Vệ An Huyên không nhịn được nói: “Phu nhân sớm biết chuyện này rồi, còn nữa cô ấy cố ý báo cảnh sát đó.”
Cô nói những điều này cũng là vì anh, cảm thấy anh làm vậy không đáng giá.
Lộ Thiệu Quân hít sâu: “Chắc chắn cô ấy rất tức giận, làm ra chuyện này cũng dễ hiểu.”
Vệ An Huyên:???
Những lời nói này đã khiến Vệ An Huyên giận đến muốn nổ tung cả bầu trời, đồng thời sâu sắc cảm nhận được sự thất bại và đau khổ.
Cô vĩnh viễn cũng không có cách nào so sánh với Lý Y Y, Lý Y Y đã chiếm được thế thượng phong.
Vệ An Huyên hít sâu, ngẩng cằm, âm thanh như đóa hoa hồng: “Như vậy thì, Lộ tổng, anh định giải quyết tôi như thế nào? Chẳng phải anh đã cùng phu nhân bảo đảm, sẽ giải quyết tôi hả?”
Lộ Thiệu Quân nhíu mày: “Vậy cô muốn bồi thường cái gì?”
Vệ An Huyên: “Em muốn trở thành vợ của anh.” (đoạn này mình thấy VAH đang đau lòng tột độ, khi nói ra câu này mình nghĩ để xưng hô em-anh nghe tuyệt vọng đau khổ hơn nhiều.)
Lộ Thiệu Quân không chút suy nghĩ, thẳng thắn từ chối nói: “Không có khả năng, vợ của tôi chỉ có thể là Lý Y Y.”
Vệ An Huyên cố làm ra vẻ tự nhiên, nói: “Lộ tổng, tôi chỉ đùa giỡn một chút, tôi không có suy nghĩ sẽ chen chân vào hôn nhân của người khác, trở thành người thứ ba a.”
Trong lòng Lộ Thiệu Quân thở dài nhẹ nhõm nhưng đồng thời trong lòng có chút mất mát không thể hiểu được: “Tự cô hiểu rõ thì tốt.”
Vệ An Huyên: “Tôi không có yêu cầu gì khác hết, tôi chỉ muốn có phần công việc, không đuổi việc tôi là tốt lắm rồi. Nếu không cho tôi làm bí thư thì vị trí khác cũng được.”
Vệ An Huyên muốn ở lại công ty, việc này không biết phải giải thích sao với Y Y nữa. Lộ Thiệu Quân lưỡng lự một hồi, vẫn đồng ý: “Được rồi, cô chuyển sang bộ phận truyền thông đi.”
Trong lòng Vệ An Huyên xót xa, nhưng chỉ cần ở lại công ty là được rồi. Cô thoáng nhìn qua cửa phòng bệnh đang khép chặt, nói với Lộ Thiệu Quân: “Có thể tôi nói những lời này anh sẽ không thích, nhưng tôi vẫn cảm thấy phu nhân có khả năng lui tới với giám đốc Trương. Nếu không thì sao chân trước anh vừa bị người ta gài bẫy, chân sau cô ấy liền tới bắt gian.”
Khi Lộ Thiệu Quân nghe được mấy lời này liền vô thức cau mày, không chút suy nghĩ mà bác bỏ: “Y Y không phải loại người mà cô nói.”
Vệ An Huyên biết bây giờ nói gì cũng vô ích, đành đưa chứng cứ tới trước mặt Lộ Thiệu Quân.
Ở trong công ty, Lộ Thiệu Quân đã rất khó khăn, nếu bên người còn có nội gián thì nhật tử của hắn thật sự không thể trải qua.
Chỉ dựa vào việc mình té ngã mà đã có thể giá họa người khác, không biết đơn thuần ở chỗ nào. Ít nhất, chắc chắn không ngây thơ như Lộ Thiệu Quân nói, yếu đuối không nơi nương tựa.
Lộ Thiệu Quân thấy Lý Y Y chỗ nào cũng tốt, thế nhưng cô có thể rõ ràng nhìn nhận.
Phù Gia sờ chỗ thận càng ngày càng đau: “Tôi nghĩ nếu vẫn không ly hôn, ở cái thế giới này chắc chắn sẽ chết trẻ.”
Hệ thống cổ vũ nói: “Cô cố lên, tiếp tục kiên trì, ta giật điện cô, cô cũng không thấy đau. Cho nên thận đau không tính là đau.”
Phù Gia:..
Bệnh tình Phù Gia không thể tránh khỏi ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn, khuôn mặt nhanh chóng gầy trơ xương. Cho dù Phù Gia đã cố gắng hết sức bồi bổ cơ thể, bổ sung dinh dưỡng, nhưng vẫn không được.
Lộ Thiệu Quân thấy vợ mình như vậy, càng kiên quyết cho rằng đây là lỗi của hắn với Vệ An Huyên.
Rõ ràng trước đó cơ thể cô còn từ từ tốt lên, đợt này dọa này một hồi, sức khỏe liền suy yếu đi.
Vốn Lộ Thiệu Quân còn tính xách Vệ An Huyên về làm bí thư của mình. Thế nhưng khi thấy Phù Gia như vậy, Lộ Thiệu Quân không dám kêu Vệ An Huyên về.
Bên ngoài cô không nói lời nào, nhưng lại ngầm giày vò cơ thể của mình.
Hệ thống cũng ầm ĩ: “Ly hôn, ly hôn, nhanh chóng ly hôn, bằng không chúng ta sẽ chết. Lúc đó ngay cả năng lượng rời khỏi thế giới này cũng không có.”
Rốt cuộc hệ thống cũng hiểu được sự cường đại của cốt truyện. Mỗi thế giới đều định sẵn quy tắc để vận hành.
Có vài pháo hôi chết thì chết, dù sao cũng chỉ là một con số mà thôi. Nhưng lại có pháo hôi cực kì quan trọng, mang theo sự thay đổi và phát triển cốt truyện.