Cuối cùng tôi cũng được gặp Lâm Loan thực thụ.
Cô ấy ngồi trên xe lăn, trên má có một vết sẹo dữ tợn.
Lúc thấy tôi đến, ban đầu cô ấy hơi sững sờ, sau đó nở nụ cười.
"Cô tên gì?" Cô ấy hỏi tôi.
"Chu Loan."
Tôi không giấu cô ấy, nói thẳng tên thật của tôi.
Cô ấy gật gù, tò mò nhìn mặt tôi: "Tôi với cô cũng giống nhau ghê ha."
Nói xong lời ấy, Lâm Loan sờ lên gò má không còn mịn màng của mình, gương mặt thoáng lộ vẻ cô đơn. Ngôn Tình Hài
Tôi ngồi xổm xuống trước mặt cô ấy, nhìn ống quần trống không của cô ấy, bỗng thấy đau lòng.
Chắc là vì gương mặt này giống tôi như đúc.
10.
Ngày tôi đi tới thế giới này.
Tôi dùng số tiền tiêu vặt cha Lâm cho tôi, cùng toàn bộ số tiền tôi có thể sử dụng để điều tra tung tích của Lâm Loan thực thụ.
Cho tới hôm nay, tôi mới biết được những chuyện đã xảy ra.
Lúc trước, khi cha Lâm tìm ra Lâm Loan, còn đang đợi kết quả giám định ADN, Lâm Loan vẫn ở một mình.
Một buổi tối nào đó cô ấy tan làm về nhà, đột nhiên có người bám theo, dọa Lâm Loan sợ quá không nhìn đường, lại làm rơi điện thoại, cuối cùng chạy vào công trường ở gần đó.
Hai người kia vẫn bám sát không tha, Lâm Loan hết đường trốn, cuối cùng do trời quá tối nên hụt chân rơi từ tầng năm xuống.
Hai tên côn đồ cắc ké kia hoảng lên, thấy máu chảy khắp nơi, thế là vội vàng bỏ trốn.
Còn Lâm Loan, lúc rơi xuống hai chân bị thanh thép đâm xuyên, gò má cũng bị mảnh kính dưới đất cứa phải, tàn tật cả đời.
Còn tôi, vì sự xuất hiện của tôi rất đặc biệt.
Lúc cha Lâm mang kết quả giám định tới đón Lâm Loan về nhà thì nhìn thấy tôi ở công trường.
Tôi hôn mê bất tỉnh, thế là ông ta đưa tôi tới bệnh viện.
Cùng nhóm máu, mặt mũi lại giống hệt nhau.
Thế là cha Lâm nhận nhầm người.
Còn Lâm Loan thật thì bị hủy dung, còn bị buộc phải cắt chi, tỉnh lại không bao lâu đã phát hiện ra tôi mượn thân phận của cô ấy.
Nên chủ động tìm tôi, muốn gặp tôi.