Ngu Tinh Hà từng bước thật chậm tiến gần đến Trần Bình, vì sợ người đang ngủ say sẽ thức giấc nên động tác vô cùng nhẹ nhàng.
Trần Bình bất động nằm trên giường, hơi thở yếu ớt.
Cậu nhìn bà đau đến xé lòng, hai tay siết chặt để trước ngực, hàng lông mày nhíu lại, từng giọt nước mắt trào ra cả gương mặt ửng hồng.
Cậu mím môi, đau đớn quay người.
"Đủ rồi, ta rời khỏi đây thôi." Ngu Tinh Hà cúi gằm xuống đất rồi đi khỏi, khi cậu đối diện với loại chuyện này lại trở nên vô cùng yếu đuối.
Đỗ Minh Nhật không nói, nhẹ nhàng gật đầu không biết là tâm trạng gì.
Đỗ Minh Nhật không vội, đợi Ngu Tinh Hà bình tĩnh trở lại mới tiếp tục chuyến đi.
Địa điểm lần này chính là quay về nhà của Ngu Tinh Hà.
Trong lòng cậu không khỏi bồn chồn, bất an, những vệt máu vẫn còn ở đó, dải băng vàng ở khắp nơi.
Cả hai lặng người nhìn căn nhà bị phong tỏa từ đằng xa, không chỉ có mỗi tầng Ngu Tinh Hà sống mà còn cả tầng phía trên của bà chủ nhà.
Biết không thể vào Đỗ Minh Nhật liền chủ ý kéo Ngu Tinh Hà đi khắp xóm điều tra.
"Cả ngôi nhà này không vào được hay là ta đi nghe ngóng xung quanh biết đâu lại tìm được thông tin có ích." Đỗ Minh Nhật nói với cậu.
Ngu Tinh Hà gật đầu đồng ý.
Đỗ Minh Nhật nói thêm: "Chắc bà chủ nhà sẽ biết được điều gì đó, nếu may mắn tìm thấy bà thì sẽ thuận lợi hơn cho chúng ta sau này."
Đúng thế, bà chủ nhà là một trong những nhân chứng quan trọng ít nhiều liên can tới bọn họ.
Cả hai cùng đi dạo, Đỗ Minh Nhật đưa mắt nhìn xung quanh.
Bỗng cậu nhóc dừng lại nghiêng đầu nhìn với dáng vẻ chăm chú.
"Cậu nhìn gì thế?" Ngu Tinh Hà thắc mắc.
Chỉ thấy cậu nhóc đang nhìn về phía hàng rào của một ngôi nhà, chính là nơi mà lần trước hai người nấp vào để trốn tụi du côn kia.
Ngu Tinh Hà: "Hửm?"
Mặt Đỗ Minh Nhật biến sắc: "Đây là máu."
Ngu Tinh Hà: "?"
Đỗ Minh Nhật: "Không nhiều lắm và đã khô lại rồi, thoạt nhìn dấu vết vẫn còn mới."
"..."
Ngu Tinh Hà nhìn theo hướng tay chỉ của cậu nhóc, thấy máu liền giật mình.
Không nói gì, họ nhìn nhau gật đầu rồi lần theo vết máu.
Trên đường đi chỉ thấy những giọt máu nhỏ sát vách tường, bỗng cậu nhóc dừng lại, mắt nhìn chăm chú vào một nơi.
Đỗ Minh Nhật: "Đây là công trường bỏ hoang à?"
Ngu Tinh Hà nghe cậu nhóc hỏi thì mở miệng đáp: "Không hẳn, nghe nói người ta đang thi công dự án xây dựng cô nhi viện ở mảnh đất này. Dự định là vậy nhưng không hiểu sao họ lại rút vốn khiến công việc bị đình trệ."
Cậu nói tiếp: "Công trường này đã ở đây hơn nửa năm rồi nhưng có lẽ sau này sẽ tiếp tục thi công. Không có bỏ đâu."
Ngu Tinh Hà ngẫm nghĩ một lát: "Vệt máu dẫn vào đây. Thật kì lạ."
Đỗ Minh Nhật gật đầu đồng ý, "Rất kì lạ."
Không chần chừ hai người họ tiếp tục bám theo, càng đi sâu vào công trường mùi máu tanh càng rõ.
Nó xộc lên mũi tấn công khứu giác của bọn họ.
Ngu Tinh Hà: "!"
Đỗ Minh Nhật: "!"
Điều tiếp theo mà hai người nhìn thấy sẽ ám ảnh họ một quãng thời gian.
Là xác của con chó ngày hôm ấy, nó như bị cắn xé một cách mạnh bạo và điên cuồng, cả cơ thể nát bấy ra.
Nhìn vào đều biết được nó đã cảm thấy đau đớn nhường nào. ngôn tình ngược
Đỗ Minh Nhật chầm chậm bước đến, cậu bị Ngu Tinh Hà ngăn lại.
Đỗ Minh Nhật: "Không sao." Nói rồi cậu nhóc cẩn thận quan sát.
Ngu Tinh Hà cũng tiến lại gần: "A a a!"
Tiếng hét thất thanh phát ra từ cậu.
Đỗ Minh Nhật bị dọa cho giật bắn mình lập tức quay lại, Ngu Tinh Hà ngồi bệch ra đất mắt trợn tròn biểu cảm kinh hãi tột độ.