• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Gió



Beta: Đá bào







Vài giây nhìn nhau ngắn ngủi nhưng lại giống như thật lâu.



Khúc nhạc guitar đã kết thúc, cả quán bar rơi vào sự trầm mặc.



Qua một hồi lặng im, lúc này Lâm Chiết Hạ mới tìm được giọng nói của mình: “…Sao cậu lại ở đây vậy?”



Một giây sau, cô nghĩ ra một lý do hoàn toàn không có khả năng.



“Cậu nộp hồ sơ vào Liên Vân?” Cô hỏi, “Không phải cậu sẽ học ở Kinh Thị sao…”



Trì Diệu ngắt lời cô: “Tôi đã nói tôi sẽ học ở Kinh Thị khi nào vậy?”



“…” Cậu chưa từng nói, Lâm Chiết Hạ nhớ ra, căn bản cô không dám hỏi.



Vì vậy tại sao cậu lại đăng ký vào Liên Vân?



Lâm Chiết Hạ muốn hỏi cậu thi vào ngành gì, rõ ràng ngành vật lý ở Kinh Thị là nổi tiếng nhất, nhưng cô còn chưa kịp hỏi, trên bục sân khấu đã bắt đầu biểu diễn tiết mục mới, âm thanh chói tai vang lên…



Cô bị âm thanh bất ngờ ấy làm cho hơi giật mình.



Trì Diệu đi đến trước mặt cô, sợ cô không nghe rõ lời mình, vì vậy khẽ khom lưng, lúc nói chiếc cắm dán sát gần sườn mặt cô, gần như đã dán chặt vào tai cô: “Chỗ cậu ngồi ở đâu vậy?”



“Ở phía sau,” Lâm Chiết Hạ chỉ, “Nhưng tôi muốn tới nhà vệ sinh một lát.”



Trì Diệu chỉ cho cô vị trí nhà vệ sinh, cô ‘Ồ’ một tiếng, giống như mộng du đi qua.



Vài phút sau khi cô nhìn mình trong gương, lúc này mới chậm chạp sắp xếp được những chuyện vừa xảy ra lại trong đầu.



Cô nhớ đến câu ‘Cậu đến đâu rồi’ mà Trì Diệu gửi cho mình hồi chiều.



Vì vậy khi ấy cậu cũng đến làm thủ tục ở Liên Đại sao?



Rửa tay xong, Lâm Chiết Hạ đi ra ngoài, Trì Diệu đang ở hành lang đợi cô.



Thiếu niên đứng dựa vào tường, ở giữa những ngón tay có một điếu thuốc, cậu cầm thuốc cúi đầu hút một hơi, sau đó nhả khói ra. Vừa rồi quá tối nên cô không nhìn rõ, thực ra hơn một năm không gặp, Trì Diệu đã có vài sự thay đổi.



Bộ dáng gai góc trước kia đã dần phai nhạt đi, cậu vẫn khiến người ta cảm thấy đây là một con người kiêu ngạo, chỉ là giờ đây trong sự kiêu ngạo ấy lại có chút thâm trầm khiến cô không hiểu được.



Dường như không ngờ cô lại ra nhanh như vậy, Trì Diệu ngây người một lát, sau đó lập tức dập thuốc đi.



Lâm Chiết Hạ đi đến trước mặt cậu, ngửi thấy mùi thuốc lá trong không khí: “Cậu bắt đầu hút thuốc từ khi nào vậy?”



Trì Diệu bóp lấy khớp ngón tay cứng nhắc, hiếm khi cậu có cảm giác bị bắt tại trận trước mặt Lâm Chiết Hạ như vậy: “Chắc là nửa năm trước.”



“Tại sao vậy,” Cô lại hỏi, “Tại sao cậu lại hút thuốc.”



Trì Diệu cũng không giấu cô, cậu trầm mặc một lát: “Nửa năm trước sau khi phẫu thuật, tình hình của mẹ tôi đột nhiên xấu đi, chuyện chỗ bố tôi cũng chưa được giải quyết. Mỗi ngày tan học đều đến trông bà, hơn nữa có một khoảng thời gian tinh thần của bà ấy không được tốt lắm.”



