• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngu Tinh Hà mệt muốn chết, ngay vào lúc cậu định nhắm mắt đi vào giấc ngủ thì cảm giác được cánh tay của mình đang bị thúc nhẹ.

Đỗ Minh Nhật nằm trên giường nãy giờ nhưng không hề cảm thấy buồn ngủ chút nào, ngược lại còn rất tỉnh táo.

Ngu Tinh Hà: "?" Cậu không ngủ được mà cũng không muốn ai ngủ đúng không?

"Anh à, anh thấy căn phòng của tôi thế nào?" Cậu nhóc đột nhiên hỏi.

Ngu Tinh Hà: "Sao tự nhiên lại.."

Đỗ Minh Nhật: "Đẹp lắm phải không?"

Ngu Tinh Hà: "..."

Muốn gì đây hả thằng ôn kia?

Vì chỉ muốn đi ngủ thật nhanh nên cậu đáp qua loa: "Ừ đẹp."

Đỗ Minh Nhật: "Tôi cũng thấy thế. Đẹp lắm!"

Tuy không thấy được mặt nhau nhưng Ngu Tinh Hà có cảm giác cậu ta đang cười, nhưng mà ý gì đây, cứ có cảm giác thằng nhóc này không được bình thường.



Im lặng một hồi lâu, cậu nhóc mới lên tiếng: "Anh thật sự chỉ cảm thấy nó đẹp thôi à?"

"Gì nữa? Muốn gây sự hả?" Cậu quay đầu lại nhìn Đỗ Minh Nhật, trừng mắt một cái.

Hai người chạm mắt nhau, Đỗ Minh Nhật chỉ nở một nụ cười nhạt, bên trong đôi mắt kia chứa đầy tâm sự khó nói.

"Anh à, anh bảo sẽ đi học lại nếu mọi thứ quay trở về bình thường đúng không?" Cậu nhóc hỏi.

Ngu Tinh Hà cũng thuận theo đáp: "Đúng thế."

Đỗ Minh Nhật: "Vậy nếu mọi thứ không trở về quỹ đạo vốn có của nó, thật sự không giống như anh mong muốn thì sao? Anh sẽ làm gì?"

Cậu bị câu hỏi ấy làm cho cứng đờ, trước mắt cậu chỉ muốn tìm Ngu Lâm để có câu trả lời thích đáng.

Bản thân Ngu Tinh Hà cũng là một đứa trẻ hiểu chuyện, trong lòng cậu biết rõ rằng không tự nhiên trên đời này lại có người cha nào xuống tay với gia đình mình cả.

Là do dùng thuốc hay tâm lí vặn vẹo? Không có một lí lẽ nào có thể biện minh cho hành động ấy, bản án vẫn luôn được treo.

Thêm nữa nếu ông ấy vô tội thì tại sao lại không xuất hiện? Thật sự là do ông ấy cố tình tấn công gia đình mình à? Không nói nhưng trốn tránh chính là hành động ngầm thừa nhận tất cả.

Điều đó khiến Ngu Tinh Hà thấy rất sợ hãi, về câu trả lời mà cậu muốn biết, về mọi thứ.

Còn những người trong khu phố thì sao? Chừng nào Ngu Lâm còn đó, người dân trong khu cậu sống vẫn không thể sống an toàn.

Bởi vì cậu vẫn còn một niềm tin le lói, tin rằng vẫn có một lí do khác khiến ông trở nên điên cuồng như vậy nên cậu mới cố gắng tìm ra chân tướng.

Cậu phải tìm đi Ngu Lâm.

Nhưng sau đó thì sao? Cậu cũng không biết nữa.

Khi nghĩ đến nỗi sợ trào dâng trong lòng Ngu Tinh Hà, sợ ông sẽ nói ra nguyên nhân mà cả đời này bản thân mình không thể chấp nhận được.

Ngu Tinh Hà trầm mặc lâu, Đỗ Minh Nhật không có được câu trả lời.



Rất lâu sau Đỗ Minh Nhật trở người dậy, cậu ôm chai thủy tinh bên có con thuyền gỗ lúc nãy đến chỗ Ngu Tinh Hà.

"Anh có muốn xem không?" Nói rồi để lộ món đồ ra cho cậu nhìn.

Ngu Tinh Hà: "..."

Cậu đoán Đỗ Minh Nhật đã thấy cậu nhìn chằm chằm vào con thuyền nên mới nói vậy.

Đỗ Minh Nhật: "Đây là một thứ vô cùng quý giá của tôi, anh có biết làm sao tôi có nó không?"

Ngu Tinh Hà: "?"

Làm sao mà cậu biết được, Ngu Tinh Hà suy nghĩ một lát đưa mắt nhìn Đỗ Minh Nhật.

Ánh mắt dịu dàng khó tả, nâng niu vật trên tay.

"Tôi không biết."

Không biết thật sự là cậu nói không biết.

Đỗ Minh Nhật: "Là của một người đã tặng tôi."

Cậu không hiểu sao Đỗ Minh Nhật lại nói chuyện này cho cậu nghe, cậu nhóc muốn gì nhỉ?

Dừng một chút cậu nhóc nói tiếp: "Chai thuỷ tinh bề ngoài rất đẹp, rất sáng nhưng con thuyền bên trong lại thô và cũ. Thân thuyền được dán lại môt cách hậu đậu để lộ ra kẻ hở khắp thân thyền. Cánh mỏng, keo dán cũng không được đẹp và đều còn màu được làm từ chất liệu sơn mài chưa phun bóng. Trông nó thật kì cục chẳng hợp với chai thủy tinh sáng bóng bề ngoài chút nào cả. Ngay cả gỗ cũng không thuộc loại chất lượng cao nhưng với tôi nó là thứ tốt nhất, đẹp nhất sáng chói nhất."

"Là mẹ đã làm nó cho tôi. Là người thân ruột thịt duy nhất của tôi, người đã sinh ra tôi." Nói đến đây mũi cậu đỏ lên.

Người thân duy nhất? Cậu không hiểu, chẳng phải bố của cậu ta vẫn còn ở đây hay sao? Sao lại nói như thế?

Giọng Đỗ Minh Nhật có chút run: "Anh Hà à.. tôi chỉ có một mình thôi thế nên nếu bố anh không về anh có thể ở đây với tôi được không? Không.. ý tôi là hai ta dừng một chút.. đừng tìm nữa mà hãy đợi đi có được không? Cùng tôi?"



Cậu nghe xong không biết phải đáp như nào, ngay tại khoảng khắc này dường như cậu đã cảm nhận được thứ cảm xúc yếu mềm trong trái tim của Đỗ Minh Nhật.

Cậu cảm thấy khó xử vô cùng nhưng tại sao bảo cậu đợi?

Làm sao mà đợi được!

Chính bởi vì sợ ông ấy sẽ không bao giờ về nữa, vì sợ sẽ mất đi gia đình mình, sợ cuộc sống sẽ hoàn toàn sụp đổ nên cậu mới đi tìm ông ấy.

Ngu Tinh Hà nghe được những lời sau đó trở nên mất kiểm soát, "Ý cậu là thế nào? Tại sao lại phải đợi? Có gì cứ nói thẳng! Ngay từ đầu, chính cậu là người bao tôi cùng đi tìm ông ấy. Giờ người bảo tôi dừng cũng là cậu?"

"Không phải ý tôi là tình hình hiện tại khá phức tạp, ta chẳng thể làm gì nên hãy cùng đợi để qua khoảng thời gian này và hãy ở cùng tôi." Vai Đỗ Minh Nhật bất giác run lên.

Nghe cậu nhóc nói xong Ngu Tinh Hà cũng dịu đi không ít như tâm tình vẫn khó chịu, "Tôi sẽ không chờ đợi đâu. Nếu không có bố, mẹ tôi không tỉnh lại, tôi sẽ chẳng còn một ai ở bên cạnh nữa cả. Chỉ có một mình tôi thôi."

Nói đến đây cậu lại xúc động, không kìm được nước mắt.

"Tôi cũng thế! Cho dù là bản thân tôi của bây giờ.. hay thậm chí của sau này vẫn thế! Tôi cũng chẳng có ai hết!" Đỗ Minh Nhật đột nhiên lớn tiếng.

Ngu Tinh Hà không hiểu và cũng không đồng ý, "Chính cậu là người bảo hai ta hợp tác để tìm bố của tôi đồng thời tìn hiểu nguyên nhân tại sao bố cậu lại bị đưa đi cơ mà? Không có bố, người ruột thịt duy nhất, ở đây thì bên cậu vẫn còn có những người khác. Liệu cậu có thực sự hiểu nỗi sợ khi bản thân không còn ai nó như thế nào không?"

Đỗ Minh Nhật: "Anh không hiểu, có những người ở bên ta nhưng vĩnh viến sẽ không bao giờ trở thành một phần trong cuộc sống của ta được. Bà chị đó, lẫn mẹ của chị ta chưa bao giờ là gia đình của tôi. Bố của tôi cũng đã không còn trên đời nữa rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK