Chạy đến chân núi, Thủ Tĩnh vác Lục Minh Ngọc trên vai, kiểm tra phía sau vài lần, xác định không có ai theo dõi, liền sải bước đi sâu vào trong núi. Lục Minh Ngọc nằm úp sấp trên vai Thủ Tĩnh, đầu chúi xuống đất, bụng của nàng bị vai của Thủ Tĩnh đâm vào mỗi khi hắn bước đi khiến nàng cực kỳ khó chịu, yên lặng nhịn một đoạn, Lục Minh Ngọc thật sự không chịu đựng được nữa, vụng trộm nghiêng đầu nhìn Thủ Tĩnh
Thủ Tĩnh có nước da ngăm đen, giống như các hán tử nhà nông, mày rậm mắt to, môi rất dày, nếu chỉ nhìn dung mạo bên ngoài thì đây là một người rất trung hậu thành thật, không thì mấy năm nay cũng sẽ không bị Pháp Nghiêm tưởng bở cho rằng gã là một kẻ hiền lành mà mặc sức chèn ép. Nhận ra Lục Minh Ngọc nhìn trộm, Thủ Tĩnh nghiêng đầu, Lục Minh Ngọc theo bản năng muốn né tránh ánh mắt của gã, nhưng nàng còn chưa kịp dời tầm mắt, Thủ Tĩnh đã quay đầu sang trước, Lục Minh Ngọc bất ngờ nhận ra một tia áy náy trong mắt nam nhân kia.
Gã cũng còn biết áy náy?
Lục Minh Ngọc bỗng nhiên sinh ra một phần hy vọng.
Nàng tiếp tục quan sát Thủ Tĩnh, các loại ý nghĩ trong đầu dần hiện lên. Nàng không biết Thủ Tĩnh có bí mật gì, hiện giờ đối với Thủ Tĩnh chạy trốn quan trọng hơn, sẽ không cần thiết phải giết một tiểu cô nương như nàng nhằm diệt khẩu. Như vậy nếu nàng vẫn thành thành thật thật, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm, biết đâu Thủ Tĩnh sẽ thật sự đặt nàng lên trên một ngọn cây nào đó trong núi này, để nàng chờ mọi người tới cứu viện? Nhưng nếu nàng thử khuyên nhủ Thủ Tĩnh trước tiên thả nàng, nếu thành công thì tốt nhất rồi, còn nếu không thành công thì Thủ Tĩnh cũng không có lý do giết nàng.
Vì để có thể về nhà sớm, cho cha mẹ bớt lo lắng vài cái canh giờ, Lục Minh Ngọc quyết định thử một lần.
“Thủ Tĩnh sư phụ, ngươi đi nhanh quá, ta đau bụng, ngươi có thể thả ta xuống dưới không?” Lục Minh Ngọc mắt mở to đáng thương nhìn nam nhân hoảng sợ nói, còn bày ra dáng vẻ rất thành thật, “Ta sẽ nghe lời, sẽ ngoan ngoãn đi theo ngươi, Thủ Tĩnh sư phụ thả ta xuống đây đi, bả vai của ngươi đâm vào bụng ta rất khó chịu.”
Nhìn lại đứa bé chỉ bảy tám tuổi, bộ dạng lại đặc biệt xinh đẹp, còn nhu thuận như vậy, Thủ Tĩnh nhếch miệng, bỗng nhiên ngồi xổm xuống, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm Lục Minh Ngọc,“Ngươi đi quá chậm, ta cõng ngươi đi, nhưng ngươi nên thành thật ôm cổ ta, lộn xộn, ta một phen quẳng ngươi xuống đất chết tươi.”
Máu trên trán hắn đã khô, nhưng thoạt nhìn vẫn rất dọa người, Lục Minh Ngọc hoảng sợ gật đầu, bị Thủ Tĩnh cõng lên lưng, nhìn khuôn mặt đôn hậu nghiêng nghiêng của Thủ Tĩnh, trong lòng Lục Minh Ngọc ngược lại yên ổn một ít. Ác nhân chân chính sẽ không để ý một đứa nhỏ có đau bụng hay không, Thủ Tĩnh đối với nàng như vậy, đủ thấy trong người còn giữ lại vài phần lương thiện.
Lục Minh Ngọc quyết định không ngừng cố gắng, đưa hai tay bé nhỏ ôm cổ nam nhân, gác đầu lên vai nam nhân, ngây thơ hỏi: “Thủ Tĩnh sư phụ, sao trán của ngươi lại chảy máu vậy? Có đau hay không?”
Thủ Tĩnh hơi khựng lại, nhìn con bé trên vai, lắc đầu, rầu rĩ nói: “Không đau.”
Lục Minh Ngọc không tin, chớp chớp mắt, để nước mắt tràn ra, “Trên cổ ta chảy máu đau lắm đó, Thủ Tĩnh sư phụ chảy máu nhiều hơn ta, sao lại không đau. Thủ Tĩnh sư phụ, ta thổi cho ngươi một chút, thổi một chút sẽ không đau.”
Tiểu cô nương ngây thơ lương thiện, mà nàng càng lương thiện thì càng khiến cho lương tâm của người đang lấn át nàng khó mà yên ổn, Thủ Tĩnh không muốn nhận ý tốt của nàng, lại tỏ ra hung tợn, nói với Lục Minh Ngọc: “Ta không đau, không cần ngươi quản, còn dám nói nữa ta liền quăng ngươi xuống.”
Lục Minh Ngọc liền trốn sau lưng gã, dùng hành động nói cho gã biết nàng không dám nữa.
Thủ Tĩnh không hiểu sao lại có chút thất vọng, nhưng bây giờ quan trọng nhất vẫn là trốn cho nhanh, gã cũng không quan tâm đến tâm trạng của tiểu cô nương nữa, đi nhanh về phía trước, ai ngờ chưa đi được mấy bước, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng khóc rấm rứt, mặc dù đã bị cố gắng đè nén xuống nhưng vẫn nức nở. Thủ Tĩnh nhíu mày, quay đầu ra sau nhưng tiểu cô nương kia đã vùi đầu xuống nên gã chỉ nhìn thấy tóc tai lộn xộn của Lục Ngọc Minh.
“Khóc cái gì mà khóc?” Thủ Tĩnh làm bộ như không kiên nhẫn hỏi.
“Ta nhớ cha của ta, cha ta......” Lục Minh Ngọc vừa khóc vừa mơ hồ không rõ nói, “Cha ta bị mù, ông không thích đi ra ngoài, ta đồng ý làm gậy dẫn đường cho cha ta, ông mới đồng ý đi với ta lên chùa dâng hương, hiện tại ta cùng Thủ Tĩnh sư phụ đi rồi, cha ta hẳn là rất giận, về sau cũng sẽ không đi với ta nữa......”
Nói xong lại khóc đặc biệt thương tâm.
Thủ Tĩnh bỗng nhiên nhớ tới nữ nhi của gã, có lần nữ nhi ham chơi té trầy đầu gối, buổi tối trốn vào trong chăn giả bộ ngủ sớm. Gã làm công trở về, hỏi thê tử, sao nữ nhi lại ngủ sớm như vậy, thê tử cười khẽ, nói nữ nhi chỉ giả bộ ngủ thôi, chứ thật ra là sợ bị phụ thân trách phạt. Nhưng gã đâu nỡ vì việc nhỏ nhặt này mà đi đánh nữ nhi của mình?
Tiểu cô nương sau lưng gã đây cũng thật ngốc, chờ nàng về nhà, phụ thân nàng sẽ chỉ càng thương nàng mà thôi.
“Đừng khóc, cha ngươi sẽ không giận ngươi.” Từ khi tiểu cô nương này bị gã bắt đi, Thủ Tĩnh vẫn luôn cố gắng khắc chế nỗi nhớ về nữ nhi của mình, nhưng giờ này khắc này, gã nhịn không được nữa, tiểu cô nương bởi vì gã mà khóc đến đau lòng như vậy, là lỗi của gã, gã không thể không quản.
Khóe miệng Lục Minh Ngọc âm thầm nhếch lên, lau lau khóe mắt, hỏi gã tại sao lại biết phụ thân sẽ không nổi giận, sau đó thừa dịp rèn sắt khi còn nóng, lại cùng Thủ Tĩnh hàn huyên, “Thủ Tĩnh sư phụ, bọn họ nói ngươi giết người, vì sao ngươi lại giết người chứ? Ta thấy ngươi không giống người xấu, có phải có người đánh ngươi, ngươi mới đánh trả không?”
Vì sao giết người?
Ánh mắt Thủ Tĩnh trống rỗng.
Gã nào muốn giết người, mà do Pháp Nghiêm khinh người quá đáng, đánh gã đã đành, không những vậy đánh xong còn mắng mẹ gã. Thủ Tĩnh có thể để bản thân chịu khổ, lại tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ người khác mắng người nhà của gã...... Từ nhỏ gã đã không cha, là mẹ gã cực khổ nuôi gã lớn, gã cố gắng kiếm tiền, cưới một nàng dâu xinh đẹp. Vợ gã ôn nhu hiền lành, sinh cho gã một nữ nhi hoạt bát, đáng yêu, Thủ Tĩnh ngỡ rằng những ngày tháng tươi đẹp này sẽ cứ tiếp tục như thế. Nhưng nào ngờ đứa con trai ác bá của thôn trưởng thừa dịp gã không ở nhà, giữa ban ngày ban mặt lại xông vào nhà gã với ý định cưỡng gian, làm nhục vợ hắn. Mẫu thân gã chạy đến ngăn cản, lại bị tên khốn khiếp đẩy ra, đụng đầu vào tủ mà chết, nữ nhi vì giúp mẫu thân đánh người xấu, bị tên khốn đó đá một cước cũng chết nốt, mà vợ gã......
Vợ gã bị tên khốn khiếp đó làm nhục, thoi thóp chờ hắn về nhà, nói cho gã là ai hại các nàng, sau đó thừa dịp gã không chú ý, đập đầu vào tường mà chết.
Thủ Tĩnh đã quên những ngày này gã đã vượt qua như thế nào, gã chỉ nhớ rõ gã giết cả nhà kẻ thù, rồi bị quan phủ đuổi giết.
Sau nhiều năm chôn bí mật này tận trong đáy lòng, Thủ Tĩnh bỗng cảm thấy thật mệt, gã đột nhiên rất muốn nói ra tất cả
Tiểu cô nương bảy tám tuổi sau lưng hồn nhiên, chân thật, Thủ Tĩnh muốn cho nàng biết, gã không phải người xấu, chỉ là gã bị ép buộc đến không còn cách nào, không thể không chống lại. Gã muốn cho nàng biết, gã không phải cố ý bắt nàng, mà gã chỉ muốn được sống. Nhưng vì sao lại muốn sinh tồn? Thủ Tĩnh cũng không rõ ràng lắm, gã chỉ biết gã muốn sống mà thôi, hàng năm đốt giấy tiền vàng bạc cho người nhà của gã, miễn cho bọn họ ở bên kia không có tiền.
Lục Minh Ngọc nghe mà sợ run, không nghĩ tới Thủ Tĩnh lại thảm như vậy.
Nàng muốn khuyên Thủ Tĩnh thả nàng ra sớm một chút, nhưng không có cách nào mở miệng.
Không thể mở miệng, hơn nữa thời cơ cũng không đúng.
Thật lâu sau, Lục Minh Ngọc mới dựa vào vai nam nhân, khuôn mặt hướng ra ngoài, nhỏ giọng hỏi:“ Nữ nhi của ngươi... bao nhiêu tuổi?”
Thủ Tĩnh thế này mới phát hiện chính mình đang khóc, gã đưa tay lau đi, cũng không có trả lời.
Lục Minh Ngọc thức thời im miệng.
Lục Minh Ngọc bị bắt cóc khi vừa qua giờ ngọ, chẳng mấy chốc mặt trời đã dần lặn về hướng Tây, sắp ẩn đằng sau những dãy núi. Lục Minh Ngọc lo lắng, nàng vẫn nhớ đường đi, nhưng nếu trời tối, nàng khẳng định không thể đi được, hơn nữa đi một mình trong rừng vào ban đêm, cho mười lá gan Lục Minh Ngọc cũng không dám.
“Thủ Tĩnh sư phụ, ta muốn về nhà, chúng ta đã đi xa như vậy rồi, ngươi thả ta đi?” Không quanh co lòng vòng nữa, Lục Minh Ngọc thành tâm cầu xin. Thật sự đã đi quá xa rồi, hơn nữa tính toán thời gian nàng tự đi về cũng đủ thời gian cho Thủ Tĩnh thoát thân.