Những lời này, lúc nói chuyện qua mạng, vì sợ cô lo lắng nên cậu đã không nói.



“Khoảng thời gian ấy buổi tối tôi trông nom ở bệnh viện nên ngủ không được.”



Cậu chỉ nói một nửa, còn lại cậu không nói.



Cậu không nói khoảng thời gian ấy cậu và Lâm Chiết Hạ đều rất bận, cũng dần ít liên lạc đi, buổi tối lúc không ngủ được ngồi ở hành lang bệnh viện, cậu nhìn vào ảnh đại diện của người được ghim trên đầu mục tin nhắn, lật đọc những dòng tin ngày càng ít đi của hai người, muốn tìm cô nói chuyện nhưng lại sợ làm phiền cô.



Nhưng nếu nói ra những chuyện này, ngoài việc khiến cô phải lo lắng ra thì không có tác dụng gì cả.



Sau đó có một ngày, cậu xuống cửa hàng tiện lợi mua đồ nên tiện thể mua một bao thuốc.



Cậu ngước nhìn ánh trăng, ngồi lên chiếc ghế dài ngoài bệnh viện hút điếu thuốc đầu tiên.



Lâm Chiết Hạ im lặng một hồi, so với tức giận thì cô càng đau lòng và buồn bã hơn.



Trước khi bất ngờ gặp lại, cô tưởng rằng sự xa cách hơn một năm giữa cô và Trì Diệu sẽ mang tới bầu không khí trầm mặc.



Sau khi gặp mặt, cô phát hiện rằng thứ chắn ngang trước hai người không phải trầm mặc, mà là những chuyện không thể trải qua cùng nhau, mà trong khoảng thời gian này cô và Trì Diệu cũng đã có vài sự thay đổi nhỏ.



Nghĩ cũng biết khoảng thời gian ấy vô cùng khó khăn, vì vậy Lâm Chiết Hạ không có lập trường đi chỉ trích cách hành xử của cậu.



Cuối cùng cô mới nhớ ra câu hỏi ban nãy: “Sao cậu lại đến Liên Vân vậy? Cậu nộp chuyên ngành gì thế, rõ ràng ngành vật lý ở Kinh Thị tốt hơn mà.”



Nói xong, đối với chuyện này, ban đầu cô thực sự có chút tức giận, bởi cô nhớ đến trước kia Trì Diệu không đến trường cấp ba số Một học. Lúc ấy cô đoán rằng Trì Diệu không muốn học cách nhà quá xa, lúc này cô cũng không tìm được một lý do nào khác, chỉ có thể nghĩ rằng cậu không muốn ở lại Kinh Thị: “Cho dù cậu cảm thấy mình đã ở Liên Vân lâu rồi, không quen với hoàn cảnh sống ở Kinh Thị nên muốn chuyển đến đây thì cũng phải suy nghĩ nghiêm túc một chút chứ, nguyện vọng vô cùng quan trọng, còn quan trọng hơn cả môi trường các tỉnh, thời cấp ba thầy cô đã nhấn mạnh như vậy rồi, hơn nữa không phải cậu rất thích vật lý sao, cậu…”



Lâm Chiết Hạ nói đến chữ ‘cậu’, không nói tiếp được nữa.



Cô không giỏi trong việc tranh luận, cuối cùng nặn ra một câu: “Cậu như vậy, chú gì không ngăn cản cậu sao?”



“Tôi thi đỗ chuyên ngành hàng đầu cả nước,” Trì Diệu nhìn cô, bởi vừa rồi cô tức giận mà tâm trạng cậu lại tốt hơn một chút, cậu khẽ động khoé môi, “Tại sao họ phải ngăn cản tôi?”



“…Hả?”



“Trong não cậu đều là gì vậy?”



Trì Diệu đưa tay phủ lên đầu cô như trước kia, “Cậu tưởng rằng vật lý chỉ có như vậy thôi sao? Tôi không muốn đi theo con đường nghiên cứu, ngành khoa học kỹ thuật Liên Vân không hề tệ hơn Kinh Thị, hơn nữa nội dung học tập cũng phong phú hơn.”



Sở thích là sở thích.



Còn về chuyên ngành, vấn đề cần phải đắn đo không có đơn giản như vậy. Huống hồ một năm nay cậu chứng kiến Trì Hàn Sơn bôn ba vất vả, nên càng ý thức được gánh nặng trên lưng mình.



Cậu đã từng thảo luận với Trì Hàn Sơn, lúc đó Trì Hàn Sơn nói với cậu: “Con không cần phải suy nghĩ nhiều vậy, nộp vào ngành mình thích là được.”



Trì Diệu nói: “Con không hề nói là mình không thích ngành này.”



Một hồi sau, cậu lại nói, “Hơn nữa…một người bạn rất quan trọng của con cũng ở Liên Vân.”



Hai bố con không giỏi nói chuyện, cuối cùng Trì Hàn Sơn hỏi qua ý kiến của chủ nhiệm lớp, rồi nói: “Thích là tốt, thích là tốt. Bố cũng hỏi qua chủ nhiệm lớp con rồi, thầy nói ngành này ở Liên Vân không tồi, hơn nữa còn có giáo sư rất nổi tiếng ở đó, từ nhỏ con đã ở Liên Vân, quả thực quen thuộc bên đó hơn, bố với mẹ con cũng không ép buộc con ở Kinh Thị, con tự quyết định là được.”



“….” Lâm Chiết Hạ ngơ ngác không thôi.



Một mình cô bạt mạng cố gắng đến cuối cùng, thực ra cũng không có nhiều chuyên ngành để trong khả năng của mình ở trường đại học tốt nhất Liên Vân này, cô chưa từng nghĩ đến chuyện như ngày hôm nay.



Thì ra trước đây là cô tự đi vào bế tắc, bởi khoảng cách ngày càng xa giữa hai người, cô không dám mở miệng hỏi đã mặc định rằng Trì Diệu sẽ thi ở Kinh Thị.



Bây giờ nghĩ lại, lúc ấy cô chỉ có đau lòng mà không quá để ý đến lời an ủi của Nguỵ Bình: Có rất nhiều ngành ở Liên Vân còn tốt hơn Kinh Thị.



“Vì vậy,” Lúc này Lâm Chiết Hạ mới bắt được một chút cảm giác chân thực của việc Trì Diệu xuất hiện một lần nữa, tâm trạng dần trở nên vui vẻ: “Lúc đó nói chuyện điện thoại, cậu bảo tôi nộp vào Liên Vân là bởi cậu cũng nộp vào Liên Vân hay sao?”



“Nếu không thì là gì?”



“…”



Bài nhạc rock trên sân khấu kết thúc, lúc này ban nhạc có tạm nghỉ.



Lâm Chiết Hạ: “Nếu như là cậu thì rất có khả năng rằng muốn khinh bỉ nói rằng tôi nộp vào Kinh Thị là muốn trèo cao.”



Trì Diệu giống như trước kia, lạnh nhạt ‘Ồ’ một tiếng: “Cũng không phải là không có nguyên nhân này.”



“…” Rõ ràng vừa gặp mặt, sao cô đã muốn cho cậu một trận rồi. Nhưng không thể phủ nhận rằng một cảm giác quen thuộc nào đó lại xuất hiện.



Lâm Chiết Hạ: “Tạm thời tôi không muốn nói chuyện với cậu nữa.”



Trì Diệu cũng không để ý: “Đi thôi, tôi cùng cậu qua đó.”



Lâm Chiết Hạ dẫn cậu đến bàn của bạn cùng phòng.



Khi đi qua đám người cạnh sân khấu, Trì Diệu sợ cô bị dòng người cuốn đi mất bèn đặt tay lên vai cô.



Sau đó lúc gần đến nơi, cô nghe thấy giọng Trì Diệu lẫn lộn với những âm thanh xung quanh, cậu nói với cô: “Đồ nhát gan, một năm nay cậu làm không tồi.”



