Thân phận Lý Y Y vô cùng rõ ràng, Phù Gia cũng không muốn dối gạt gì.
“Tôi hả, hồi đó không có làm gì hết. Dù sao thì chồng cũ của tôi có tiền, hắn có thể nuôi tôi thì hà cớ gì tôi phải đi làm chứ. Bây giờ thì ly hôn rồi, không có ai nuôi nữa, chỉ có thể kiếm công việc tự nuôi sống bản thân thôi.”
Những điều này y hệt nội dung trong tài liệu. Chỉ có điều là, sao tự dưng cô ta lại chạy đi làm nghiên cứu khoa học chứ, bên trong chuyện này ẩn chứa quá nhiều điều kỳ quái.
Bản thân cô ta không có bằng cấp cũng không có kinh nghiệm.
Xem ra có hỏi cô ta nữa cũng không hỏi được gì, nếu có thể dùng hình thì may ra. Đáng tiếc cô ta không phải tội phạm.
Tuy trong lòng Tiêu An tràn đầy nghi ngờ, nhưng cũng chẳng thể làm gì người phụ nữ này. Chỉ có thể tìm chứng cứ để chứng minh sự nghi ngờ trong lòng hắn.
Tiêu An đón lấy ánh mắt vui vẻ của cô. Có cái khi nhìn mâm cơm ngập tràn đồ ăn, hắn cảm thấy có chút không tiêu. May mà sức lực hắn lớn, ăn nhiều thì ra chạy thêm hai vòng thôi.
Phù Gia nhắm mắt theo đuôi đi theo sau Tiêu An, Tiêu An dừng bước hỏi: “Lý tiểu thư không bận gì à?”
Vẻ mặt hắn hết sức nghiêm túc, dường như chưa bao giờ nở nụ cười trên mặt, cộng thêm một thân đầy sát khí, rõ ràng là hắn đã từng giết người.
Nhưng trên người lại có vận khí quốc gia bảo hộ.
Phù Gia nghiêng nghiêng đầu nói: “Bận chứ.”
Tiêu An: “Vậy chúng ta tạm biệt từ đây?”
Phù Gia: “Tôi muốn ở cạnh anh nhiều hơn.”
Muốn ở bên hắn nhiều hơn sao?
Đối diện với một người không thân quen gì, tại sao cô ta có thể nói ra lời này hết sức tự nhiên như vậy chứ?
Suy cho cùng cô ta có mục đích gì?
Tiêu An nghe thế, cau mày lại, người phụ nữ này…
Tiêu An tránh khỏi Phù Gia, kéo kéo cà vạt, sau lưng đầy mồ hôi. Người phụ nữ này, giả bộ ngoan hiền, thế nhưng thực tế…
Hắn gõ cửa đi vào văn phòng phó viện trưởng. Trong văn phòng tràn ngập mùi đồ ăn, lão đầu với quả tóc lưa thưa đang lùa cơm, vừa chọc con chuột vừa nở nụ cười không rõ ý vị, có hơi… bỉ ổi.
Hơn nữa trong máy tính còn phát ra âm thanh anime loli…
Biểu cảm trên mặt Tiêu An trở nên có chút… Khó mà giải thích.
Người này sao có thể trở thành phó viện trưởng?
Lão đầu lập tức gỡ xuống nội dung không thể nói, nghiêm trang đối Tiêu An hỏi: “Tiêu bộ trưởng ghé có chuyện gì sao?”
Tiêu An nói với lão già tóc Địa Trung Hải: “Đây là tư liệu tôi tra được, Lý Y Y này có vấn đề, ngài mang cô ta vào viện nghiên cứu, sẽ khiến cho những nhân viên nghiên cứu khác vào tình trạng nguy hiểm.”
“Bọn họ đều là rường cột của nước nhà, ngài đã sai lầm khi đặt họ vào trong nguy hiểm như thế.”
Phó viện trưởng để đũa xuống, lật xem tài liệu Tiêu An mang đến, sau đó đóng lại: “Những điều cậu nói chúng tôi đều biết rõ, từ đầu đến cuối cô ta không có nền tảng nghiên cứu khoa học. Lúc trước đi tìm nàng, chúng tôi đã biết rồi.”
“Nếu mọi người đều biết thì tại sao còn đi tìm cô ta. Thật kỳ lạ khi cô ta có được luận văn nghiên cứu khoa học với kết quả nghiên cứu khoa học bán thành phẩm, sau lưng cô ta khẳng định còn có thế lực khác.”
Phó viện trưởng vẫn rất quý mến Tiêu An: “Bởi vì thứ trong tay cô ta thật sự rất quan trọng. Cô ta chấp nhận rủi ro, còn chúng ta thì cũng có thể đạt được thứ chúng ta muốn.”
Tiêu An nghẹn họng nhìn trân trối: “Sao mọi người lại dám đánh cuộc như thế chứ. Trong viện nghiên cứu toàn là nhân tài, cho dù là người thường, cũng nhân mệnh quan thiên* a.”
*Nhân mệnh quan thiên- 人命关天: Ẩn dụ cho việc liên quan đến mạng người là rất quan trọng.
Phó viện trưởng: “Chúng tôi đã tỉ mỉ sắp xếp mọi chuyện, sẽ không làm liên lụy đến những người khác.”
Tiêu An cười lạnh: “Sao ngài có thể chắc chắn như vậy được.” Hắn lấy ra hai chai thuốc thử: “Đây là đồ cô ta đưa cho thủ vệ, cô ta đã bắt đầu ra tay từ những thủ vệ mạnh nhất.”