Ngày thứ hai tới nhà họ Lâm.
Tôi theo giúp cha Lâm ở nhà xử lý công việc.
Ông ta thích uống trà.
Mà tôi thì lại có tay nghề pha trà rất khá.
Cha Lâm rất hài lòng, không quên gọi Lâm Châu đến cùng thưởng trà.
Lâm Châu.
Tôi đã tìm hiểu rõ thân phận của hắn.
Nhà họ Lâm chỉ có mình Lâm Dao là do Lâm phu nhân sinh ra, ngoài ra còn có một đứa con trai cũng là con rơi giống như "tôi".
Lâm Châu là con trai, nên mấy năm trước đã được đón về nhà họ Lâm, chắc là muốn bồi dưỡng thành người thừa kế.
Lâm Dao và ông anh này rất thân thiết.
Hồi còn ở Đại tề, cô ta từng nói mình có một người anh, còn kể rằng rất nhiều thủ đoạn của cô ta là do anh dạy.
Tựa như, cô ta chỉ ghét cô em gái là "tôi" mà thôi.
Có điều, với tôi mà nói, như thế lại là chuyện tốt.
Dù sao thì cô ta càng gây chuyện nhiều, kế hoạch báo th.ù của tôi càng dễ thực hiện.
"Mời anh hai uống trà."
Tôi rót trà cho Lâm Châu, diễn vai cô em gái ngoan ngoãn vô cùng đạt.
Không cho ai bắt bẻ được chút nào cả.
Lâm Châu khách sáo nói cám ơn, nhưng đáy mắt vẫn lạnh lẽo.
Dù sao thì tôi cũng mới vào nhà họ Lâm.
Hắn cảnh giác với đứa em có thể góp một chân chia tài sản này có lòng cảnh giác, cũng là đương nhiên.
Thư phòng yên lặng như tờ.
Cha Lâm xử lý công việc, Lâm Châu cầm máy tính không biết đang xem cái gì.
Tôi thì yên lặng ngồi bên pha trà.
Sau đó, Lâm Dao vào phòng.
Cô ta cứ thế xô cửa bước vào, vô cùng hào hứng khoe với cha Lâm chiếc túi hiệu cô ta mới mua.
Cha Lâm còn đang gọi điện thoại, đưa tay lên môi suỵt một cái bảo cô ta im lặng, sau đó không nhìn cô ta nữa.
Lâm Dao bị ngó lơ, lại nhìn thấy tôi ở trong phòng.
Nháy mắt vẻ mặt trở nên rất khó coi.
Tôi nhíu mày, tiếp tục ung dung pha trà.
Ngay lúc cha Lâm cúp máy, tôi bưng một chén trà tới cho Lâm Dao.
"Chị, chị có muốn uống trà không ạ?"
Hương trà quen thuộc, tôi đoán là cô ta nhất định còn nhớ.
Lâm Dao vốn đã không vui, giờ lại nghe được hương trà quen thuộc.
Hương trà này, là mùi hương chỉ có trên người chị tôi.
Lâm Dao tái xám mặt mày, tựa như nhớ lại một đoạn ký ức không vui, xô tôi ra.
"Mày cút ngay cho tao!"
Nước trà nóng hổi đổ lên tay tôi, da thịt trắng trẻo lập tức đỏ ửng lên cả mảng lớn.
"Loan Loan..."
"Lâm Dao!"
Lâm Châu lập tức bước tới, nắm chặt tay tôi, bảo dì giúp việc lấy thuốc mỡ bôi cho tôi.
Rất ra dáng anh trai thương em gái.
Trước mặt cha Lâm, hắn luôn đóng vai dịu dàng hết mực với tất cả mọi người.
Cha Lâm tức giận đỏ mặt tía tai, chỉ vào mặt Lâm Dao.
"Đã nói bao nhiêu lần rồi, vào thư phòng phải gõ cửa. Em gái mày bưng trà cho mày, mày lại còn xô em nó, thái độ kiểu gì đấy hả?"
Nghe cha Lâm trách mắng, Lâm Dao uất ức khóc òa lên, sau đó che miệng chạy ra ngoài.
Cha Lâm mắng thêm vài câu, sau đó cầm tài liệu đi ra khỏi thư phòng.
Lâm Châu có vẻ lo lắng cho cô ta.
Nên tôi bèn dịu dàng nói: "Anh hai, anh xem chị ba thế này rồi đi, đừng để xảy ra chuyện gì đấy."
Lâm Châu mặt mày xoắn xuýt nhưng vẫn đứng dậy đi tìm Lâm Dao.
Tôi nhìn theo bóng lưng hắn, suy tư bước tiếp theo.
Rất rõ ràng.
Lâm Dao là một ả ng.u.
Ưu thế duy nhất chính là thân phận của cô ta, cùng với sự bảo vệ của Lâm Châu.
Thân phận thì không thay đổi được rồi.
Nhưng sự bảo vệ của Lâm Châu, thì chưa chắc.
Tôi cúi đầu nhìn tay phải đang quấn băng, bỗng bật cười.
Ngày tháng còn dài.
Lâm Dao, cố gắng tận hưởng đi.
(Còn tiếp)