Bước chân của Lâm Chiết Hạ khẽ khựng lại.



Cô biết Trì Diệu ý muốn nói về việc thành tích của cô tiến bộ.



Vì để đuổi theo cậu, sự cố gắng của cô đã không vô ích.



Lâm Chiết Hạ còn chưa kịp cong đuôi, cậu đã bổ sung thêm một câu: “Vốn còn tưởng rằng, tôi học ở Liên Vân, còn cậu sẽ ở Cao đẳng kỹ thuật Liên Vân bên cạnh.”



“…”



Lâm Chiết Hạ không cong đuôi đắc ý nổi: “Cậu sỉ nhục tôi đấy à, tôi có nhắm mắt cũng thi đỗ được Cao đẳng kỹ thuật Liên Vân. Cậu có coi thường tôi thì chí ít cũng phải nói tên trường Hà Dương ra chứ.”



Trì Diệu không nói gì, dưới ánh đèn màu sắc cậu nhìn cô, cô gái trước mắt có cao hơn hồi cấp ba một chút, mái tóc cũng dài hơn, cô không buộc tóc đuôi ngựa như trước kia mà xoã xuống.



Lúc cậu nhìn cô có nghĩ, lời vừa rồi của cậu không chỉ đề cập đến năm lớp mười hai, mà còn cả năm lớp 9 nữa.



Năm lớp chín mặc dù cậu muốn ở lại Thành An, muốn gần cô hơn một chút nên nộp vào trường số Hai, nhưng thực ra cậu không ngờ Lâm Chiết Hạ cũng sẽ phát huy vượt trội rồi đỗ vào trường, vốn dĩ cậu còn cho rằng khả năng cao cô sẽ giống Hà Dương, đỗ vào trường Thí nghiệm phụ thuộc.



Lúc đó cậu định rằng, cho dù cô có học trường thí nghiệm thụ thuộc thì cũng không sao, ít nhất mỗi ngày đến trường hay tan học đều có thể đi cùng cô…



Không ngờ Lâm Chiết Hạ lại có năng lực như vậy, thi đỗ cấp ba số Hai.







Lúc Lâm Chiết Hạ dẫn Trì Diệu qua, Lam Tiểu Tuyết đang tụ tập xem nội dung trên diễn đàn: “…Từ đâu ra vậy, gương mặt này, chụp trộm cũng chụp đẹp như vậy thì người thật ngoài đời….”



Lời Lam Tiểu Tuyết nghẹn lại.



Bởi cô ấy bất ngờ ngẩng đầu lên thì nhìn thấy người phía sau Lâm Chiết Hạ.



Lam Tiểu Tuyết: “…”



Một hồi sau, Lam Tiểu Tuyết như đang ra ám hiệu cho Lâm Chiết Hạ mà hỏi: “Họ Trì ư?”



Lâm Chiết Hạ: “Hả?”



Lam Tiểu Tuyết chỉ về phía sau lưng cô, tiếp tục hỏi: “Trì Diệu?”



Lâm Chiết Hạ: “Hả.”



“Người vượt xa điểm chuẩn trường chúng ta, thi đỗ vào khoa người bình thường không đỗ được, Trì Diệu đây sao?”



Lam Tiểu Tuyết nói, bản thân cũng đã chắc chắn, cô nói nốt lời vừa rồi, “…Người thật quả nhiên còn trông khoa trương hơn cả trong ảnh.”



Lâm Chiết Hạ có chút không hiểu được tình hình: “Các cậu quen cậu ấy sao?”



Lam Tiểu Tuyết: “Phải là bọn tớ hỏi câu này mới đúng,” Cô đặt điện thoại xuống, năm đôi mắt nhìn chằm chằm về phía hai người.



Phản ứng của cô có hơi chậm, trước khi cô nhận ra chuyện gì đang xảy ra, Trì Diệu đã tự giới thiệu bản thân: “Tôi là…”



Trì Diệu nói đến đây khẽ dừng lại.



