• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Gió



Beta: Đá bào







Vẫn luôn.



‘Vẫn luôn’ này, là bắt đầu từ khi nào vậy?



Đến khi Lâm Chiết Hạ về đến hàng lớp mình, đầu đội nắng, mới nhớ ra mình quên mất không hỏi.



Chắc là từ trước kia rồi, cô nghĩ, có lẽ là do sau khi hai người ở hai nơi, Trì Diệu sợ sẽ lỡ mất tin nhắn của cô nên đã ghim ở đầu khung chat.



Biết được Lâm Chiết Hạ sắp đi hẹn hò, bạn cùng phòng cô còn để tâm hơn cả cô.



Lam Tiểu Tuyết giúp cô nghĩ: “Có cần mua một bộ đồ mới không, sau đó còn phải trang điểm nữa, cậu có biết trang điểm không?”



Lâm Chiết Hạ: “…Tớ không biết.”



Mặc dù đã lên đại học nhưng cô vẫn mặt mộc như cũ, bởi cũng quen với việc này rồi. Hơn nữa mỗi ngày tập quân sự đều nóng gần chết nên cũng không có thời gian học trang điểm.



“Không trang điểm không được,” Lam Tiểu Tuyết vẽ kẻ mắt cho mình, từ góc độ của Lâm Chiết Hạ nhìn qua, hình ảnh rất kinh khủng, cô ấy vén mi mắt lên, đâm đâm chọc chọc: “Lần đầu tiên cậu hẹn hò mà định để mặt mộc đi gặp đối phương sao? Hai cậu đi xem phim vào hôm nào vậy, để tớ trang điểm cho cậu.”



Đến ngày hẹn, Lâm Chiết Hạ ngồi lên chỗ của Lam Tiểu Tuyết, giống như đang đợi tra tấn vậy.



Lam Tiểu Tuyết bày dụng cụ trang điểm ra, trước khi trang điểm cho cô, cô ấy ghé sát mặt lại nhìn: “Da mặt cậu đẹp thật đấy, làn da đầy khuyết điểm này của tớ không trang điểm thì không được.”



Những bạn cùng phòng khác ngồi đối diện cô.



Lâm Chiết Hạ mặc chiếc váy Lam Tiểu Tuyết chọn cho mình, căng thẳng nói: “Không cần phải ngồi thành hàng quan sát vậy đâu…”



Tần Lôi: “Bọn tớ đã tìm trên mạng rất nhiều chiến thuật cho cậu rồi, trong lúc cậu trang điểm bọn tớ sẽ đọc cho cậu nghe.”



Lâm Chiết Hạ: “…”



“Đã đem sing-gum theo chưa?” Trang điểm được một nữa, Tần Lôi hỏi.



“Hả?”



“Trong sách tư vấn có nói, trước khi hôn môi thì ăn sing-gum trước.”



“…”



Lâm Chiết Hạ không biết nói gì: “Bọn tớ, cái kia, chưa có nhanh như vậy…”



Tần Lôi: “Cái này thì có gì là nhanh hay không nhanh, đều đã hẹn hò rồi, không phải là rất bình thường hay sao?”



Nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị tốt.



Hơn nữa cô cảm thấy Trì Diệu cũng nhận ra điều đó nên mấy ngày này anh chỉ nắm tay cô, cùng lắm là ôm một lát giống như hôm xác nhận quan hệ vậy.



Sau khi trang điểm xong, Lam Tiểu Tuyết thu dọn đồ đạc, nói lớn, “Đại mĩ nữ, có thể soi gương được rồi.”



Lâm Chiết Hạ cầm gương lên.



Lúc này cô mới phát hiện người trong gương với hình ảnh bản thân trong đầu cô thực sự khác biệt rất lớn.



Gương mặt non nớt trước kia đã thành thục hơn nhiều rồi, đuôi mày hất xuống càng làm toát lên vẻ thanh thoát của thiếu nữ. Trước khi trang điểm ngũ quan của cô nhàn nhạt, sau khi trang điểm mọi đường nét đều rõ ràng.



Thực sự rất xinh.



Nhưng cô không biết liệu Trì Diệu có cảm thấy xinh không.



Trước khi xuất phát, cô nhắn cho Trì Diệu: [Anh tan học chưa?]



Bạn trai: [Anh tan rồi.]



Bạn trai: [Còn có chút việc bận, em qua trước đi.]



Cô đã đổi thành tên kia được hơn một tuần rồi, nhưng mỗi lần hai chữ kia hiện lên, trái tim vẫn cứ loạn nhịp.



Lâm Chiết Hạ trả lời [Vâng] một tiếng.



Chuyên ngành của Trì Diệu rất đặc biệt, hơn nữa lại là ngành trọng điểm của cả trường, vì vậy có riêng một toà nhà cho khoa họ.



Vị trí toà nhà này rất bắt mắt, nằm ngay trung tâm khuôn viên.



Bình thường Lâm Chiết Hạ đều học ở mấy toà nhà trong góc, hôm nay là lần đầu đặt chân tới đây.



Toà nhà này yên tĩnh một cách lạ thường, gần như không có tiếng ồn ào huyên náo của học sinh.



Cô đi lên cầu thang, đi đến cửa lớp Trì Diệu, căng thẳng chỉnh sửa lại chiếc váy, sau đó khẽ đẩy cửa ra.



Thực ra lớp anh đã tan học rồi, chỉ là thầy có giao bài tập sau giờ học, làm xong mới được rời đi, hơn nữa Trì Diệu lại là người phụ trách thu bài, vì vậy sau khi mở cửa cô nhìn thấy một đám người vây quanh một người…Người bị vây quanh rũ mi, đút tay vào túi áo, nhìn gương mặt vừa buồn ngủ vừa lộ ra vẻ phiền phức, cậu đeo chiếc khuyên màu bạc, ngồi trên ghế, đôi chân vì vậy mà nhìn càng dài hơn.



Có người đến xin: “Anh Diệu, tôi không làm kịp rồi, ngày mai nộp được không.”



Trì Diệu cũng không ngẩng đầu lên: “Trừ khi cậu mắc bệnh hiểm nghèo, bây giờ phải đến bệnh viện ngay lập tức, nếu không thì lăn về chỗ làm xong rồi nộp ngay.”



“…”



“Thực sự không có nước để thương lượng hay sao?”



Trì Diệu như cảm nhận được gì đó, anh ngẩng đầu lên nhìn ra phía ngoài cửa, sau đó ánh mắt rơi lên người cô gái đứng đó, hạ giọng lại: “…Cậu tưởng rằng tôi muốn ở lại đây lắm à?”



“Bớt nhiều lời, làm xong rồi nộp đi,” Anh lại nói, “Đừng để bạn gái tôi phải đợi quá lâu.”



Anh nói xong lời này, những người xung quanh như nhận ra được điều gì đó, sau đó hàng loạt cặp mắt nhìn ra ngoài cửa, “Ôi đệch,” Có người lên tiếng, “Chào chị dâu.”



Vốn dĩ Lâm Chiết Hạ đã rất ngượng, lúc này càng ngượng hơn: “…”



Trì Diệu đứng dậy nhường chỗ cho cô ngồi, “Không cần phải để ý đến bọn họ.”



Thực sự lúc này cô cũng không muốn để ý, cô muốn làm một kẻ câm hơn.



Nhưng ngoài ngượng ngùng ra thì không thể phủ nhận một điều rằng cảm giác được anh giới thiệu với mọi người…khá tuyệt.



Như vậy thì những người khác đều biết anh đã có bạn gái rồi, chắc là sẽ không có người tặng anh mấy thứ linh ta linh tinh như chocolate nữa.



Trong lúc đợi, Lâm Chiết Hạ mở app trong điện thoại lên, yên lặng ngồi đó học từ mới.



Học được một lúc, cô không nhịn được mà hỏi: “Anh không thấy hôm nay em có gì khác sao?”



Ánh mắt Trì Diệu rơi lên đôi mi đã chuốt của cô gái, cố ý nói: “Chỗ nào khác vậy?”



“…Anh mù rồi.” Cô nói.



“Mắt anh hôm nay không được tốt lắm.”



Lâm Chiết Hạ không muốn để ý đến anh nữa, cô tiếp tục học từ mới, còn chưa được hai từ đã nghe thấy anh nói: “Anh thấy rồi, hôm nay em có trang điểm.”



Miệng Trì Diệu rất ít khi nói ra những lời phản hồi tích cực, nhưng hôm nay anh lại rất nghiêm túc: “Rất xinh.”



Lâm Chiết Hạ bĩu môi, kìm nén lại niềm hân hoan: “Bình thường thôi, dù sao em cũng xinh đẹp sẵn.”



Cách thời gian xem phim nửa tiếng, cuối cùng Trì Diệu cũng thu xong bài tập. Hồi cấp ba mặc dù thành tích rất xuất sắc nhưng gần như anh không đảm nhiệm công việc gì trong lớp, trước kia Lâm Chiết Hạ hỏi nguyên nhân, anh chỉ nói là ‘Rất phiền’.



Cô nghĩ, cũng đúng.



Người này vốn đã không dễ chung sống, không quản tới được người khác, cũng không muốn quản thúc ai cả.



Nhưng khi lên đại học Trì Diệu đã không còn vậy nữa, hơn một năm qua, dường như cậu đã trở thành một người ‘đáng tin cậy’ hơn.



Dẫu cho…



Thái độ thu bài tập của cậu vẫn rất ‘ác độc’.



“Bây giờ chúng ta qua đó chắc là vừa lúc,” Hai người đi về phía rạp chiếu phim gần trường, “Đúng rồi, anh là lớp trưởng sao?”



Trì Diệu: “Cũng coi như là vậy.”



Lâm Chiết Hạ: “Anh lại đồng ý làm lớp trưởng sao?”



Trì Diệu: “Điểm quá cao, không trốn được.”



“…”



Thành tích của Lâm Chiết Hạ nằm ở khoảng giữa lớp, căn bản không hiểu được thế giới của học bá.



Con đường hai người đang đi có hơi hẹp, vì vậy Lâm Chiết Hạ đi ở phía trước, đi được nửa đường, Trì Diệu nhắc cô: “Có phải em quên gì rồi không?”



“Quên gì?”



“Tay.”



“Ồ.” Lâm Chiết Hạ đi chậm lại, đưa tay qua nắm tay anh, lúc vừa chạm đến, Trì Diệu bèn nắm thật chặt.



Lâm Chiết Hạ không nhịn được mà gọi: “Trì Diệu.”



“?”



“Không ngờ,” Cô chậm rãi nói, “Sau khi yêu đương anh lại dính người vậy.”



Trì Diệu cười lạnh: “Bạn trai bạn gái đi đường không nắm tay, em coi mình đang tìm một người đi đường đi cùng à?”



Lâm Chiết Hạ: “Chú ý lời lẽ của mình chút.”



Mặc dù cô cảm thấy Trì Diệu nói như vậy khiến cô cảm thấy khá thoải mái, nhưng điều này không đại diện cho việc cô không bị Trì Diệu chọc tức.



“Trước kia lúc theo đuổi em anh rất dịu dàng.”



Cô lại nhớ tới Trì Diệu ‘khác thường’ trong khoảng thời gian đó, cuối cùng cố ý thở dài: “Quả nhiên là đàn ông.”



Trì Diệu khẽ động ngón tay, nắm lấy ngón tay cô, “Đó không phải là dịu dàng.” Anh nói.



Nhất thời Lâm Chiết Hạ không hiểu được lời của anh.



Trong lúc nói chuyện, họ đã đến rạp chiếu phim rồi.



Trì Diệu buông tay cô ra đi xếp hàng lấy vé, bảo cô ngồi nghỉ đợi mình.



Trong lúc xếp hàng lấy vé, Trì Diệu cúi đầu, vừa tìm mã đặt vừa nhận thua mà thầm nói trong lòng, lúc đó là do rất nghiêm túc trước chuyện ấy mà thôi.



Bởi vì quá để tâm, cũng bởi vô cùng trân trọng người trước mắt.



Vì vậy khả năng ngôn ngữ giống như bị thụt lùi vậy, không nghĩ ra được lời hoa mỹ, nghĩ không ra những lời hay ý đẹp, cũng không còn kiêu ngạo như thường ngày. Khi ở trước mặt cô, chỉ có thể nghĩ ra được những từ ngữ đơn giản nhất.



Thụt lùi chỉ còn ba chữ ‘Tôi thích cậu’.







Lâm Chiết Hạ đứng ở bên cạnh đợi anh lấy vé.



Thực ra cô và Trì Diệu đã cùng đi xem phim rất nhiều lần, từ nhỏ đến lớn, có bộ phim nào hot là họ sẽ cùng đi xem, nhưng đặc biệt nhất lại chỉ có hai lần.



Một lần là vào lễ tình nhân, lần còn lại chính là hôm nay.



Lần tình cờ vào ngày tình nhân đó, lúc soát vé cô còn vì chỗ ngồi của mình ở ngay cạnh cậu mà cảm thấy vô cùng vui vẻ.



“Cầm lấy,” Trì Diệu lấy vé, đưa một tấm cho cô, “Hàng số sáu ghế thứ mười, vị trí trung tâm.”



Lâm Chiết Hạ nhận lấy tấm vé.



Cô của lúc ấy căn phản không nghĩ tới sẽ có một ngày cô có thể quang minh chính đại cùng Trì Diệu hẹn hò ở rạp chiếu phim.







Bọn họ chọn một bộ phim liên quan đến thương mại, nội dung không tồi, gần đây rất nổi tiếng.



Thực ra xem gì không quan trọng, quan trọng hôm nay là ngày đầu tiên hai người chính thức hẹn hò.



Trì Diệu lấy vé xong còn mua coca và bắp rang bơ cho cô, một tay cậu cầm đồ ăn, tay còn lại đưa vé cho nhân viên.



Giống như hồi cấp ba, Lâm Chiết Hạ đi ở sau cậu.



Nhân viết soát vé xong chỉ đường cho họ: “Phòng chiếu số ba…Đi thẳng rẽ trái đến phòng thứ ba.”



Chỉ là khác với hồi cấp ba ở chỗ, sau khi soát vé xong Trì Diệu lại nắm tay cô, giống như điều cô đã từng thầm mong khi đó.



Mười ngón tay đan vào nhau, hai tay nắm thật chặt.



Nhiệt độ từ lòng bàn tay Trì Diệu truyền qua tay cô.



“Em ngây người ra đó làm gì,” Trì Diệu nắm tay cô đi về phía trước, “Nhìn đường, đừng để đi lạc.”



Nghe thấy lời này bước chân Lâm Chiết Hạ khựng lại.



Vốn dĩ cô còn tưởng rằng chuyện kia chỉ có mình cô nhớ, dù sao đây cũng chỉ là một chuyện rất nhỏ, nhỏ đến mức có thể tan đi theo tháng năm.



Cô ngẩn người hỏi: “Sao anh vẫn nhớ…Hồi đó em đi lạc vậy.”



Trì Diệu hỏi ngược lại: “Anh còn nhớ thì lạ lắm sao.”



“…” Cũng không phải là quá lạ, có lẽ đơn thuần chỉ là do trí nhớ của anh rất tốt.



Quả nhiên, câu tiếp theo của người kia chính là, “Không giống với cô ngốc nào đó,” Trì Diệu nhàn nhạt nói, “Trí nhớ của anh rất tốt.”



“…” Cô không muốn nói gì nữa rồi.



Hai người đi vào phòng chiếu số ba, vừa ngồi xuống Trì Diệu đã đưa bắp rang bơ cho cô, lúc này đèn trong rạp cũng tối xuống.



Bộ phim chính thức bắt đầu.



Cho dù là mới xác nhận quan hệ, lúc này trạng thái của Lâm Chiết Hạ khi cùng anh ‘hẹn hò xem phim’ không hề tốt hơn lần tước là bao, phải mất hơn mười phút cô mới có thể tập trung được vào bộ phim, nhớ được tên của nhân vật chính, bộ phim này đang nói về điều gì.



Cô vừa xem vừa ăn bắp.



Ăn được một nửa, cô nhớ ra bên cạnh mình vẫn còn có người: “Anh có muốn ăn không.”



Trì Diệu quay đầu sang, một lát sau đưa tay ta.



Nhưng anh không đưa tay về phía hộp bắp mà là đến miệng cô.



Lâm Chiết Hạ vừa ngậm một miếng bắp rang ở bên môi, khẽ cắn một cái thì miếng bắp rang bơ ấy đã bị ai kia giành mất.



“…” Mặt cô đỏ ửng lên: “Em vừa…” Cắn rồi.



Trì Diệu lại không hề để ý, thậm chí còn bình luận: “Ngọt hơn lần trước.”



“Rõ ràng là giống y nhau,” Cô ôm hộp bắp, vừa rồi không dễ dàng gì mới nhập tâm được vào mạch phim lại bị anh chen ngang, ánh mắt lại nhìn lên màn hình chiếu, lúc này đã không hiểu nhân vật chính đang làm gì rồi, “Anh không thể tự lấy sao, sao cứ phải lấy của em.”



Trì Diệu đã thu tay lại, dựa lưng về phía sau, thong thả nói: “Anh có bệnh đấy, em đưa anh đến bệnh viện đi.”



“…”



Không nói lại được.



Lâm Chiết Hạ phớt lờ chủ đề này đi, dù sao với quan hệ bây giờ của họ, anh ăn miếng bắp rang bơ cô cắn qua, hình như cũng chẳng sao cả.



Trì Diệu không định bỏ qua chủ đề này, giục cô, “Em mau ăn đi.”



Lâm Chiết Hạ cảm thấy phiền phức: “Anh làm gì vậy, rạp chiếu phim có quy định trong một khoảng thời gian nhất định phải ăn hết bắp rang bơ, nếu không sẽ bị báo cảnh sát tới bắt sao?”



“Có ai báo cảnh sát hay không anh không rõ.”



Trì Diệu mượn ánh ánh yếu ớt trong rạp đưa tay đến trước mặt cô, cổ tay đặt lên tay ghế, từ góc độ của Lâm Chiết Hạ nhìn qua, chỉ là thể nhìn thấy đường nét của cánh tay…



“Anh chỉ biết là nếu em không ăn hết nhanh, anh không nắm tay em được.”



- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK