“A Noãn……” Giọng nói Sở Tùy đều run lên, duỗi tay muốn giúp Lục Minh Ngọc lau đi vết máu.
Đồng thời một bàn tay trắng nõn lớn hơn hắn một vòng giơ ra, không hề dự liệu mà ngăn hắn lại.
Sở Tùy kinh ngạc ngẩng đầu.
Sắc mặt Sở Hành trắng bệch, cúi đầu nhìn Lục Minh Ngọc, thân thể vẫn không nhúc nhích, giống như tượng đá, chỉ có môi mấp máy, lạnh lùng mà phân phó đường đệ, “Ta chiếu cố A Noãn, ngươi cho người Lục gia đem xe ngựa lại đây,rồi phái người đi tìm Lục đại nhân thỉnh thái y.” Nàng từ trên ngựa ngã xuống,loại tình huống này không nên kịch liệt động đậy, bởi vậy Sở Hành không thể ôm nàng lên ngựa, cần thiết là dùng xe ngựa đưa nàng hồi hành cung.
Sở Tùy nhìn Lục Minh Ngọc vẫn đang hôn mê không tỉnh, tán đồng kế hoạch huynh trưởng, chỉ có ……
“Đại ca đi thôi, ta chiếu cố A Noãn.” Sở Tùy không có nghĩ lại, điều chỉnh vị trí tay, muốn đem Lục Minh Ngọc ôm vào trong lòng ngực chính mình.
Sở Hành lần nữa ngăn hắn lại, mắt cũng không nâng nói: “Nhị đệ, ngươi thích nàng, ta đã cho ngươi nhiều cơ hội, vừa mới lúc nãy là một lần cuối cùng, từ nay về sau, nàng là của ta, ngươi nhân lúc còn sớm hết hy vọng đi.” nói xong, Sở Hành rốt cuộc đem tầm mắt trên mặt Lục Minh Ngọc dời đi, nhìn về phía đường đệ đối diện đang khiếp sợ. Thần sắc hắn lạnh lùng, ánh mắt kiên định lại phảng phất mang theo một tia tàn nhẫn.
Sở Tùy không thể tin lỗ tai chính mình, “Đại ca, ngươi……”
Huynh trưởng là có ý gì? hắn cũng thích Lục Minh Ngọc? Vậy tại sao không có dấu vết mà còn giúp hắntheo đuổi nàng?
“Cứu người quan trọng, đi thôi.” Sở Hành biết trong lòng đường đệ có nghi hoặc, nhưng lúc này khôngphải thời điểm thích hợp để nói.
Nơi xa đám người Lục Gia Bình ra roi thúc ngựa chạy tới, Sở Tùy nìn chằm chằm huynh trưởng một lát, rồi nhìn Lục Minh Ngọc, hắn nhấp nhấp môi, trầm mặc mà đứng lên, sải bước lên tuấn mã. Ngồi ổn, Sở Tùy nhìn quanh bốn phía, phát hiện xe ngựa Lục gia, hắn giục ngựa hướng bên đó chạy tới, chạy ra mộtkhoảng cách, Sở Tùy quay đầu nhìn lại, nhìn thấy huynh trưởng quỳ gối bên người Lục Minh Ngọc, tựa hồ như đang kiểm tra vết thương của Lục Minh Ngọc.
Sở Tùy thu hồi tầm mắt, mặt trầm như nước.
“Quốc công gia, A Noãn thế nào?” Lục Gia Bình lướt qua bên người Sở Tùy, chật vật nhảy xuống ngựa, nhìn đường muội nằm nơi đó không biết sống chết, là muội muội nhỏ nhất trong nhà, hai chân Lục Gia Bình nhũn ra, thế nhưng không dám bước đi lên một bước nữa. hắn sợ hãi, đời này lần đầu tiên hắn sợ như thế, sợ muội muội……
“Tay trái trật khớp, ta đã giúp nàng nối lại, trừ bỏ cái trán, địa phương khác hẳn là không có vết thương nào lớn.” Sở Hành cuối cùng bóp mắt cá chân phải Lục Minh Ngọc, thanh âm bình tĩnh, giải thích xong, trên tay áo hắn xé một mảnh vải, vững vàng mà băng bó vết thương trên trán của Lục Minh Ngọc. Xử lý tốt, một tay Sở Hành vững vàng nâng cái gáy Lục Minh Ngọc lên, để nàng dựa vào ngực hắn, một tay ôm chân cong lại của nàng, đứng lên.
“Đưa ta đi!” Nghe nói đường muội tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, Lục Gia Bình như vừa mới đi dạo một vòng từ quỷ môn quan, cả người ứa ra mồ hôi lạnh, cũng may sức lực khôi phục, Lục Gia Bình chạy nhanh tới,muốn ôm muội muội vào trong lòng mình.
Sở Hành tránh qua một bên, mắt phượng lạnh lùng nhìn hắn, như mãnh thú bảo vệ thức ăn của mình, “không cần, ta ôm A Noãn trở về.”
Lục Gia Bình sửng sốt.
Sở Hành không có dừng lại, tiếp tục đi đến xe ngựa Lục gia, đi càng nhanh thì càng giúp nàng chữa trị càng sớm.
Sau vài phút ngu người, Lục Gia Bình hoàn hồn, lần nữa đuổi theo Sở Hành. Nam nhân sườn mặt lãnh lệ, bất cận nhân tình, rõ ràng hắn có thể hợp tình hợp lý mà đòi lại muội muội,nhưng khi hắn đối mặt với Sở Hành như vậy, Lục Gia Bình mạc danh mà không có tự tin đó, do dự một lát, hắn nhìn những đệ tử quý tộc xung quanh, Lục Gia Bình thấp giọng nói: “Quốc công gia, A Noãn đã mười ba, ngài……”
Rốt cuộc cũng không phải là thân thích thật sự, cho nên ngươi nhanh chóng đưa muội muội lại cho ta được không?
Những lời này Lục Gia Bình không có nói ra, nhưng hắn tin tưởng Sở Hành hiểu được ý hắn.
“Trở lại hành cung, ta sẽ hướng Lục đại nhân cầu hôn, sẽ cưới A Noãn.” Giọng nói Sở Hành lạnh lùng, khi nói chuyện thì người lại cúi đầu, nhìn cô nương hôn mê nằm trong lòng ngực, nhìn cái trán nhiễm một màu đỏ tươi trên miếng vải, bốn chữ cuối cùng Sở Hành đè thấp âm thanh, mang một phần ôn nhu mà hắn không hay biết, mà hắn trong mắt, là dày đặc hối hận.
Nàng thật sự thích hắn, đáng giận là hắn ngu dốt, thế nhưng một chút đều không nhìn ra. Nàng bị Hạ Lễ hãm hại, nàng ôm hắn nói nàng thích hắn, hắn không những không tin, ngược lại không chịu thừa nhận nàng hôn hắn, uổng công chiếm tiện nghi của nàng. Nàng thích hắn, hắn lại ngay cả liếc mắt cũng không nhìn nàng, còn ngay khi nàng đang trong hiểm cảnh, bởi vì những hồi ức kiếp trước, mà đem nàng nhường cho đường đệ.
Nàng rõ ràng có thể bắt lấy tay của đường đệ, lại lựa chọn tự mình ngã xuống, lúc ấy nàng khẳng định rất hận hắn đi? Hận đến thà rằng chết, cũng không muốn tha thứ cho hắn luôn luôn ủng hộ đường đệ theo đuổi nàng,cũng không muốn dính dáng đến Sở gia.
“…… Về sau, nếu như người gặp được cô nương thích người, người có thể không thích nàng, nhưng, đừng lại đem nàng nhường cho người khác……
Giọng nói yếu ướt đầy bi thương của nàng vẫn còn văng vẳng bên tai, Sở Hành ngẩng đầu, lại ngửa đầu nhìn trời.
Khi nàng nói những lời này, trong lòng đã đau đớn bao nhiêu mới nói ra những lời này? Nước mắt nhiều như vậy, khẳng định bị hắn làm cho đau tận tim gan phải không?
