Phù Gia rất phiền muộn mỗi khi hệ thống bày ra bộ dạng ngu ngốc chưa thấy sự đời, ngày nào cũng phải nói cho nó hiểu mấy chuyện không đâu.
Phù Gia vô cùng chán ghét: “Ngươi, sao ngươi ngu vậy hả. Ta biết được mấy cái này là do ta đã từng thấy, từng học, từng chú ý tới.”
Hệ thống: “… Là vậy sao?”
Học theo, nhìn theo, rồi chú ý tới thì sẽ biết làm hả?
Tuy nghe có vẻ rất có lý, nhưng sao cứ cảm thấy có chỗ nào sai sai nhỉ.
Phù Gia: “Chứ gì nữa?”
Hệ thống cảm nhận được sự ghét bỏ của Phù Gia. Hừ, nó vẫn luôn ghét bỏ Phù Gia là tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển, thế mà giờ bị ngốc tử chê ngốc lại nữa chứ. Đáy lòng hết sức phức tạp a.
Phó viện trưởng tiếp quản phần lớn công việc, Phù Gia chỉ cần theo dõi quá trình thí nghiệm, tiện thể lâu lâu sửa chỗ sai của thí nghiệm là được.
Trong tay cô có tài liệu gốc, vậy nên hướng đi của thí nghiệm sẽ không có chỗ sai.
Nghiên cứu khoa học là một việc kiểm tra vận số với khả năng làm việc. Thỉnh thoảng đi đúng hướng, sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Phù Gia giống như thế giới trước, quan sát những người này nghiên cứu, vào những lúc khác thì chạy đi nhìn chằm chằm Tiêu An.
Tiêu An thường trú ở viện nghiên cứu, việc mà hằng ngày hắn làm nhiều nhất chính là tuần tra liên tục, tăng cường lực lượng an ninh của viện nghiên cứu.
Nhìn thấy nhiều người đi tới đi lui, chi chít những chú dê béo bở khỏe mạnh canh chừng. Phù Gia nở nụ cười tươi rói.
Cô nheo mắt hít một hơi thật sâu. Đây đúng là một nơi tuyệt vời, tràn đầy sức sống và nhiệt huyết.
Phù Gia thấy Tiêu An, vui sướng lao tới chỗ hắn, khi Tiêu An thấy Phù Gia, toàn thân bắt đầu căng thẳng, cơ bắp căng chặt, thậm chí bắt đầu run rẩy.
Hắn không nhìn nụ cười trên mặt cô, lúc này hắn chỉ có cảm giác, thứ mà đang chạy tới chỗ hắn không phải là cô gái yếu đuối không nơi nương tựa, mà là một con mãnh thú đang phóng nhanh, hơn nữa còn là một con mãnh thú đến từ thời tiền sử
Nhiều lúc Tiêu An nghi ngờ trực giác của bản thân, thế nhưng cảm giác nguy hiểm với phản ứng cơ thể sẽ không lừa hắn.
Cho nên, cô ta rất nguy hiểm, có điều là cô ta nguy hiểm ở chỗ nào chứ?
Tiêu An chỉ đành đem cảm giác nguy hiểm này quy hết về thế lực sau lưng cô.
Đến tận bây giờ, Tiêu An vẫn nghĩ rằng đây là một trò lừa bịp, một trò lừa có khoa học.
Nhưng người trong viện nghiên cứu cảm thấy chuyện này chẳng có gì lớn lao cả, còn muốn lấy hạt dẻ trong lò lửa*.
*Lấy hạt dẻ trong lò lửa; ky cóp cho cọp ăn; mình làm người hưởng (xem truyện Ngụ ngôn của La Fontaine, ví với việc bất chấp nguy hiểm làm việc cho người khác, mà bản thân mình bị mắc lừa không được gì)
Phù Gia không biết nội tâm Tiêu An đang xoay mòng mòng. Cho dù biết, cũng không hơi đâu mà để ý. Cô là người trong sạch, sao đào ra được mấy cái thế lực không biết giải thích sao cơ chứ?
Cô đứng trước mặt Tiêu An, thấy trán Tiêu An toàn là mồ hôi, cô đưa tay lau mồ hôi cho hắn. Nhưng mà Tiêu An giống như bị cái gì kích thích, phản ứng lớn hết mức, nhảy dựng lên một đoạn.
Trông có hơi… hài hước.
Phù Gia ngạc nhiên nhìn Tiêu An: “Tiêu bộ trưởng, trán anh đầy mồ hôi á.”
Tiêu An tùy tiện lau mồ hôi trên mặt, đứng cách thật xa, ngây ra hỏi: “Có chuyện gì hả?”
Phù Gia lấy ra chai thuốc thử đưa cho Tiêu An: “Làm việc chắc là mệt lắm, tuần tra còn mệt nữa, tới uống chút đi. Một chai là hết mệt nhọc, hai chai thì tinh thần tỉnh táo.”
Tiêu An vừa định từ chối cái thứ thuốc nghe chẳng khác gì thuốc kích thích, nhưng xuất phát từ nào đó mục đích, hắn vẫn nhận mấy thứ này.
Thấy Tiêu An nhận lấy, Phù Gia vui vẻ, nói: “Anh nhận đồ của tôi, vậy anh có thể cho tôi ôm một cái, liếm một phát không?”
Trong chớp mắt, khuôn mặt Tiêu An cứng đờ như sắc, cái quái gì thế này?
Phù Gia nói: “Người anh rất ấm áp, tôi muốn ôm anh một cái.”