Nó khiến tâm trạng con người phức tạp như những món ngon khác vậy.
Dịch Yếm ngửi được mùi này, sắc mặt cứng đờ. Hắn trốn trong phòng không ra, nhưng cửa sổ đổ nát, lọt gió phần phật. Gió bên ngoài mang theo một mùi hương khó tả bay vào phòng, Dịch Yếm nghe được mùi này, không nhịn được mà bịt mũi lại.
Phù Gia la lên: “Nhóc con, ngủ rồi hả?”
Dịch Yếm: “Ngủ rồi.”
Phù Gia: ‘Nhanh ra đây, ta cho ngươi hết đống đồ ăn ngon này nè.”
Dịch Yếm:…
Ăn phân thì có gì ngon chứ?
Để có thể sống sót, Dịch Yếm ăn hết những thứ có thể cho vào miệng, ví dụ như giun, cỏ, rễ cây, thậm chí là cơm thừa canh cặn, nhưng vẫn chưa bao giờ ăn qua phân.
Phù Gia ăn bún ốc, thấy Dịch Yếm không chịu ra,. Đến lúc đó cô ăn sạch hai bát là được, một giọt canh cũng không chừa cho Dịch Yếm.
Dịch Yếm do dự một lúc vẫn đi ra, chủ yếu là hắn thấy Phù Gia cũng đang ăn.
Dịch Yếm bưng lên cái bát sứt mẻ, ngay cả đũa cũng là những thanh gỗ xù xì. Hắn nhìn những sợi bún trong bát, gắp một đũa vào miệng.
Cay xè, nhưng lại mang theo mùi vị khó ngửi, sợi bún trơn trượt dai dai, ăn rất là ngon.
Dịch Yếm ăn đến mồ hôi chảy đầy đầu, ăn hết một bát to, Phù Gia cười tít mắt hỏi: “Ăn ngon không?”
Dịch Yếm do dự một lúc: “Ăn ngon lắm.” Đối với hắn mà nói, những thứ có thể ăn no thì đều là đồ tốt.
Bây giờ ngày nào Dịch Yếm cũng mong đợi nữ nhân này xuất hiện. Hắn không biết số thức ăn này từ đâu ra, mà nàng cũng không tò mò thân phận của hắn, chịu chia sẻ thức ăn với hắn.
Dịch Yếm hỏi: “Ngươi có muốn biết tên của ta không?”
Phù Gia: “À, ngươi tên gì?”
Bất chợt, Dịch Yếm có hơi chán ghét tên mình. Dịch Yếm, là ghét bỏ, là chán ghét, sự tồn tại của hắn khiến người khác ghê tởm.
Dịch Yếm: “Ta tên Dịch… Yếm.”
Phù Gia: “Ồ, ta tên Hồng Uyên, ta lớn hơn ngươi đó. Sau này ngươi kêu ta là Hồng Uyên tỷ đi.”
Dịch Yếm:… Chẳng lẽ nàng không bận tâm đến tên của hắn sao?
Không khinh thường, không căm ghét sao?
Hay là nàng không biết hắn?
Một khi nàng biết, chắc chắn sẽ trốn tránh hắn như thấy rắn rết, hệt như những người khác.
Phù Gia trở về phòng với cơ thể nồng nặc mùi, thối đến nỗi khiến những cô nương trong phòng tỉnh dậy, cáu kỉnh hét lên: “Ai đạp phải phân hả?”
Ngay cả Nhạn Trúc cũng không muốn ngủ chung giường với Phù Gia, nàng còn hỏi Phù Gia: “Hồng Uyên tỷ, có phải tỷ ngồi chồm hổm trong nhà xí lâu lắm không?”
Phù Gia:…
Ta chỉ là đi ăn chút đồ thôi mà.
Sáng sớm hôm sau, Phù Gia bị ma ma quản sự gọi đến trước mặt Lý cô cô.
Ma ma quản sự nhìn Phù Gia bằng ánh mắt quái dị.
Ma ma quản sự không được phép tiến vào phòng của Lý cô cô, chỉ có thể nhìn Phù Gia vào phòng.
Lý cô cô ngồi trên giường, tinh thần khá hơn chút, nói với Phù Gia: “Trong khoảng thời gian ta dưỡng thương, ngươi tới chăm sóc cho ta đi.”
Phù Gia nói: “Ta còn phải đi giã gạo đó.”
Lý cô cô: “Không cần nữa, ngươi tới chăm sóc ta là được.”
Phù Gia gật đầu “Được.”
Trên mặt Lý cô cô nở nụ cười, nhưng nghĩ đến cảnh mình bị hạ độc, sắc mặt liền trở nên khó coi. Ở nơi người ăn thịt người, người đạp lên người, dường như những người xung quanh đều là kẻ địch.
Lý cô cô nhìn Phù Gia, sau khi tỉnh lại bà cảm thấy cơ thể tốt hơn nhiều, đầu óc cũng không còn rối bời nữa, bắt đầu suy nghĩ.
Thậm chí bà còn nghi ngờ người hạ độc là nha đầu này, nhưng từ trước tới giờ bà không có tiếp xúc với nàng ta.