Sở Hành hai đời đều chưa có hối hận tự trách nhiều như vậy, hận chính mình vì sao nhìn không nhìn ra tâm ý của nàng. Đời trước nàng đối hắn kính nhi viễn chi, đời này mỗi lần gặp mặt nàng đều ngọt ngào mà gọi hắn biểu cữu cữu, nàng là cô nương, nàng da mặt mỏng, nàng cũng chú ý quan hệ kiếp trước, cho nên nàng mới không rõ ràng, nhưng nàng tự mình trị mắt cho hắn, thời điểm khi hắn xuất chinh còn dặn dò hắn bảo trọng, nàng đến cửa hàng chọn chỉ khắc gỗ mã câu vì hắn, nàng còn hôn hắn……
Nguyên lai nhiều thứ nhìn không rõ, hiện tại hoàn toàn rành mạch hiện ra trước mặt hắn.
Vì sao lại thích hắn?
Bởi vì đường đệ đã làm nàng thương tâm thật lớn, nàng đã quên đường đệ, một hồi kinh động, là hắnlàm anh hùng cứu mỹ nhân? Đúng vậy, nàng không phải hài tử chân chính, tâm của nàng là đại cônương, hắn ở trong nước ôm nàng, hắn xem nàng như hài tử, chủ động đề nghị thay nàng bắn tên thắng giá cắm nến cho nàng, nhưng nàng lại không biết, hắn lần lượt đối nàng tốt, làm sao nàng khôngnghĩ nhiều?
Đều do hắn, trách hắn trêu chọc nàng, lại làm trò trước mặt nàng, còn đem nàng chắp tay nhường cho người khác.
cô nương trong lòng ngực kiều kiều nho nhỏ, nhỏ nhắn như một hài tử, nhưng nàng so với hắn càng có nhiều dũng khí hơn, nàng thà chọn tự mình té xuống cũng không muốn tha thứ cho đường đệ, nàng vô lực mà dựa vào trong lòng ngực hắn, hai mắt đẫm lệ mà nói cho hắn biết nàng thích hắn…… Nhìn như nhu thuận kỳ thật tâm tính kiên định, Sở Hành hắn có tài đức gì, có thể được tâm của nàng?
Mà lấy được, lại đem làm cho vỡ nát.
Sở Hành áy náy cực kỳ, hắn cúi đầu, cằm nhẹ nhàng mà cọ đỉnh đầu của nàng.
A Noãn,ta biết sai rồi, chờ muội tỉnh, ta liền cưới muội, từ nay về sau, ta,Sở Hành sẽ không lại đem muội nhường cho bất luận kẻ nào.
~
“A Noãn làm sao vậy?” Xa phu Lục gia vội vàng chạy xe ngựa đến, Chu thị an vị ở bên ngoài, nhìn thấy cháu gái nhỏ tội nghiệp nằm trong lòng Sở Hành, tâm Chu thị đau đến không thở được, nước mắt xôn xao mà tuôn.
“Lão phu nhân yên tâm, A Noãn cát nhân thiên tướng, sẽ không xảy ra chuyện.” Sở Hành bình tĩnh mà trấn an nói, ý bảo Lục Gia Bình ở bên hỗ trợ, hắn vững vàng ôm Lục Minh Ngọc nhảy lên xe ngựa, đivào, phân phó xa phu tận lực vững vàng chạy về hành cung.
Xe ngựa xuất phát, Chu thị trong lòng chỉ lo an nguy của cháu gái, Sở Hành ôm Lục Minh Ngọc ngồi trênchiếu, Chu thị quỳ gối bên cạnh, nắm lấy bàn tay nhỏ cháu gái giọng khụt khịt, tạm thời không có phát giác hành động của Sở Hành có gì không ổn. không biết đi đã bao lâu, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận tiếng vó ngựa dồn dập, cùng với giọng nói quen thuộc hét lớn, “Dừng xe!”
Nghe được thanh âm kia, Chu thị giống như gặp được cứu tinh, lau lau nước mắt, nhìn về phía màn xe.
“A Noãn làm sao vậy?” Lục Trảm thở phì phò nhảy lên xe ngựa, đẩy ra màn xe, nhìn thấy Sở Hành ôm cháu gái trong lòng, thân thể hắn cứng đờ, đôi mắt màu hổ phách phát ra một đạo hung quang, ném bỏ màn xe xuống chen vào xe ngựa, khuôn mặt trầm xuống ngồi xổm bên cạnh Sở Hành, “Làm phiền quốc công gia chiếu cố A Noãn, trong xe hẹp hòi, Lục mỗ vội vàng mang A Noãn trở về cứu trị, quốc công gia vẫn là xuống xe trước đi, ngày khác Lục mỗ tự mình tới cửa nói lời cảm tạ.”
hắn biết là Sở Hành cứu cháu gái, tuy rằng chỉ cứu một nửa.
“trên đầu A Noãn có thương tích, không nên thường xuyên hoạt động, Lục đại nhân thỉnh ngồi bên cạnh trước,khi tới hành cung, lại thỉnh đại nhân ôm A Noãn xuống xe.” Sở Hành ngẩng đầu, nhìn thẳng Lục Trảm nói.
Mặt hắn vô biểu tình, nhưng sắc mặt Lục Trảm lại xanh mét, thấp giọng trách mắng: “Nam nữ thụ thụ bất thân, còn thỉnh quốc công gia trả lại A Noãn,chớ nhân cơ hội chiếm tiện nghi của cháu gái ta.” Sở Hành là thứ gì, dựa vào cái gì ôm cháu gái hắn không bỏ?
“Lòng ta sớm đã có A Noãn, sớm muốn thú nàng làm thê tử, hôm nay A Noãn do ta bất lực cứu trợ mà ngã ngựa, Thế Cẩn áy náy tự trách, còn thỉnh đại nhân chuẩn ta đưa nàng một đoạn đường, trở về kinh thành, Thế Cẩn sẽ chính thức tới cửa cầu hôn.” Sở Hành thành khẩn nói,tay đỡ cái gáy Lục Minh Ngọc không nhúc nhích, bàn tay ôm bả vai nàng theo bản năng tăng khí lực.
“Ngươi cho rằng ngươi ôm A Noãn một đường, ta phải đem cháu gái gả cho ngươi?” Lục Trảm cười lạnh nói, đôi mắt màu hổ phách trừng Sở Hành, “Ngươi cũng biết chính mình cứu trợ bất lực, ngay cả bản lĩnh bảo vệ cháu gái ta cũng không có, còn có mặt mũi gì mà đòi cầu hôn? Lập tức cút cho ta!” nói xong duỗi tay muốn đoạt lấy cháu gái, thoáng nhìn thấy vết thương trên trán của cháu gái, lại dừng lại, lại lần nữa dùng ánh mắt uy hiếp Sở Hành.
Sở Hành rất rõ ràng,muốn cầu hôn phải qua cửa ải của Lục Trảm, nhưng hắn thật sự không thể buông Lục Minh Ngọc ra, nên đối mặt với ánh mắt đầy căm tức của Lục Trảm, thanh âm kiên định nói: “Thế Cẩn đưa A Noãn đến hành cung, xuống xe lại đem A Noãn giao cho ngài chiếu cố.”
Lục Trảm giận dữ: “Ngươi……”
“Được rồi!” Chu thị đột nhiên ngẩng đầu, khóc lóc đẩy trượng phu một phen, “Khi A Noãn gặp hiểm cảnh ngươi ở đâu?Nếu không phải Thế Cẩn cứu trợ đúng lúc, còn giúp A Noãn nối lại cánh tay, hiện tại không biết A Noãn sẽ ra sao. đã nói lúc này A Noãn không thể di động nhiều, ngươi còn muốn đoạt cái gì? A Noãn nếu bởi vì ngươi có bất trắc gì, ta không bao giờ muốn gặp lại ngươi!”
Mười lăm tuổi gả cho Lục Trảm, ba mươi năm qua, Chu thị đối trượng phu sao có thể không có một câu oán giận nào? Ngày thường phu thê hòa thuận sẽ không nhớ tới, hiện tại trượng phu làm chướng mắt bà, oán khí ở đáy lòng Chu thị một lần phát tiết ra hết, dùng đôi mắt mỹ lệ đào hoa như cũ hung hăng mà trừng trượng phu.
Lục Trảm lần đầu tiên thấy thê tử phát hỏa, ngây ngẩn cả người.
Thấy nam nhân thành thật, Chu thị xoa xoa đôi mắt, tiếp tục ôm lấy tay nhỏ lạnh như băng của cháu gái, yên lặng rơi lệ.
Lục Trảm nhìn chằm chằm thê tử nhìn một hồi lâu, mới lại lần nữa nhìn về phía Sở Hành.
Sở Hành rũ mắt, trong mắt chỉ có trong lòng ngực hôn mê cô nương.
Đặng Gia