Không khí giữa hai người cũng tàm tạm, hệ thống lại bắt đầu líu ríu bên trong đầu Phù Gia: "Ngươi nói cảm ơn với cái tên cặn bã đó làm gì?"
Phù Gia có chút mê mang: “Hắn nói muốn mời ta ăn cơm, không phải ta nên nói cám ơn à?"
Linh hồn trong cỗ thân thể đã đi, Lộ Thiệu Quân đối với nàng mà nói, là một người xa lạ.
Hệ thống nghẹn lời: "Nghe ngươi nói có vẻ khá đúng."
Lộ Thiệu Quân kiên trì bồi Phù Gia, công việc đều xử lý trên laptop. Phù Gia nhìn hắn họp bằng video, hết sức chăm chỉ làm việc. Người này tuy lớn lên đẹp mắt, nhưng đối xử chẳng ra gì với cô nương kia. Vậy tại sao cái cô nàng đó còn khăng khăng một mực yêu hắn nhỉ?
Phù Gia còn đang suy nghĩ về cô nương kia, thì cô nàng liền xuất hiện. Nàng ôm một bó hoa, xách theo giỏ hoa quả. Phù Gia nhìn cô gái trước mặt, cả hai thật sự giống sao?
Cũng không giống a, Vệ An Huyên là một người bình thường khỏe mạnh, mà cỗ thân thể này thì yếu ớt, như liễu rủ trong gió. Nhìn kiểu nào cũng chẳng giống nhau.
Phù Gia lấy tấm gương trong ngăn kéo ra, nhìn xem bản thân, rồi lại nhìn Vệ An Huyên. Nếu bắt phải nói giống nhau, chắc là giống cái mũi cái miệng, lại thêm khuôn mặt, thoạt nhìn có bảy tám phần giống, giống như tỷ muội. Tuy nói lớn lên giống nhau, nhưng khí chất thì hoàn toàn bất đồng. Lý Y Y là một bệnh nhân, phảng phất như thủy tinh dễ vỡ, yếu đuối không nơi nương tựa. Mà Vệ An Huyên thì tươi tắn khỏe mạnh, khí sắc vô cùng tốt, dáng người yểu điệu.
"Lộ tổng, ta tới thăm Lý tiểu thư, cũng mang cho ngươi một ít văn kiện cần xử lý."
Vệ An Huyên là bí thư của Lộ Thiệu Quân, tràng diện vốn dĩ là Vệ An Huyên an ủi Lộ Thiệu Quân bi thương tột độ, không thoát khỏi tuyệt vọng. Nhưng hiện tại Phù Gia xác chết vùng dậy, không biết chuyện sau này sẽ phát triển như nào nha?
Lý Y Y chỉ là công cụ trong mối quan hệ giữa hai người. Cho dù chết rồi, cũng vẫn luôn tồn tại giữa hai người, cần thì lấy ra nói một chút.
Người sống là không thể so với người chết, nhất là đi người chết đã trải qua thời điểm tươi đẹp.
Lộ Thiệu Quân không nói gì, tiếp nhận văn kiện liền nhìn, thậm chí còn không thèm nhìn Vệ An Huyên nhiều một cái. Vệ An Huyên sắc mặt ảm đạm, đặt đóa hoa cùng giỏ trái cây lên đầu giường, hỏi: "Phu nhân, ngươi cảm giác thế nào?"
Phù Gia: "Ta còn tốt."
Nàng ngửi thấy trên người Vệ An Huyên mùi chua chua ngọt ngọt. Đây không phải là mùi nước hoa, mà là mùi phát ra từ linh hồn, hương vị của linh hồn...
Phù Gia hít một hơi thật sâu. Dường như chỉ cần người có tình yêu, linh hồn sẽ có mùi hương như thế.
Vệ An Huyên kéo một cái ghế ngồi xuống, gọt táo cho Phù Gia: “Phu nhân, ngươi nhất định phải khoẻ lên, tổng giám đốc luôn lo lắng cho ngươi. Thậm chí sẽ gác lại công việc quan trọng."
Hệ thống lập tức nói: "Nàng ngầm nói ngươi đang liên lụy, liên luỵ đến Lộ Thiệu Quân, là cái âm dương sư a?"
Phù Gia gật đầu, "Ta nhất định sẽ cố gắng khoẻ lên, ta còn muốn đi ăn ngon." Ở bên trong thân thể ấm áp sinh hoạt.
Lộ Thiệu Quân lập tức nói tiếp: "Đúng vậy, ta còn muốn mang ngươi đi khắp thế giới ăn đồ ăn ngon."
Vệ An Huyên run tay một cái, suýt chút gọt vào tay. Nàng mím môi, nhanh chóng nhìn lướt qua Phù Gia, lại cúi đầu xuống gọt táo, sau đó cắt một khối nhỏ đưa đến bên miệng Phù Gia: “Phu nhân, tổng giám đốc đối với ngươi thật tốt, thật khiến người khác ghen tị."
Phù Gia cắn quả táo, ngọt ngọt, giòn giòn. Ăn ngon a, Phù Gia nói cám ơn: "Cám ơn."
Vệ An Huyên thấy Phù Gia thờ ơ. Ánh mắt phức tạp, thật bất đắc dĩ, có vài người không cần làm gì, liền đạt được ước mơ, mà có người, lại chỉ có thể lặp đi lặp lại, chịu đựng giày vò. Biết rõ vô vọng, nhưng lại không nhịn được mà nhìn về ánh sáng từ ngọn hải đăng bên trong hắc ám.