tập luyện đi.”
Lâm Chiết Hạ không có cách nào biện bạch được.
Không chỉ không giúp Trì Diệu giải thích được, chia sẻ hình phạt với cậu, hơn nữa còn úp cho Trì Diệu cái danh kẻ theo đuổi không não điên cuồng.
Cô về lại khu lớp mình, tiếp tục tập luyện.
Sau đó trong giờ giải lao tiếp theo, cô chạy qua đưa nước cho Trì Diệu.
Cô chạy bên cạnh Trì Diệu, cùng cậu chạy một đoạn: “Cậu còn chạy được nữa không, có muốn uống chút nước không?”
Trì Diệu cầm lấy chai nước trên tay cô, uống vài ngụm sau đó đưa qua.
Mồ hôi trên trán nhuộm ướt mái tóc cậu, giọng nói có chút hổn hển: “Có hai mươi vòng, không mệt như cậu nghĩ.”
Lâm Chiết Hạ: “Vậy cậu đừng có thở hổn hển như vậy.”
Trì Diệu: “Cậu bảo tôi đừng thở luôn đi.”
Trong lúc nói chuyện, hai người chạy được gần nửa vòng.
Lâm Chiết Hạ có chút tự trách: “Đều tại tôi.”
Trì Diệu không chút khách sáo, không có giằng co: “Cậu biết là tốt.”
Thái độ không chút khách sáo này của cậu lại làm tan biến đi sự áy náy trong lòng Lâm Chiết Hạ.
Lâm Chiết Hạ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, quay lại phương thức nói chuyện hàng ngày: “Nhưng tôi cảm thấy cậu cũng có một phần trách nhiệm, con người cậu không thích hợp để làm chuyện tốt cho lắm, tối qua cậu nên để tôi chết đói trong phòng mới đúng.”
“Cậu nói đúng,” Trì Diệu cười, “Nếu có lần sau, nhất định tôi sẽ để cậu chết đói.”
Lâm Chiết Hạ lại nói: “Thực ra vừa rồi tôi đã chủ động đi tìm sĩ quan nói rằng mình mới là người trèo tường, vốn dĩ muốn chạy vài vòng cho cậu, nhưng ông ấy không tin tôi.”
Trì Diệu: “Cậu cao thêm 20cm nữa rồi đi tìm ông ấy thì may ra còn có chút hy vọng.”
“…”
Lâm Chiết Hạ cầm chai nước, cố gắng nói với bản thân mình, chỉ bằng hai mươi vòng chạy này, cho dù cậu có gọi cô hai mươi lần là đồ lùn, cô cũng không được tức giận.
May là sĩ quan không có bi3n thái như vậy, khi Trì Diệu chạy được sáu vòng, sĩ quan gọi cậu quay lại, để cậu chạy nốt số vòng còn lại vào buổi tối.
Sau đó đợi đến chiều tối…
Trên sân vận động lại không thấy bóng hình kia.
Lâm Chiết Hạ kìm nén sự ngại ngùng mà đi tìm tổng sĩ quan một lần nữa: “Sĩ quan, cho em hỏi là Trì Diệu đã chạy xong chưa ạ?”
Tổng sĩ quan lại dùng ánh mắt thể hiện việc ông rất hiểu để nhìn cô: “Cậu ấy ở phòng y tế.”
Lâm Chiết Hạ lập tức hoảng sợ, lần này cô không có trí óc đi hiểu ánh mắt kia của sĩ quan, khi mở lời giọng có chút run: “Phòng y tế?”
Tổng giáo quan ‘Ừ’ một tiếng, đang định tiếp tục nói với cô điều gì đó.
Nhưng nữ sinh trước mắt lại giống như mất hồn vậy, ông còn chưa kịp tiếp lời nói xong, một giây sau nữ sinh đã chạy về phía phòng y tế.
Ông lắc lắc đầu, lại cho rằng bản thân mình rất hiểu: “Học sinh bây giờ cũng thật là…”
Phòng y tế ở bên cạnh nhà ăn.
Vài trăm mét ngắn ngủi nhưng Lâm Chiết Hạ lại cảm thấy thật dài.
Thực ra ngay từ khi cô nghe được cậu phải chạy hai mươi vòng đã bắt đầu cảm thấy lo lắng, vì vậy mới cố gắng lấy dũng khí đi hỏi xem có thể chạy phụ cậu vài vòng hay không…
Bởi vì, chỉ có mình cô biết, trước đây trạng thái sức khoẻ của Trì Diệu không được tốt lắm.
‘Trước đây’ là chỉ chín năm trước.
Cô như chạy xuyên qua cơn gió nóng nực của mùa hạ, giống như xuyên qua cơn gió ấy, bước vào một mùa hạ khác.
Mùa hạ chín năm trước, cái oi bức đến khó chịu, bên tai là tiếng ve rả rích.
Năm bảy tuổi Lâm Chiết Hạ cùng Lâm Hà bước xuống xe, chiếc xe dừng ở đầu ngõ, đầu ngõ được lát đầy gạch, viên gạch màu xám xanh bị ánh nắng chiếu phát bỏng.
Nguỵ Bình lấy đồ đạc trên xe xuống.
“Hạ Hạ,” Lúc ấy Lâm Hà trẻ hơn bây giờ rất nhiều, bà xoa đầu cô, hơi quỳ xuống nói, “Đây là nơi về sau chúng ta sẽ cùng sinh sống.”
Lâm Chiết Hạ nắm chặt gấu bông trên tay, không có tiếp lời.
Lúc ấy cô cũng không giống với bây giờ.
Năm bảy tuổi Lâm Chiết Hạ cao hơn bạn bè đồng chăng lứa, cô rất gầy, trên mặt không có nhiều cảm xúc, đôi mắt to tròn chứa đầy sự phòng bị.
Cô giống như một chú nhím nhỏ.
Nguỵ Bình kéo hành lý qua, cũng cười với cô.
Cô cầm gấu bông, quay đầu đi. Lúc này cô chú ý đến tấm biển bên đường, vì vậy ra sức ngẩng đầu nhìn.
“Đường Ngõ Nam”
Nơi này vô cùng lạ lẫm với cô.
Người chú họ Nguỵ ấy cũng rất lạ lẫm, tất cả đều xa lạ.
Lâm Hà nói với cô: “Trong nhà hơi bừa bộn, phía sau còn có hai xe của công ty chuyển nhà nữa, nhân viên còn phải gỡ hàng, chuyển đồ qua lại, con ngồi ở bên này trước được không? Đợi chuyển nhà xong rồi vào.”
“Vâng.” Lâm Chiết Hạ đáp một tiếng.
Vì thế cô ôm chiếc gấu bông cũ ngồi lên bậc cầu thang của toà nhà bên cạnh nhìn mọi người chuyển đồ.
Ánh mặt trời vô cùng chói mắt.
Cô nhìn một hồi lâu.
Sau lưng đột nhiên truyền tới tiếng mở khoá cửa, ‘cạch’ một tiếng.
Cô quay đầu nhìn, ngược theo ánh nắng, cô nhìn thấy một cậu bé cao khoảng bằng cô, làn da trắng đến nỗi nhìn nhợt nhạt, trông không được khoẻ mạnh cho lắm, màu môi rất nhạt, trong khi những bạn cùng tuổi vẫn còn đôi má mũm mĩm, ngũ quan của cậu đã rất sắc nét.
Chiếc cằm gầy, mặt mũi ưa nhìn, nhưng nhìn có vẻ như đang ốm đau.
- -----oOo------