Ngu Tinh Hà mới sáng dậy đã bị dọa cho bay nửa cái hồn đến hai lần, trong lòng mắng: "Mấy người nhà này ai cũng thích chơi ú òa thế à!"
Cậu liếc mắt xuống nhìn cậu nhóc, không biết tâm trạng gì cũng chào một câu, "Chào, có việc gì không về sớm thế?"
Đỗ Minh Nhật được hỏi thì ngây ra, gãi đầu ngượng ngùng đáp: "Cũng không có gì, nhớ anh nên về sớm."
Ngu Tinh Hà: "..."
Đỗ Minh Nhật: "Hì hì."
Nói thêm: "Với lại tầm giờ này tôi đã ở nhà rồi, tan học sớm hai mươi phút."
Ngu Tinh Hà: "Lúc nào cũng vậy."
Đỗ Minh Nhật: "Đúng thế. Bởi vì về trễ hơn căn bản là bụng tôi sẽ cảm thấy rất đói, chịu không nổi."
Ngu Tinh Hà thuận miệng đáp thêm một câu: "Rất tốt, người trẻ đừng gắng sức quá. Chỉ sợ bản thân học giỏi, top 2 là vừa đủ rồi."
Cậu nhóc không ngờ rằng anh lại biết chuyện này, nhất thời biểu cảm trên gương mặt có chút mất kiểm soát.
Bất ngờ một cách lố lăng nhất.
Anh đã nói vậy thì tôi cũng đáp một câu cho lễ độ, "Thật là vậy! Nếu tôi về trước khi tiết 5 bắt đầu có khi còn được top 1, anh cũng nên vậy top 180."
Ngu Tinh Hà: "?"
Ngu Tinh Hà sững sờ, phản ứng còn lố bịch hơn cả Đỗ Minh Nhật vừa rồi, "Làm sao mà cậu biết được?"
Đỗ Minh Nhật: "Tâm sinh tướng, tôi nhìn con người anh rồi đoán ra thôi."
Ngu Tinh Hà bị chọc điên, ráng cười gượng: "Tôi là vì lí do cá nhân, hạng vậy là không tệ."
Đỗ Minh Nhật: "Anh vậy là ngoài 80 rồi", nói rồi cậu nhóc còn nhút vai, biểu cảm khiêu khích.
Một câu hai nghĩa Ngu Tinh Hà tức đến nghẹn họng.
Đỗ Minh Nhật nở nụ cười khoái chí chạy đi, không quên bảo: "3 - 1!"
Đỗ Minh Nhật: "Anh 1 tôi 3."
Ngu Tinh Hà: "..."
Thôi thì mình độ lượng không chấp trẻ con.
Ngu Tinh Hà đứng ngoài cửa nhìn cậu nhóc, hai mắt trong veo lấp lánh ánh lên vẻ lanh lợi đang đào cả cái tủ lạnh ra để tìm đồ ăn, trông nghịch ngợm vô cùng.
Chờ mãi mới thấy cậu nhóc nhớ đến sự hiện diện của cậu.
Đỗ Minh Nhật bỏ miếng khoai tây vào miệng "rộp rộp" hỏi: "Sao anh còn đứng đó thế?"
Ha, không chờ thằng oắt nhà cậu chớ làm gì.
Ngu Tinh Hà không nói thẳng chỉ bày tỏ bằng ánh mắt.
Cứ thế đứng ngoài cửa với ánh mắt "yêu thương trìu mến" chứa đâu không hết nhìn cậu nhóc vẻ vô tội kia.
Hai người nhìn nhau nửa ngày xong cậu nhóc mới nhận ra, lập tức chạy ra cửa.
Vẻ mặt hớn hở, "Ta lên đường thôi."
Ngu Tinh Hà: "..."
Địa điểm hai người tới đầu tiên dĩ nhiên là bệnh viện, để làm gì thì không cần hỏi nữa.
Thấy hai người chuẩn bị vào phòng, bác sĩ đêm hôm qua cầm hồ sơ bệnh án bước tới, Ngu Tinh Hà nhất thời nhớ lại bộ dạng đêm hôm qua của mình, nhất thời đen mặt.
Bác sĩ ho khan, nhìn hai người bằng ánh mắt kì lạ, một lời khó nói hết, ông bắt đầu nói: "Hai người có thể vào trong." Sau đó quay người rời khỏi.
Trước khi đi vào phòng bệnh phải xịt khử khuẩn để đảm bảo vệ sinh nên có chút tốn thời gian.
Vốn dĩ Đỗ Minh Nhật muốn để Ngu Tinh Hà vào một mình nhưng lại sợ tâm lí anh lần nữa rơi vào hoảng loạn tột độ rồi có hành vi thiếu tự chủ như tối qua nên quyết định vào chung.
Ngu Tinh Hà cứ đứng mãi ở cửa, chần chừ không bước vào.
Từ xa gương mặt hốc hác của Trần Bình hiện lên, rõ ràng cân nặng của thai phụ nằm ở ngưỡng quá cỡ so với phụ nữ bình thường nhưng bà lại gầy một cách đáng thương.
Đã có quá nhiều chuyện đau thương xảy đến với gia đình cậu.
Ngu Tinh Hà nhìn thấy thì ngây ra như phỗng, hốc mắt đỏ hoe, cả cơ thể run lên.