“Ngươi nghĩ tự mình có thể trở về?” Thủ Tĩnh không ngốc, đoán được ý đồ của tiểu cô nương, nhưng gã không có khả năng lại thả người lúc này, “Nơi này cách An Quốc Tự quá xa, ngươi đi một mình cũng không quay về được. Nghe lời ta, ta sẽ để ngươi trên cây, ngươi ngoan ngoãn ngủ một giấc, sáng mai lại có thể nhìn thấy cha mẹ.” Thủ Tĩnh vừa nói vừa đánh giá bốn phía, phát hiện một gốc cây già, gã đi đến dưới gốc cây nọ, đẩy Lục Minh Ngọc lên thật cao, bảo nàng leo lên.
Lục Minh Ngọc cực kỳ hưng phấn, hạ quyết tâm, chờ Thủ Tĩnh vừa đi, nàng liền nhảy xuống cây, men theo đường cũ về nhà.
“Nghe lời ta, không được xuống dưới, biết không!” Thủ Tĩnh ngẩng đầu, dặn dò bé gái đang nhu thuận ôm chặt nhánh cây.
Lục Minh Ngọc liên tục gật đầu, trong đôi mắt to chất đầy sự quan tâm từ tận đáy lòng,“Thủ Tĩnh sư phụ đi nhanh đi, thoát được càng xa càng tốt, đừng bao giờ trở lại nữa.”
Thủ Tĩnh cười khổ, gã trở lại làm gì đâu. Dặn dò Lục Minh Ngọc thêm vài câu đừng tự mình leo xuống dưới, Thủ Tĩnh cụp mắt, yên lặng đứng một lát rồi nhắm hướng đông mà đi. Tiểu cô nương đơn thuần, nhưng ngày mai quan binh chắc chắn sẽ hỏi nàng gã đi về phía nào, gã phải cẩn thận.
Thủ Tĩnh đi rồi, Lục Minh Ngọc ghé vào trên cây, nhìn bóng dáng gã dần dần đi xa, tâm tình phức tạp, nàng tưởng rằng đời trước của nàng đã đủ khổ, nhưng so với Thủ Tĩnh, nàng thật ra tốt hơn rất nhiều......
Gió núi thổi tới, ở trên cao lạnh hơn, Lục Minh Ngọc khép chặt áo, rốt cuộc bắt đầu lo lắng cho tình cảnh của mình, dời mắt về hướng đường đi lúc nãy, lại bất chợt cứng người. Lục Minh Ngọc che miệng, khó tin nhìn chằm chằm bóng đen trong rừng
Thật sự có người, là một nam nhân mặc đồ đen, ánh sáng mơ hồ không nhìn rõ được khuôn mặt, chỉ biết là hắn đang vụng trộm tới gần Thủ Tĩnh.
Đối phương là loại người nào? Tới cứu nàng sao? Nhưng những tăng nhân vây bắt Thủ Tĩnh trước đây không có ăn mặc như vậy. Không phải tăng nhân hoặc hộ viện nhà mình, chẳng lẽ là những tên lục lâm thảo khấu khác, muốn xuống tay với Thủ Tĩnh chỉ để cướp vàng bạc? Vậy sau khi hắn giết Thủ Tĩnh rồi có phải sẽ đến phiên nàng?
Mặt Lục Minh Ngọc trắng bệch, Thủ Tĩnh ít nhất sẽ không hại nàng, còn tên hắc y nhân xuất hiện như ma quỷ kia thì không biết chừng......
Lục Minh Ngọc vừa định lên tiếng nhắc nhở Thủ Tĩnh, hắc y nhân đột nhiên đã hướng Thủ Tĩnh vọt tới!
Thủ Tĩnh nghe được tiếng bước chân đang vội vàng chạy tới, theo bản năng quay đầu nhìn sang, đập vào mắt gã là một hắc y nhân cầm thanh kiếm phóng tới. Vừa thấy hắn, Thủ Tĩnh liền biết mình không phải là đối thủ, gã lập tức liều mạng chạy về phía trước, nhưng Sở Hành đã tính kỹ khoảng cách mới phóng ra, nếu đã ra tay thì Thủ Tĩnh làm sao mà chạy thoát?
Người này ngay trước khi Hoàng Thượng định cải trang xuất cung lại giết chết một đại hòa thượng, hành tung quá mức khả nghi, hắn phải bắt được gã.
Ý nghĩ chợt lóe qua đầu, thân hình như mũi tên nhọn, Sở Hành nhanh chóng đuổi theo Thủ Tĩnh, trường kiếm ra khỏi vỏ, Thủ Tĩnh chật vật trốn tránh, Sở Hành xoay người một cái, trường kiếm trong tay nhanh chóng xẹt qua đùi Thủ Tĩnh. Lục Minh Ngọc cách khá xa, thấy không rõ kiếm kia có đâm trúng Thủ Tĩnh hay không, đã thấy Thủ Tĩnh lảo đảo một chút, thẳng tắp gục ở trên mặt đất.
Lục Minh Ngọc che miệng lại, không dám nhìn, lại không yên tâm hắc y nhân kia sẽ xử trí Thủ Tĩnh như thế nào.
“Ngươi là ai?” Mũi kiếm nhắm ngay cổ Thủ Tĩnh, Sở Hành lạnh lùng hỏi, mắt phượng nhìn chằm chằm Thủ Tĩnh, xem kỹ thật giả.
Thủ Tĩnh cách Sở Hành khá gần, nhận ra quan phục trên người hắn, lại nhìn sang đùi phải của mình đã bị nam nhân này đâm bị thương, Thủ Tĩnh tự biết không thể chạy trốn, ngược lại thoải mái, ngửa đầu nằm trên mặt đất, đối mặt với ánh tịch dương tỏa khắp bầu trời, khóe miệng gã chậm rãi lộ ra một nụ cười thoải mái. Điều muốn nói, gã đã nói cho tiểu cô nương kia biết, hiện tại bị quan binh bắt về, chờ gã chỉ là cái chết. Đều là chết, vậy không bằng......
“Làm phiền quan gia chuyển lời đến Lục cô nương, nói Thủ Tĩnh ta thực xin lỗi nàng, xuống hoàng tuyền cũng sẽ thay nàng niệm kinh, cầu Phật tổ phù hộ nàng cả đời bình an, mọi chuyện trôi chảy.” Nói xong hướng đầu mình vào kiếm của Sở Hành muốn tự vận, nhưng Sở Hành đã lanh tay lẹ mắt dời trường kiếm đi, Thủ Tĩnh bật cười, chủy thủ trong tay lật lại, chuẩn xác đâm thẳng vào ngực mình.
Sở Hành nhíu mày, lại đánh giá nam nhân nằm trên đất một lát, hồi tưởng lại lời gã nói trước khi chết, đột nhiên hiểu được, người này không phải thích khách.
Nếu hung thủ giết người đã tự sát, Sở Hành thu hồi trường kiếm, lấy ra tên lệnh được gắn bên hông, thông báo cho thủ hạ ở An Quốc Tự. “Vèo” một tiếng, tên lệnh phóng lên cao, cùng lúc đó, xa xa truyền đến âm thanh một vật nặng rơi xuống đất cái “bịch”, Sở Hành nghi hoặc nhìn qua, đã thấy vị tiểu cô nương kia mới rồi còn ở trên cây, lúc này đã nhảy xuống, hiển nhiên chân đã bị thương, khập khiễng chạy về hướng xuống núi.
“Tứ cô nương?” Sở Hành lập tức đuổi theo tiểu cô nương.
Giọng nói xa lạ, xưng hô quen thuộc, Lục Minh Ngọc đang “cướp đường mà chạy” bỗng chốc dừng lại, kinh ngạc xoay người. Hắc y nhân từ trong ánh chiều tà bước tới, ánh nắng làm nền, nàng vẫn không nhìn rõ khuôn mặt của hắn, nhưng nàng có thể thấy được người nọ rất cao to. Đến gần, rốt cuộc Lục Minh Ngọc cũng nhận ra đó là anh chồng kiếp trước của nàng. Đúng vậy, là Sở Hành, hắn… sao hắn lại ở đây?
Lục Minh Ngọc khiếp sợ đến không thể nói.
Tiểu cô nương khuôn mặt phấn nộn, ngơ ngác ngây ngốc đứng ở dưới tàng cây, Sở Hành đến trước mặt nàng, thần sắc vẫn như thường, hô hấp vững vàng, vậy mới biết việc đuổi theo phạm nhân vừa rồi dễ như trở bàn tay. Ánh mắt liếc qua người tiểu đệ muội tương lai tuy rằng còn non nớt nhưng khuôn mặt lại rất xinh đẹp, lòng Sở Hành vẫn lặng yên như nước, trực tiếp nhìn về phía chân trái của Lục Minh Ngọc đang hơi hơi nâng lên, “Bị thương?”
Lục Minh Ngọc hoàn hồn, mặt đột nhiên đỏ lên.
Sớm biết rằng là Sở Hành, nàng làm gì phải mạo hiểm nhảy từ trên cây xuống? Nhìn tưởng không cao, nhảy xuống lại trật chân, đau gần chết......
Một chữ “chết” vừa xẹt qua, Lục Minh Ngọc bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lo lắng nhìn phía Thủ Tĩnh, “Biểu cữu cữu, Thủ Tĩnh hắn......”
“Hắn sợ tội tự tử.” Sở Hành thật yên lặng nói, ngồi xổm xuống, thần sắc ngưng trọng nhìn chằm chằm chân đệ muội tương lai, hiển nhiên so với việc sợ tội tự sát của một hòa thượng thì hắn càng để ý đến vết thương của đệ muội hơn. Để ý, nhưng cũng thật đau đầu, tuy rằng đệ muội còn nhỏ, hắn giúp nàng xoa bóp xương cốt kiểm tra thương thế hẳn là không có gì mờ ám, nhưng, dù sao cũng là đệ muội.
Đang lang man suy nghĩ thế nào cho tốt, chợt nghe thấy tiếng khóc, Sở Hành nhìn lên khuôn mặt bi thương của tiểu cô nương. Mắt đẫm lệ, nhìn xác Thủ Tĩnh lẩm bẩm, “Đều do ta, nếu ta nhận ra biểu cữu cữu sớm hơn một chút, gã cũng sẽ không chết......”
Đối với Lục Ngọc Minh, Thủ Tĩnh dù hai lần giết người thì vì tình vẫn có thể tha. Tuy gã bắt cóc nàng nhưng lại cẩn thận chiếu cố, thật không phải là người xấu.
Sở Hành ngàn vạn lần cũng không đoán được tiểu cô nương này không những không hận hay sợ kẻ đã bắt cóc mình mà ngược lại còn vì đối phương tử tự mà tự trách bản thân, rõ ràng chỉ mới nửa ngày Thủ Tĩnh hẳn đã nói gì đó với Lục Minh Ngọc, Sở Hành tạm thời áp chế nghi hoặc, trước trấn an tiểu đệ muội, “Tứ cô nương nói sai rồi, cho dù ngươi nhận ra ta, ta cũng vẫn bắt gã trở về, giết người đền mạng, ai cũng trốn không thoát.”
“Cũng không phải là gã cố ý giết người mà.” Lục Minh Ngọc lau nước mắt, nghiêm túc nhìn Sở Hành, “Biểu cữu cữu, gã......”
“Là vô ý cũng không được.” Sở Hành lạnh giọng ngắt lời nàng, “Mạng người quan trọng, ai cũng không được phép giết người.”
Lục Minh Ngọc biết cuộc sống của Thủ Tĩnh có bao nhiêu đau khổ, hiện tại người đã chết, Sở Hành thậm chí ngay cả nghe cũng không muốn nghe nỗi khổ của gã, Lục Minh Ngọc xúc động, nhịn không được hỏi, “Nếu như vậy, khi biểu cữu cữu ra chiến trường giết người, có phải là không nên hay không?”
Sở Hành sửng sốt, mắt phượng lần đầu tiên nhìn thẳng vào tiểu cô nương trước mặt.
Hắn chỉ lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt tuy không mang theo tức giận nhưng so với người bình thường khi tức giận còn đáng sợ hơn, Lục Minh Ngọc bỗng nhiên hối hận, cúi đầu ngoan ngoãn nhận sai, “Thực xin lỗi biểu cữu cữu, con nói sai rồi.” Nàng không nên đánh đồng việc Thủ Tĩnh giết người trả thù với việc Sở Hành giết địch vì dân, có lẽ Sở Hành nói đúng, Thủ Tĩnh giết người phải đền mạng, chỉ là nghĩ đến Thủ Tĩnh chịu khổ sở, Lục Minh Ngọc cảm thấy xót xa, lệ lại tuôn trào.
Nhìn Lục Minh Ngọc khóc đầm đìa nước mắt như vậy, khuôn mặt tuấn tú của Sở Hành trước nay luôn bình tĩnh, lại dần hiện lên một tia bối rối.
Không xong, hắn dọa đệ muội khóc rồi......