Hóa ra ngôi nhà này có nuôi chó, vì hai người đã nấp vào bụi cây gần cửa nên chú chó ấy không nhận ra chỉ chuyên tâm sủa với đám du côn trước cổng.
Lũ du côn không thấy hai người đâu liền chuyển hướng khác đi tìm.
Đợi một lúc lâu sau cả hai mới ngồi dậy, nhận thấy bọn chúng đã bỏ đi mới an tâm leo ra ngoài bên ngoài.
Ngu Tinh Hà nhìn nam sinh bị đánh đến thảm thương.
Rõ ràng trước khi giao chiến là một nam sinh trắng trẻo, sạch sẽ nhưng giờ đến nhìn thẳng mặt cậu cũng không dám.
Cả hai nhìn nhau ngượng ngùng một lúc lâu, Ngu Tinh Hà nhớ mình còn có việc, nghĩ thầm việc nhà dang dở, là quân tử không thể lêu lỏng bên ngoài lâu rồi quay lưng sải bước định đi về nhà.
Đúng lúc này tay Ngu Tinh Hà bị bắt lấy, là cậu nam sinh kia với vẻ mặt ngượng ngùng.
Cậu nam sinh ấp a ấp úng bảo: "À, ừ.. Cái đó.. Giờ anh định đi đâu?"
Nghe vậy Ngu Tinh Hà cũng đáp: "Ừm, về nhà."
Nam sinh liền hí hoáy tay chân bảo: "Cái đó.. bây giờ bộ dạng tôi không tiện lắm, có thể.."
"Không được." Nghe như vậy Ngu Tinh Hà biết chắc thằng nhóc này định theo cậu về nhà.
Cũng đúng bộ dạng thê thảm này gặp phụ huynh chắc chắn không ổn. Mẹ cậu ta không ổn, mẹ cậu cũng vậy.
Ngu Tinh Hà nghĩ thầm trong bụng rằng: "Mẹ mình mà thấy mình về với tên nhóc mang bộ dạng không chính chắn như vậy chắc chắn sẽ nghĩ nhiều cho mà xem. Bật phụ huynh vẫn cứ luôn là người lo lắng như vậy.", vì thế cậu từ chối nam sinh rồi bước thật nhanh về.
Nhưng nam sinh vẫn một mực bám theo Ngu Tinh Hà lớn giọng: "Nè! Đợi tôi nữa! Tôi là.. tôi.. Ách!"
"Âm thanh như vậy, chắc chắn ngã rồi." Nghĩ bụng cậu quay đầu, quả thật ngã rồi.
Nam sinh kia vẫn gắn gượng cười bảo: "Tôi tên Đỗ Minh Nhật. Lúc nãy quả thật anh cứu tôi nhưng tôi cũng đã chỉ chỗ cho cả hai trốn thoát xem như hòa. Nhưng lần này anh cho tôi theo xem như 2 - 1 được không?"
Nam sinh đứng dậy, vừa nói vừa phủi phủi ống quần: "Có gì tôi sẽ đền đáp anh sau mà! Vậy ha Ngu Tinh Hà, tên của anh mà."
"Làm sao cậu?" Vừa thắc mắc Ngu Tinh Hà vừa nhìn xuống bảng tên của mình. "À, ra vậy."
Đỗ Minh Nhật: "Anh, tôi gọi là anh nha!" Cậu nhóc nói vẻ mặt bông đùa
Ngu Tinh Hà một tiếng "không" từ chối thẳng.
Nhưng bên phía Đỗ Minh Nhật có vẻ như không quan tâm đến lời cậu nói cứ thao thao bất tuyệt.
Đỗ Minh Nhật: "Anh à, anh có thắc mắc tại sao tôi lại đánh nhau với tụi côn đồ kia không?"
Ngu Tinh Hà: "Không."
Đỗ Minh Nhật: "Thật ra tôi là người theo chủ nghĩa hòa bình, cũng không có muốn chiến tranh xảy ra vậy đâu mà. Thật ra tụi nó học ở trường tôi, tụi nó rất là.."
Ngu Tinh Hà: "..."
Về phần sau của câu chuyện Đỗ Minh Nhật kể Ngu Tinh Hà chỉ ù ù cà cà giả điếc không thèm quan tâm.
Không hiểu sao vừa đi vừa nói Ngu Tinh Hà lại vô tình dẫn Đỗ Minh Nhật đến nhà của mình.
Cậu đau đầu: "Cũng không còn cách nào khác." Rồi thở dài cho qua.
Vỗn dĩ định chặn Đỗ Minh Nhật ngoài cửa nhưng cậu ta đã đi vào trong từ lúc nào không hay làm Ngu Tinh Hà cũng hết cách.
Khi vào trong nhà, như thường ngày cậu chào cả nhà một câu nhưng hôm nay lại yên ắng một cách bất thường.
Ngu Tinh Hà: "Không thể nào, lẽ ra giờ này ông già phải ầm ĩ một trận rồi mới phải chứ."
Đang nghĩ ngợi, Đỗ Minh Nhật đưa tay chỉ vào bức tường phòng bếp.
Đỗ Minh Nhật: "Anh Hà, nhìn kìa."
Ngu Tinh Hà: "Ai cho cậu gọi.."
Vừa định mắng Đỗ Minh Nhật cậu khựng lại. Bởi trên bức tường mà Đỗ Minh Nhật chỉ có dính vết máu.
Cả hai tiếng gần đến nhà bếp. Tiếng rên rỉ phát ra ngày càng lớn hơn. Ngu Tinh Hà bất giác sợ hãi, bên phía Đỗ Minh Nhật đã đề cao cảnh giác.
Bước vào bếp, cảnh tượng trước mặt bóp nghẹn tất cả giác quan của bọn Ngu Tinh Hà.
Là mẹ Ngu Tinh Hà đang nằm vật ra đất, cổ không ngừng ứa máu.
Nghe thấy con trai bà quay đầu nhìn cậu, vẻ mặt đầy đau đớn.
Trần Bình: "Hà.. Tinh Hà à.."
Ngu Tinh Hà: "Mẹ! Mẹ!.."
Ngu Tinh Hà dứt lời lập tức tiến đến chỗ mẹ cậu. Khuôn mặt bà tái nhợt, cả cơ thể toàn máu.
Lúc này nỗi sợ đã trào dâng trong lòng Ngu Tinh Hà, từ trước đến nay cậu chưa bao giờ có cảm giác đáng sợ như vậy.
Đỗ Minh Nhật cũng đã ngây người một lúc lâu, cậu sực tỉnh hốt hoảng bảo: "Cái đó, để cháu gọi cấp cứu!"
Cậu mò tay vào túi quấn không thấy điện thoại đâu, chắc cậu đã để trong cặp.
Nhưng cặp cậu đã bị bỏ lại tại con hẻm khi nãy mất rồi.
Đỗ Minh Nhật thật sự không biết phải làm thế nào.
Trần Bình: "Phía sau.. Chạy!"
Ngu Tinh Hà: "Hả? Gì cơ.. Mẹ, mẹ để con gọi xe. Ha.. hức, bố.. bố đâu rồi! Chuyện.."
Chưa kịp nói xong Đỗ Minh Nhật đã ngắt lời, gọi lớn tên cậu với vẻ mặt đầy sợ hãi.
Đỗ Minh Nhật: "Anh Hà! Ngu Tinh Hà!"
Ngu Tinh Hà nghe vậy liền quay đầu, thấy gương mặt Đỗ Minh Nhật trắng bệch, mắt cậu nam sinh hướng về phía phòng ngủ của cậu.
Mắt và miệng Đỗ Minh Nhật mở to, lòng đen co lại, cả cơ thể run rẩy.
Ngu Tinh Hà cũng có thể cảm nhận rõ nỗi sợ thông qua ánh mắt ấy.
Chưa kịp định hình Đỗ Minh Nhật đã hoảng dợ thét lên rồi lao ra khỏi cửa, phía sau còn có thứ đang đuổi theo.
Ngu Tinh Hà có thể thấy rõ "thứ đó" chính là bố của mình, Ngu Lâm.
Khắp người ông toàn máu tươi, khuôn mặt điên dại tròng mắt co lại khiến cho ai nhìn thoáng qua cũng kinh hãi.
Ngu Lâm loạng choạng điên cuồng đuổi theo Đỗ Minh Nhật.
Cảnh tượng này khiến Ngu Tinh Hà đang ôm mẹ hoảng loạn tột cùng.
Sau đó vang lên tiếng "sầm" đóng cửa lại. Âm thanh do cuộc rượt đuổi dừng lại chốc lát.
Nó yên lặng rồi lại "ầm ầm", nghe như tiếng đầu đập vào vật rắn như bức tường hoặc cửa.
Rồi lại không còn nghe thấy gì nữa.
Nhưng điều đó khiến cho Ngu Tinh Hà không hề trở nên an tâm, tiếng ồn dừng lại kì lạ như thế chỉ có một khả năng xảy ra vào lúc này.