Trong phút chốc ấy, trong đầu cô có rất nhiều kiểu xưng hô hiện lên.



Anh em tốt.



Bạn thân.



Lớn lên từ nhỏ cùng nhau…



Chốc lát sau, Trì Diệu nhàn nhạt nói tiếp: “…Anh trai của cậu ấy.”



“…??” Lâm Chiết Hạ trợn tròn mắt.



Con người này, có biết xấu hổ không vậy.



Rõ ràng hai người không cùng họ mà lại nói là ‘anh trai’ của cô, còn dùng kiểu nói có chút ‘ám muội’ nữa chứ.



Lam Tiểu Tuyết và những người bạn cùng phòng khác ‘À’ một tiếng thật dài: “Hiểu rồi hiểu rồi.”



“Không phải,” Lâm Chiết Hạ vội vàng giải thích, “Không phải anh trai tớ, cậu ta là bạn thân của tớ, bọn tớ quen…”



Quen biết nhiều năm rồi.



Nhưng đã không có ai nghe cô nói nữa.



Nhân vật vừa vào trường đã nổi tiếng xuất hiện trước mặt đã làm thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mấy người đam mê chuyện bát quái. Hơn nữa phương thức xuất hiện lại vô cùng có tính công kích, mấy người bọn họ đang túm tụm đọc bài đăng trên diễn đàn, vừa ngẩng đầu lên thì người thật đã xuất hiện ngay trước mắt rồi.



Lam Tiểu Tuyết nhường chỗ: “Mời ngồi, cậu ngồi chỗ bên cạnh Lâm Chiết Hạ đi, tôi qua phía đối diện rồi.”



Sau khi ngồi xuống, tất cả mọi người đều nhìn vào gương mặt Trì Diệu dưới ánh đèn, nhất thời không biết nên nói gì.



Một lát sau Lam Tiểu Tuyết phỏng vấn: “Nghe nói rất nhiều người đều đang nghe ngóng hỏi xin phương thức liên lạc của cậu, chuyện này là thật sao, hôm nay cậu đã thêm bao nhiêu người vậy?”



Trì Diệu: “Tôi không mở chức năng thêm bạn, cũng không rõ.”



Lam Tiểu Tuyết: “…Thế giới của kẻ mạnh.”



Hồi sau Lâm Chiết Hạ giống như trở thành người được Trì Diệu dẫn tới, cô ngồi bên cạnh Trì Diệu nghe bọn họ nói chuyện, hơn nữa Trì Diệu thực sự giống như ‘anh trai’ của cô vậy, vào lúc cô hào hứng muốn thử uống rượu, cậu lại liếc qua một cái.



Sau đó cậu ra thanh toán trước, lúc về còn phá lệ thêm bạn bè với bạn cùng phòng cô, trước khi rời đi hiếm khi nói lời giống con người: “Sau này phiền các cậu chăm sóc cô ấy rồi.”



Mấy người Lam Tiểu Tuyết còn muốn đi dạo quanh phố ngoài trường nên đã đi trước.



Bọn họ rời đi xong thì chỉ còn lại cô và Trì Diệu.



Lam Tiểu Tuyết đi rồi gửi cho cô vài dòng tin nhắn.



[Tớ không thể ngờ nổi người tớ nhắc đến hôm nay lại xuất hiện.]



[Tạo thế giới hai người cho cậu với anh trai đấy.]



[Không cần cảm ơn.]



Lâm Chiết Hạ muốn nói: [Không phải giống như cậu nghĩ đâu.], nhưng cuối cùng lại không gửi đi.



Cô cảm thấy khả năng cao là không giải thích được rồi.



Sau khi rời khỏi quán bar, hai người đi theo con đường dẫn về kí túc xá nữ.



Trì Diệu hỏi cô: “Cậu có uống rượu không?”



Bên ngoài quán bar với ánh đèn mờ ảo, Lâm Chiết Hạ nhìn vào bóng hai người in trên mặt đường, bắt đầu có chút cảm thấy không tự tại: “Tôi vừa động đến ly rượu thì ánh mắt cậu đã sắc lẹm như dao vậy, tôi uống thế nào đây.”



