• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dáng người Sở Hành cao ngất ngồi xếp bằng ở trên giường, nếu Lục Minh Ngọc muốn giúp hắn châm cứu thì phải đứng lên, giống như khi nàng chữa bệnh cho cha.

Vì không muốn để nữ nhi bị áp lực, hai vợ chồng Lục Vanh bèn đến ngồi bên bàn trà, cách tấm bình phong nhìn chăm chú một lớn một nhỏ.

IMG

Vành tai Sở Hành khẽ nhúc nhích, cứ luôn cảm nhận được hơi thở của thần y vây quanh mình nên không thoải mái lắm.

"Hai khắc sau lão phu sẽ rút châm cho ngươi." Lục Minh Ngọc gằn giọng, nặng nề nói. nói xong liền dời ra phía sau cách Sở Hành vài bước ngồi dựa vào tường, đắc ý nháy mắt với cha mẹ.

Tiêu thị vui mừng cười, nữ nhi của mình thật lợi hại.

Hai khắc sau, Lục Minh Ngọc mang khăn che mặt gỡ ngân châm cho Sở Hành, sau đó lại ngồi quay lưng về phía hắn.

Tiêu thị thay nữ nhi hỏi: "Thế Cẩn mở mắt trái thử xem?"

IMG

Bằng không ta chỉ có thể tự chuẩn bị một phần tạ lễ."

Lục Vanh cười nói: "thật sự không cần, lúc trước ta cũng chuẩn bị mấy phần lễ vật, thiếu chút nữa bị Cát tiên sinh đuổi khỏi cửa. Nếu Thế Cẩn thật sựmuốn báo đáp thì hãy cố gắng dốc sức vì Hoàng thượng, che chở cho dân chúng an cư lạc nghiệp."

"Tam gia có tấm lòng cao thượng, thật sự khiến người khâm phục." Sở Hành tâm phục khẩu phục ca ngợi.

Lục vanh chỉ cười không nói.

"Biểu cữu cữu lại tới đây tìm phụ thân nói chuyện à?" Từ nhà chính truyền đến giọng nói ngọt ngào của tiểu cô nương, Sở Hành liền nhìn về phía rèm cửa. Hơn hai mươi ngày qua, nếu có việc bận thì sau khi châm cứu hắn sẽ đi ngay, còn nếu rảnh rỗi thì đồng ý lời mời của Lục Vanh vào phòng uống trà trò chuyện, bởi vậy cũng nhiều lần gặp Lục Minh Ngọc.

IMG

Chỉ có Tiêu thị cúi đầu nhìn bụng mình, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, dở khóc dở cười, sao lại trùng hợp đến vậy?

Sở Hành thấy một nhà ba người này đều kinh hãi nhiều hơn vui mừng, do dự một chút vẫn lên tiếng chúc mừng.

Tình cảm của cha mẹ thật tốt Lục Vanh bắt buộc chính mình chấp nhận sự thật quá mức ngoài ý muốn này, nghĩ nghĩ, nói với Sở Hành: "Trong nhà có việc vui, hôm nay chúng ta cũng phải trở về, nếu Thế Cẩn không có việc gấp vậy đợi một lát chúng ta cùng nhau về thành?”

IMG

Đệ muội thích cười như vậy, trách không được đường đệ thích nàng. Nếu có thể, hắn cũng muốn cưới một cô nương nhu thuận hiểu chuyện, hoạt bát đáng yêu như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK