• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Đá bào



Beta: Gió







Nhóm Lam Tiểu Tuyết vừa đi dạo ở khu vực xung quanh trở về thì Lâm Chiết Hạ cũng vừa rửa mặt xong.



Khi đám bạn cùng phòng đẩy cửa ra, Lâm Chiết Hạ đã thay đồ ngủ, đang ngồi trên giường gọi điện thoại cho Lâm Hà.



Đầu tiên, cô báo cáo tình hình ở trường học mới cho Lâm Hà.



Ở đầu dây bên kia, Lâm Hà nói: “Được, con ở bên ngoài nhớ chú ý an toàn, một mình con ở Liên Đại, mẹ và chú Ngụy cũng không khỏi lo lắng.”



Lâm Chiết Hạ nói: “Mẹ.”



Lâm Hà: “Hả?”



“Con không ở Liên Đại một mình.” Cô hơi dừng lại, nói, “Trì Diệu cũng ở đây.”



Lâm Hà cũng rất kinh ngạc: “Thằng bé cũng nộp vào Liên Đại?”



Lâm Chiết Hạ “Vâng” một tiếng.



Lâm Hà: “Cái này thật sự là mẹ chưa từng nghe thằng bé nói qua, sau khi chuyển đi, mẹ cũng không liên lạc được gì, mẹ cũng thật đáng trách, trước kì thi của con không hiểu sao mẹ lại quên bẵng mất không hỏi thăm Trì Diệu. Như vậy thì ổn rồi, với thành tích của thằng bé, chắc hẳn là đạt kết quả tốt nhất đúng không, lần sau con gặp mặt nhớ thay mẹ chúc mừng bạn.”



Lâm Chiết Hạ nghĩ thầm trong lòng, không riêng gì mẹ, lúc ấy cô cũng không hỏi thăm cậu: “Là chuyên ngành tốt nhất trong trường con.”



Trò chuyện đến đây, cuối cùng cô nói: “Bạn cùng phòng của con đã về rồi, con cúp máy trước đây.”



Sau khi cúp điện thoại, cô phát hiện ra Lam Tiểu Tuyết đang ngồi chỉnh tề đối diện với cô, nhìn giống như muốn thẩm vấn vậy.



Lâm Chiết Hạ có chút bất an: “Các cậu đã đi dạo quanh đây thấy có chỗ nào vui không?”



Lam Tiểu Tuyết ngắt lời: “Đừng có đánh trống lảng.”



Lâm Chiết Hạ: “…”



Lam Tiểu Tuyết: “Kể chuyện về bạn trai cậu đi.”



Không, không phải chứ.



Tại sao cách các cậu ấy gọi Trì Diệu càng ngày càng kỳ quái thế???



Một giờ trước đó vẫn là anh trai.



Cách xưng hô anh trai này cô đã không thể chấp nhận được rồi, bây giờ lại nhảy vọt thành “bạn trai”.



Lâm Chiết Hạ vội vàng phủ nhận, vành tai đỏ bừng: “Không phải, cậu ấy không phải là bạn trai tớ, ban nãy ở quán bar là cậu ấy nói lung tung đấy, tớ và cậu ấy là bạn thân từ nhỏ, lớn lên cùng nhau.”



Lam Tiểu Tuyết căn bản không tin, cô mở thông tin liên lạc vừa mới được thêm vào ra, nhấn mở avatar hình chiếc đầu mèo kia, giơ đến trước mặt cô: “Không nói đến chuyện cậu ấy tự giới thiệu bản thân là anh trai cậu trước mặt tụi tớ, nhưng cậu nhìn lại avatar này xem, cậu có thể nghĩ đến cái gì.”



Lâm Chiết Hạ: “…Tớ có thể nghĩ đây là một avatar Wechat.”



“……”



Lam Tiểu Tuyết cạn lời, nhắc nhở cô: “Hôm nay toàn trường có bao nhiêu người muốn thêm bạn bè với cậu ấy, vậy mà cậu ấy không đồng ý thêm ai cả, nhưng sau đó chỉ vì bọn tớ là bạn cùng phòng của cậu nên cậu ấy mới chủ động thêm bạn với mọi người.”



Dưới sự phủ nhận cực lực của Lâm Chiết Hạ, đám người Lam Tiểu Tuyết cũng không tiếp tục chất vấn tiếp. Thêm nữa là ký túc xá cũng sắp tắt đèn nên họ vội vàng thay phiên nhau vệ sinh cá nhân.



Đúng 10 giờ, đèn trong phòng ký túc bị tắt hết.



Lâm Chiết Hạ nằm trên chiếc giường xa lạ trong ký túc, lúc này mới thật sự cảm nhận được xung quanh đã là một môi trường hoàn toàn mới.



Cô, Trì Diệu, Hà Dương, ba người bọn họ đã trưởng thành, cùng nhau bước ra khỏi con phố Ngõ Nam thuở nhỏ. Bọn họ sẽ không giống như trước kia, mỗi ngày đều vội vội vàng vàng đeo cặp sách chạy ra ngoài, sau đó ba cái đầu nhỏ, xuất phát từ biển đường phố Ngõ Nam, đi đến trường học.



Thay vào đó, nghênh đón họ là một thế giới hoàn toàn mới.



Một lời tạm biệt với phố Ngõ Nam, cũng dần dần nói lời tạm biệt với thế giới của thời niên thiếu.



Trước khi đi ngủ, Lâm Chiết Hạ còn do dự suy nghĩ xem có nên tìm Trì Diệu nói chuyện phiếm hay không. Ngón tay cô vừa chạm vào hình đầu mèo mà Trì Diệu đã dùng rất nhiều năm, trong đầu không khỏi nhớ tới mấy lời vừa rồi của Lam Tiểu Tuyết.



Khẳng định không phải như vậy.



Lâm Chiết Hạ không dám có bất kỳ chờ mong nào…



Dù sao, chắc chắn không phải như mấy cậu ấy nghĩ.



Bình thường Trì Diệu không hiểu cách làm người. Hơn nữa bây giờ cô đã học đại học, cậu ấy thêm bạn cùng phòng của cô, phòng hờ đến lúc có chuyện gì muốn tìm cô mà không thấy, có bạn cùng phòng thì sẽ dễ hơn liên lạc, cho nên việc ấy cũng rất bình thường thôi.



Dù sao ở Liên Đại, trước mắt cũng chỉ có cậu và cô chăm sóc lẫn nhau.



Ngay khi cô còn đang do dự, trong khung trò chuyện đã có thêm một tin nhắn mới.



Là Trì Diệu chủ động nhắn tới, chỉ có ba từ rất đơn giản trong khung chat: [Không ngủ được.]



Mấy lời này quả thực không giống như những thứ Trì Diệu sẽ nói.



Bởi vì ba chữ “không ngủ được” này, nhìn thế nào cũng có chút giống kiểu cố ý ra vẻ yếu thế.



Lâm Chiết Hạ trả lời: [Tối qua cậu ngủ lúc mấy giờ?]



Trì Mỗ: [Khoảng hơn ba giờ.]



Lâm Chiết Hạ:…



Cũng quá muộn rồi.



Lâm Chiết Hạ chui trong chăn, cân nhắc mà gõ mấy chữ: [Cậu nằm trên giường một lát, nhắm mắt lại, có thể một lát sau sẽ ngủ được.]



Trì Diệu nhắn lại là một dấu chấm hỏi.



Trễ Mỗ: [?]



Sau dấu chấm hỏi, cậu còn gửi thêm: [Nếu tôi nhớ không nhầm, trước đó có người đã tịch thu thuốc lá của tôi.]



[Người này,]



[Thu xong lại không chịu trách nhiệm.]



“……”



Mặt Lâm Chiết Hạ có chút nóng bừng khi bị cậu chỉ trích.



Cô chậm chạp gõ chữ: [Nhưng nếu gọi điện thoại sẽ đánh thức bạn cùng phòng của tôi đã ngủ của tôi…]



Hai giây sau, cô xóa đoạn này đi.



Cuối cùng cô nói: [Định gọi điện thoại, nhưng bây giờ bạn cùng phòng của tôi đang ngủ, tôi không thể nói chuyện, chỉ có thể nhắn tin được thôi.]



Dường như ngay trong giây phút cô gửi tin đi, đối phương đã gọi tới.



Lâm Chiết Hạ tìm tai nghe, nhét vào lỗ tai, sau đó nín thở ấn nút kết nối.



Bên phía Trì Diệu ngược lại rất ồn ào, phòng ngủ của nam sinh sau khi tắt đèn cũng có rất nhiều hoạt động giải trí khác, qua âm thanh ồn ào, hình như là họ đang chơi game, có người hô “Tạm thời đừng xông lên”.



Lâm Chiết Hạ nghe thấy giọng nói của cậu từ đầu dây bên kia truyền tới: “Ngủ rồi sao?”



Lâm Chiết Hạ gõ chữ đáp lại: [Ừm.]



“Vậy cậu, ngủ đi” Cậu nói, “Cứ treo cuộc gọi một bên là được.”



Lâm Chiết Hạ: [Tôi vẫn chưa buồn ngủ lắm.]



Cô lại gõ chữ và trò chuyện với cậu: [Có bao nhiêu người trong ký túc xá của cậu vậy?]



“Bốn người.”



Lâm Chiết Hạ: [Ít như vậy sao.]



“Ừm.”



Lâm Chiết Hạ nghĩ đến chuyện cậu đã thêm bạn bè Wechat với tất cả bạn cùng phòng của cô, vì thế cũng định qua lại theo lệ: [Tôi… Cũng thêm mấy người bọn họ nhé, phòng hờ sau này có chuyện gì không liên lạc được với cậu, có thể tìm bọn họ.]



Cô cho rằng Trì Diệu nhất định sẽ không từ chối.



Nhưng không ngờ, Trì Diệu không chút suy nghĩ nói một câu: “Bọn họ không có điện thoại di động.”



Lâm Chiết Hạ: [……]



“Sinh viên nghèo,” Trì Diệu nói, “Hãy hiểu cho họ một chút.”



Cô là đứa ngốc sao?



Cô còn vừa nghe thấy có người hô “Tại sao cậu đang tung đòn mà lại chậm lại thế?”, còn có người hét, “Dọn đường ở giữa giúp tôi với”.



Lâm Chiết Hạ không nói gì, cô hung hăng gõ phím: [Tôi không muốn gọi điện thoại với cậu nữa.]



[Tốn pin.]



[Nếu không có gì thì cứ như vậy đi, tôi cúp máy trước đây.]



Bên phía Trì Diệu yên ắng một hồi, có tiếng mở cửa ra, ngay sau đó cô nghe thấy tiếng ve sầu nho nhỏ, nhận ra có lẽ Trì Diệu vừa đi ra ban công trước phòng ngủ.



Tiếp đó, cô nghe thấy một câu: “Được rồi, vậy trả lại thuốc lá cho tôi.”



“……”



Lâm Chiết Hạ chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng, cô rất không có cốt khí, rút mấy câu vừa rồi.



[Bạn đã thu hồi một tin nhắn]



[Bạn đã thu hồi một tin nhắn]



[Bạn đã thu hồi một tin nhắn]



Sau khi thu hồi, cô sắp xếp lại từ ngữ: [Tôi cảm thấy gọi điện thoại với cậu cũng rất ổn, tối nay không ai được phép cúp máy.]



Ở đầu dây bên kia Trì Diệu phát ra một tiếng cười nhạt quen thuộc.



Đúng lúc này, Lam Tiểu Tuyết khẽ gọi cô: “Hạ Hạ.”



Lâm Chiết Hạ từ trong chăn chui ra: “Hả?”



Lam Tiểu Tuyết không biết cô đang gọi điện thoại, chỉ đơn giản là muốn chia sẻ thông tin tình báo với cô: “Tớ vừa lướt trên diễn đàn của trường mình một lượt, nhìn thấy ảnh chụp cậu, để tớ gửi cho cậu nhé, hình như là một nam sinh cùng lớp lúc báo danh tân sinh viên có thấy cậu nên đăng lên đó hỏi thăm danh tính.”



“……”



Lâm Chiết Hạ bối rối, đầu tiên là cảm thấy xấu hổ: “Không cần gửi cho tớ đâu.”



Lam Tiểu Tuyết: “Tớ đã gửi qua rồi, không có gì, cậu cứ xem qua một chút.”



Phòng ngủ lại một lần nữa trở nên im lặng, bất giác, Lâm Chiết Hạ ý thức được cô còn đang nói chuyện với Trì Diệu.



Không biết Trì Diệu có nghe thấy hay không?



Mấy loại chuyện phiếm đêm khuya của con gái này, bị con trai nghe được ít nhiều cũng có chút ngượng ngùng.



Cô lẳng lặng nghe đầu dây bên kia, phát hiện Trì Diệu không nói gì, đợi một lát, cô đoán chắc là cậu không nghe thấy, bằng không người này nhất định sẽ tìm được cơ hội chế giễu cô một chút.



Im lặng một lát, Lâm Chiết Hạ có chút mệt mỏi, ý thức càng ngày càng mơ hồ, tin nhắn gửi qua bắt đầu sai chính tả. Trì Diệu tựa hồ nhận ra điều này, không tiếp tục nói chuyện phiếm với cô nữa, đến cuối cùng, hai người cũng chỉ thông điện thoại nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của đối phương.



Lại một lát sau, Lâm Chiết Hạ nghe thấy một câu “Ngủ ngon”.



Nghe được lời chúc kia, cô ngủ thiếp đi.



Trước khi ý thức hoàn toàn biến mất, cô mơ mơ màng màng nghĩ, giữa cô và Trì Diệu dường như có thứ gì đó không đúng.