“Vậy trước khi tôi đến thì sao?”



“Cũng không có.”



“Thế cậu ngồi trong quán bar làm gì?”



“…Gặm cánh gà.”



“…”



“Đúng rồi,” Lâm Chiết Hạ sợ chủ đề nói chuyện kết thúc hai người sẽ rời vào trầm mặc, vội vàng tìm chủ đề mới, “Lần này Hà Dương lại là bạn cùng trường tinh thần của chúng ta đấy, cậu ta đã nói với cậu chưa vậy, cậu ta học trường sư phạm bên cạnh.”



“Có nhắc qua.”



Lâm Chiết Hạ nói: “Không ngờ sau khi rời khỏi phố Ngõ Nam chúng ta vẫn có thể ở gần nhau vậy.”



Lâm Chiết Hạ: “Đúng rồi, hôm nay cậu đến sao không nói trước với tôi.”



Trì Diệu: “Muốn cho cậu một bất ngờ.” Nói rồi cậu lại nói thêm một câu, “Có phải rất bất ngờ hay không.”



Câu nói này như có năng lực làm xuyên không.



Lâm Chiết Hạ nhớ đến mùa hè nọ sau khi thi giữa kì xong, cô cầm chìa khoá mở cửa nhà Trì Diệu ra.



Vì vậy cô chậm rãi, dựa theo tình hình năm đó mà tiếp lời cậu: “….Tía cậu về rồi đây?”



“…”



Trong lúc nói chuyện họ đã đi gần đến cổng kí túc xá nữa.



Lâm Chiết Hạ nói tiếng ‘Tạm biệt’ với cậu, sau đó đột nhiên nhớ đến một chuyện.



Vì vậy cô chạy lại đến trước mặt Trì Diệu, ngẩng đầu nhìn cậu, nghiêm túc nói: “Sau này cậu đừng hút thuốc nữa, hút thuốc không tốt cho sức khoẻ.”



Trì Diệu cúi đầu nhìn cô.



“Nếu như cậu không ngủ được,” Lâm Chiết Hạ lại nói, “Buổi tối có thể gọi hoặc gửi tin nhắn cho tôi, nhưng đừng hút thuốc nữa.”



Một hồi sau, Trì Diệu khẽ đáp ứng.



Sau đó gương mặt đầy kiêu ngạo này lại đột nhiên ‘phục tùng’ nói: “Có muốn tịch thu không?”



Lâm Chiết Hạ hỏi ngược lại: “Tôi có thể tịch thu không?”



Trì Diệu: “Có thể, thuốc ở túi bên trái, cậu tự lấy đi.”



Hôm nay Trì Diệu không mặc áo khoác, vì vậy túi mà cậu nói chỉ có thể là…túi quần.



Lâm Chiết Hạ có chút do dự, nhưng việc không muốn cậu tiếp tục hút thuốc đã thắng sự do dự ấy.



Cô cẩn thận đưa tay ra lấy hộp thuốc trong túi quần cậu.



Chiếc túi quần rát chặt, cô càng sợ chạm phải thì cảm giác đầu ngón tay càng trở nên rõ ràng.



Cuối cùng trước lúc cô muốn bỏ cuộc, tai đỏ ửng móc được hộp thuốc lá ra.



Trì Diệu nhăc cô: “Còn có bật lửa nữa.”



“…”



Sau khi Lâm Chiết Hạ tịch thu thuốc lá của Trì Diệu xong, cô có chút hoảng loạn chạy về phòng: “Tôi về phòng đây.”



Khi cô lên phòng, Lam Tiểu Tuyết và mọi người vẫn chưa trở về.



Căn phòng trống trải chỉ có mình cô.



Cô dựa lưng vào cửa, cố gắng điểu chỉnh lại cảm giác hốt hoảng vừa rồi.



Hơn một năm rồi.



Điều duy nhất không thay đổi, là sự rung động của cô trước cậu.



- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK