Hệ thống yếu ớt nói: “Nếu Lộ Thiệu Quân không chịu ly hôn, không chịu bỏ ngươi thì sao?”
Phù Gia: “Thế thì hắn phạm vào tội trùng hôn*, ta có thể kiện hắn nha.”
*Trùng hôn: vi phạm chế độ hôn nhân một vợ một chồng.
Hệ thống: “Chúng ta còn phải làm tiền, làm tiền a. Ngươi đi tố cáo hắn, hắn còn cho tiền chúng ta hả?”
Hệ thống suy nghĩ một chút: “Nếu không chúng ta tha thứ cho Lộ Thiệu Quân đi. Sau đó ngươi dưỡng cơ thể tốt lên rồi lợi dụng Lộ Thiệu Quân lấy tiền đi làm từ thiện không phải tốt hơn sao?”
Phù Gia đỡ eo một chút: “Khi ngươi nói những lời này, thận ta có hơi đau a, bệnh tình có vẻ nghiêm trọng hơn. “
“Ta chỉ là một cái công cụ, nếu tồn tại mà gây ảnh hưởng đến sự phát triển của câu chuyện, ta sẽ chết.”
Vốn dĩ đã mang bệnh trong người, sau đó vì bệnh nên chết, cực kỳ bình thường a.
Hệ thống: “Chẳng lẽ chỉ có cách là phải ly hôn.”
Phù Gia: “ À còn có cách khác, là đi chết sớm.”
Dù sao Phù Gia cũng chẳng gấp gáp gì. Nhân cơ hội này chăm sóc sức khỏe thật tốt, chờ đến khi ngả bài, thân thể của cô cũng có thể đỡ một chút.
Lúc Lộ Thiệu Quân đến nhà Vệ An Huyên, cơ bản là không thèm để ý Vệ An Huyên trang điểm có xinh đẹp hay không. Hắn trực tiếp lấy di động ra, đem video được gửi đến mở cho Vệ An Huyên xem.
Sắc mặt Vệ An Huyên lúc đỏ lúc trắng, vừa thẹn thùng lại có sợ hãi.
Loại chuyện như này bị quay được. Vệ An Huyên tưởng tượng, nếu video bị truyền ra ngoài, cô sẽ không sống được nữa.
Lộ Thiệu Quân nói: “Nếu lúc đấy cô cự tuyệt thì giờ đã không có chuyện như vậy.”
Vệ An Huyên chua xót nói: “Tôi có từ chối, thế nhưng anh vẫn bắt lấy tôi, tôi không thoát được.”
Lộ Thiệu Quân xoa xoa mi tâm, vô cùng mệt mỏi, khóe mắt thấy dấu vết trên cổ Vệ An Huyên, Vệ An Huyên có chút bất an kéo lại cổ áo của mình, hỏi: “Lộ tổng, tiếp theo nên làm gì đây?”
“Trước tiên cô không cần đi làm. Chuyện này, không thể để Y Y biết, cô không cần đến trước mặt cô ấy nói chuyện này. Còn về video, tôi chắc chắn sẽ lấy về.” Khi Lộ Thiệu Quân nói chuyện, âm thanh có chút mơ hồ.
Hoàn toàn không biết đối phương sao chép bao nhiêu bản. Tóm lại, đây là một chuyện hết sức phiền phức.
Liên quan đến danh dự của Lộ Thiệu Quân.
Vệ An Huyên thấy Lộ Thiệu Quân uể oải như vậy, trong lòng rất đau, xin lỗi: “Đều là tôi sai, tôi không nên rước lấy phiền toái như vậy cho anh.”
Một bên cô nói, một bên không kiềm được mà khóc thút thít. Lộ Thiệu Quân lấy khăn giấy cho cô: “Đừng khóc, khóc cũng không giải quyết được vấn đề.”
Lúc Vệ An Huyên đưa tay nhận giấy, vô tình chạm vào tay Lộ Thiệu Quân tay. Cô như bị bỏng vậy, vội vàng thu tay lại.
Bầu không khí trở nên có chút nhớp nháp, nhiệt độ không khí đều chầm chậm tăng cao. Lộ Thiệu Quân do dự vươn tay, sau đó hung hăng nhấn Vệ An Huyên vào trong lòng ngực.
Chỉ đơn thuần là phát tiết. Lộ Thiệu Quân không cần lo lắng, không cần băn khoăn quá nhiều điều, không cần suy nghĩ xem đối phương có khả năng chịu đựng hay không.
Đặc biệt là bây giờ Lộ Thiệu Quân rất buồn phiền, cái phương thức phát tiết không màng tất cả, không cần nơm nớp lo sợ này. Thật sự khiến người ta mê muội.
Vệ An Huyên không có cách nào từ chối Lộ Thiệu Quân. Chỉ cần cô yêu hắn, dù cho hắn có làm gì, hay không dành một chút dịu dàng cho cô.
Sau khi kết thúc, Lộ Thiệu Quân không hề do dự liền rời đi, để lại Vệ An Huyên đang khó chịu.
Cô run run rẩy rẩy mà bò dậy, muốn đi tiễn Lộ Thiệu Quân.
Lộ Thiệu Quân đến công ty, trực tiếp vào văn phòng giám đôc Trương, đi thẳng vào vấn đề mà nói: “Tôi muốn đoạn băng ghi hình.”
Giám đốc Trương cười ha hả, sờ bụng to của mình: "Được, thế nhưng phải xem Lộ tổng có thể trả cái giá gì đây?”