Tôi băng bó vết thương trên tay cho Lâm Châu.
Hắn đấm tường quá mạnh, đến mức trầy tay chảy máu. Tôi ra quầy thuốc mua thuốc rồi tự mình bôi thuốc cho hắn.
Bác sĩ đi khám hết rồi nên chỉ còn mình tôi và Lâm Châu ngồi đây.
"Anh, anh manh động quá."
Nhà họ Kỳ là đối tác kinh doanh quan trọng của nhà họ Lâm, ở nhiều chỗ còn cần nhà họ Kỳ hỗ trợ nữa.
Nếu lỡ đắc tội nhà họ Kỳ, đắc tội với Kỳ Dĩ Trì.
Thì không có lợi gì với Lâm Châu cả.
Đáng lẽ hắn phải hiểu điều này hơn ai hết.
"Em muốn cưới hắn à?" Đột nhiên Lâm Châu mở miệng.
Tôi nhếch miệng cười nhạt, nói thẳng: "Nghĩ kỹ thì lấy Kỳ Dĩ Trì đối với em mà nói trăm lợi không một hại."
"Nhưng em đâu phải Lâm Loan thật."
"Quan trọng sao?" Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, "Chỉ cần các anh coi đó là em là được, không phải sao?"
Mối hôn sự này chẳng qua là một kèo môi giới, để công ty hai nhà hợp tác kinh doanh càng chặt chẽ hơn mà thôi.
Cho nên bất kể đối tượng kết hôn là ai, chỉ cần đảm bảo điểm này là đủ.
Còn tôi, lỡ có một ngày chuyện này bại lộ.
Cha Lâm là người đầu tiên tìm mọi cách che giấu thân phận thật của tôi.
Chỉ cần ngày nào tôi còn được coi là người nhà họ Lâm, thì quan hệ hợp tác này còn bền vững.
Cớ sao không làm chứ?
Lâm Châu, sao lại không hiểu rõ chuyện này cơ chứ?
Tôi cúi đầu tiếp tục băng bó vết thương cho hắn, Lâm Châu đột nhiên đưa bàn tay còn lạnh lặn lên bóp cằm tôi, bắt tôi ngẩng đầu nhìn hắn.
"Vậy còn em, em muốn lấy hắn thật sao?"
Tôi mỉm cười.
Cười thoải mái quyến rũ, thuận tay ôm cổ hắn: "Em thích anh. Nhưng không biết, anh có thích em không?"
Lúc nói chuyện, tôi áp càng sát hơn.
Còn Lâm Châu, thì không tránh né.
Hơi thở ấm áp vương vấn vào nhau, không khí càng lúc càng ám muội. Ánh mắt Lâm Châu càng lúc càng sâu, hắn buông cằm tôi ra, ôm lấy eo tôi, siết một cái.
"Nghĩ kỹ chưa?" Hắn hỏi lại.
Tôi nhíu mày, không đáp.
Lâm Châu chậm rãi cúi đầu, định hôn lên môi tôi.
Nhưng lúc này cửa phòng làm việc có tiếng động, tôi vội vàng ngồi sang một bên, tựa như không có chuyện gì cả vậy.
Thiếu một chút nữa là hôn rồi, Lâm Châu có vẻ tiếc lắm.
25.
Bài đã lật ngửa.
Tôi cũng đã xác định được tình cảm của Lâm Châu.
Bây giờ, chỉ còn một bước cuối cùng.
Tôi bảo Lâm Châu, tôi rất ghét Lâm Dao, ghét đến mức chỉ hận không thể khiến cô ta biến đi cho khuất mắt tôi mãi mãi.
"Em muốn làm kiểu gì? Giết cô ta, hay đánh tàn phế?"
Lúc Lâm Châu nói câu này, vẻ mặt vô cùng hờ hững.
Tựa như trước mặt hắn, một mạng người cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Hắn vốn cũng chẳng hề muốn coi Lâm Dao là em gái mình, chẳng qua là vì quyền thừa kế mà thôi.
Chỉ cần ông anh này gánh vác mọi thứ, Lâm Dao có thể yên tâm làm tiểu thư nhà giàu, dạo chơi khắp thế gian.
Lâm Châu không ngại nuôi một đứa em gái.
Nhưng chắc chắn sẽ không khoan nhượng với một người có thể tranh quyền thừa kế với hắn.
Cho nên tờ giấy quyết định chuyển nhượng cổ phần kia cũng quét sạch chút tình cảm cuối cùng của Lâm Châu dành cho cô ta.
Thôi nghịch mấy ngón tay Lâm Châu, chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn.
"Anh, thế thì tàn nhẫn quá."
Tôi bỗng nở nụ cười.
"Lấy gậy ông đập lưng ông không phải tốt hơn sao?"
Tốt hơn hay không thì tôi không biết.
Tôi chỉ biết là, sau khi tôi nói câu này, Lâm Châu cũng nở nụ cười.
Hắn xoa đầu tôi, cất giọng cưng chiều:
"Anh sẽ giúp em trả th.ù."