Sau khi học đại học, thái độ của Trì Diệu đối với cô như có gì đó khác với hồi cấp ba, nhưng cô lại không biết miêu tả sự khác biệt ấy như thế nào.







Ở phía bên kia, trong phòng ngủ của nam sinh.



Trì Diệu đứng ngoài ban công một lát, xác nhận Lâm Chiết Hạ đã ngủ, trước khi mở cửa ban công bước vào phòng ngủ đã lặng lẽ cúp máy.



So với vấn đề “Không ngủ được” của cậu, mục đích thật sự của cuộc điện thoại này thật ra là cậu lo Lâm Chiết Hạ sẽ không thích ứng được với môi trường mới.



Dù sao lần đầu tiên rời khỏi nhà, ban đêm ngủ rất có thể sẽ không quen.



Cậu trở lại ký túc xá, trong phòng ngủ âm thanh rất ồn ào, đám người này vừa chơi game vừa hỏi: “…Các cậu có quen biết em gái nào hay không, kiểu mà có thể thêm bạn trên Wechat được ấy, hồi cấp ba có quá nhiều luật lệ, bây giờ lên đại học rồi, tôi cảm thấy ở đại học không chỉ cần quan tâm tri thức mà việc học tập đối nhân xử thế cũng rất quan trọng.”



Một người khác nói: “Cậu muốn yêu đương thì cứ nói thẳng ra, cũng không cần phải nâng cao góc độ ‘đối nhân xử thế’ như vậy đâu.”



“……”



Mấy người tán gẫu đến đây thấy Trì Diệu đi vào, vì thế có người đem đề tài dẫn lên người cậu: “Muốn phương thức liên lạc cũng không phải không có cách, cái này không phải có Trì Diệu sao, không chừng chỉ cần cậu ta đồng ý, một lần đã có thể thêm toàn bộ nữ sinh trong trường, sau đó cậu vào trong danh sách bạn bè của cậu ấy, từ từ mà chọn.”



Trì Diệu không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn bọn họ một cái, ở chung chưa đến nửa ngày, mấy người bạn cùng phòng này cũng đã thăm dò tính tình của cậu, vì thế lập tức thay đổi suy nghĩ: “Hoặc là như vậy đi, cậu công khai tài khoản Wechat ra ngoài, nói mình là bạn cùng phòng của Trì Diệu, cũng sẽ có rất nhiều người chen chúc mà đến.”



“Người đến chính là cơ hội, quan tâm đối tượng em gái để ý ban đầu làm gì, kẻ địch còn có thể trở thành bạn bè thì không có gì là không thể.”



Phòng ngủ là một mảnh tối tăm.



Trì Diệu không tham gia thảo luận, trực tiếp lướt qua bọn họ, ngồi ở trên ghế bên giường trả lời tin nhắn của mọi người.



Trì Hàn Sơn, Bạch Cầm, Từ Đình, còn có…



Trì Diệu kéo danh sách liên lạc xuống, mới nhìn thấy Hà Dương bị tin nhắn trôi xuống.



Tin nhắn của Hà Dương từ mấy tháng trước, không ai để ý tới.



Hà Dương: [Người anh em.]



Hà Dương: [Theo nguyện vọng, tôi thi vào sư phạm Liên Vân, cậu định điền ở đâu?]



Hà Dương: [Cậu định ở lại Kinh Thị hay trở về Liên Vân?]



Hà Dương: […]



Hà Dương: [Cậu còn sống không?]



Trì Diệu trả lời cậu ta hai chữ: [Liên Đại.]



Hà Dương phản hồi rất nhanh, cậu ta nhắn lại một chuỗi dấu chấm lửng rất dài: [……]



Sau đó cậu ta trở tay gọi tới một cuộc điện thoại.



“Cậu còn nhớ tôi sao?” Hà Dương ở đầu dây bên kia lên án, “Tôi còn tưởng rằng tôi đã biến thành thi thể trong danh bạ của cậu, không phải cậu chết, thì chính là tôi đã chết.”



Trì Diệu nói: “Khoảng thời gian trước quá bận rộn, không thấy tin nhắn.”



Hà Dương nhất định phải đâm mình một đao: “Tin nhắn của anh Hạ tôi, cậu cũng không thấy sao. ”



“……”



“Tin nhắn của cậu ấy, cậu đều trả lời!” Làm huynh đệ nhiều năm như vậy, Hà Dương từ sự trầm mặc ngắn ngủi của Trì Diệu nhận được đáp án, trong lòng tự nhủ, cho dù cậu thích cô thì cũng không thể đối đãi thiên vị như vậy, “Tin nhắn của tôi thì không được coi là tin nhắn hay sao!”



Trì Diệu chuyển đề tài: “Ngày mai tìm cậu ăn cơm.”



Lập tức Hà Dương thuận buồm xuôi gió mà tiến lên: “Tôi muốn ăn đồ ăn đắt tiền.”



Trì Diệu nhượng bộ một chút: “Được.”



Đêm đã khuya.



Cơn nghiện thuốc lá của Trì Diệu nổi lên, theo bản năng muốn ra ban công hút một điếu thuốc, chờ tới lúc cậu trở lại ban công, chậm nửa nhịp mới phản ứng được rằng mình đã chủ động giao nộp thuốc lá mất rồi.



Vì vậy, cậu bẻ khớp xương, ép cơn nghiện thuốc lá xuống, đột nhiên nói: “Hỏi cậu một chuyện.”



…Tớ vừa lướt qua diễn đàn của trường và thấy bài viết về cậu cậu.



Lời bạn cùng phòng của Lâm Chiết Hạ chợt hiện lên trong đầu.



Một ý niệm ẩn sâu trong trái tim cậu cũng nổi lên, nó còn khó nhẫn nhịn hơn cả cơn nghiện thuốc lá, bởi vì đã ẩn giấu quá lâu, cũng che giấu quá sâu, những lời sau đây đối với cậu mà nói cũng không dễ dàng nói ra khỏi miệng, cậu khó khăn cất lời: “…Cậu cảm thấy Lâm Chiết Hạ sẽ thích kiểu người nào?”



Hà Dương cũng đang hóng gió trên ban công ký túc xá, cậu ta nghĩ: Tôi nên giả vờ không biết chuyện, hay nên giả vờ không biết nói thế nào đây?



Cậu ta thực sự hối hận.



Hối hận vì ngày đó, tại sao lại đẩy cánh cửa đó ra.



Trong đầu Hà Dương hiện lên một loạt các loại câu trả lời, cuối cùng chọn một cái thoạt nhìn giống “không biết” nhất: “Tôi không rõ lắm, cậu ấy cũng chưa từng yêu đương thì làm sao tôi biết được, nhưng sao đột nhiên cậu lại hỏi cái này?”



Tại sao?



Trì Diệu dựa vào hàng rào ban công, tự hỏi mình.



Cậu nghe các loại âm thanh truyền ra từ cửa sổ ký túc xá khác, trong lòng có rất nhiều nguyên nhân.



Cả cậu và Lâm Chiết Hạ đều không còn là học sinh trung học non nớt và bị ràng buộc, họ đã bước ra khỏi những áp lực của xiềng xích trước đó, giờ đây họ đã được đối mặt với nhiều khía cạnh của cuộc sống hơn.



Sau này, không chỉ học tập, mà còn rất nhiều thứ khác muốn khám phá…



Nhưng so với lý do này, nguyên nhân quan trọng hơn vẫn là bởi vì hơn một năm xa cách.



Bên Trì Hàn Sơn xảy ra chuyện, trước khi cậu và Lâm Chiết Hạ xa nhau, cậu cho rằng việc cất giấu phần “thích” của cậu đối với Lâm Chiết Hạ sẽ không sai lầm, sẽ không bởi vì cậu “thích” mà xảy ra bất kỳ sự thay đổi nào.



Càng sẽ không phải bởi vì cậu vượt ranh giới mà mất đi cô.



Nhưng sự thật là, mặc dù cậu đã rất cố gắng duy trì mối quan hệ như vậy với Lâm Chiết Hạ, bọn họ cũng không thể cứ tiếp tục như thời thơ ấu.



Giữa cậu và Lâm Chiết Hạ, thì ra trong bất kì thời điểm nào đều có thể phát sinh một loại bất đồng.



Thì ra cho dù là quan hệ vô cùng thân thiết, nhưng vận mệnh xoay vòng, chỉ cần tùy tiện đi về phía trước một bước, bọn họ sẽ lập tức sẽ có những đổi thay không thể đoán trước, cũng không cách nào khống chế được nó.



Cậu không muốn trải qua một sự thay đổi như vậy một lần nữa.



Cậu muốn cuộc sống sau này nếu có biến hóa vô cớ, cậu sẽ có lập trường, có tư cách để tiếp tục đứng ở bên cạnh cô.



“Cho nên…” Trì Diệu không nói nhiều với Hà Dương, sau khi cúp điện thoại, rũ mắt xuống, thấp giọng lẩm bẩm, “Tôi theo đuổi cậu ấy, cũng chẳng sao cả đúng không?”



- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK