Dù tin tưởng Mặc Trúc, nhưng hắn cũng không nghi ngờ thê tử của mình, bởi vì thê tử lo lắng không sai., Mặc Trúc có tâm tư không nên có đối với hắn. khi Mặc Trúc ăn đào có dược, mà trong lòng nàng ấy không có tâm tư bất chính đối với hắn, thì cho dù nàng ăn bao nhiêu dược cũng không nói những lời đó, cái gì mà thương nhớ hắn mười mấy năm…
Nên Lục Vanh quyết định nhanh chóng, muốn đuổi Mặc Trúc ra khỏi phủ.
Nhưng hắn lại nghe ngữ khí lạnh nhạt của thê tử mấy năm qua mà lệnh cho Lý ma ma thỉnh lang trung, lòng Lục Vanh liền trầm xuống. hắn hiểu rõ là hắn lại làm cho thê tử đau lòng lần nữa, nàng lại thất vọng đối với hắn, rồi nàng cũng sẽ lạnh nhạt, khách sáo với hắn như trước đây.
“ Tiêm Tiêm, không cần phải tra xét nữa, ta tin nàng.” Bởi vì chột dạ, lòng Lục Vanh lạnh lại, chẫm rãi đi về phía thê tử ngồi.
“ Đa tạ Tam gia, nhưng dù sao Mặc Trúc cũng là đại nha hoàn bên người Tam gia nhiều năm, lời nàng ấy nói cũng có vài phân lượng, ta không muốn vô cớ bị người khác hiểu lầm,nếu như Mặc Trúc muốn kiểm tra đào có dược,vậy thì như ý nguyện của nàng ấy, cũng coi như cho Tam gia một câu trả lời. Miễn cho chuyện này không rõràng, ngày sau khi Tam gia nhớ lại, trong lòng cắn rứt.”
Tiêu thị nhẹ nhàng bâng quơ mà nói, nhưng trong lời nói mang ý châm chọc mỉa mairõ ràng.
“ Tiêm Tiêm…” Lục Vanh biết mình sai rồi, hắn thật sự đã sai rồi, ngồi xuống bên cạnh Tiêu thị, nhỏ giọng cầu xin nàng.
thật sự Tiêu thị cũng không để ý trượng phu vừa rồi không tin tưởng nàng, nhưng hai vợ chồng vừa mới hòa thuận không bao lâu, mà nàng còn hoài thai con hắn, nhưng khi gặp tình huống này mà hắn vẫn nguyện ý tin tưởng Mặc Trúc như vậy, trong lòng nàng rất khó chịu, nàng cũng có thể chịu đựng, nhưng dựa vào cái gì mà bắt nàng phải chịu đựng những chuyện này? Vậy nên nàng cũng sẽ làm cho Lục Vanh không dễ chịu, dù sao đôi mắt hắn cũng đã có cách chữa trị rồi, nàng cũng không cần bởi vì hắnmù mà không thể nhẫn tâm!
“ Xin Tam gia ngồi xa ta một chút, ta sợ son phấn trên người của ta cũng có độc dược,không cẩn thận mà tổn hại thân thể tôn quý của ngài.”
Tức giận mà đứng lên đi , Tiêu thị vừa đi vừa dặn dò Lý ma ma: “ Chuyện này ta giao cho ngươi xử lý, tra xong thì báo cáo kết quả lại cho ta.”Lúc đi qua người Lý ma ma, Tiêu thị nhẹ nhàng động môi, Lý ma ma ngầm hiểu được, kỳ thật không cần phu nhân phải nhắc nhở, bà cũng đoán được Bích Đàm đã động tay động chân lên quả đào.
Gật gật đầu, Lý ma ma đỡ Tiêu thị đi ra cửa, sau đó xoay người, ngăn bước chân Lục Vanh đuổi theo, lời nói thấm thía: “ Tam gia, hiện tại phu nhân đang mang thai, dễ dàng tức giận, nếu ngày thường giận một phần, thì bây giờ giận đến năm phần,ngài cũng đừng làm cho phu nhân nóng thêm, chờ khi phu nhân hết giận, lúc đó ngài dỗ tốt bà, phu nhân sẽ tha thứ cho ngài.”
một là lấy cớ giùm Tiêu thị, miễm cho sau này hai vợ chồng vì vậy mà lạnh tâm lần nữa, thứ hai thẳng thắn cho Tam gia biết được phu nhân thật sự không làm qua.
Lòng Lục Vanh nóng như lửa đốt,cũng đan xen hối hận, hận chính mình hồ đồ trong chớp mắt.
“ Tam gia, ta thật sự bị người khác hãm hại…” Nhìn thấy Lục Vanh càng để ý Tiêu thị, Mặc Trúc quỳ trên mặt đất, giọng nói đầy bi thương: “ Tam gia, ngày thường nô tỳ…”
“ Mạnh Toàn, làm cho nàng câm miệng.”hiện tại Lục Vanh không muốn nghe Mặc Trúc khóc lóc kể lể, tựa như trở về lúc hắn vừa mới bị mù, nóng nảy đến muốn giết người, đây cũng là lần đầu tiên hắn nổi trận lôi đình kể từ khi hắn chấp nhận ánh mắt mù lòa của mình.
Mạnh Toàn nhận mệnh,hung hăng xé một mảnh vải từ trên người Mặc Trúc ra, nhét vào miệng Mặc Trúc. Dù Mặc Trúc nói không ra lời nhưng vẫn phát ra được âm thanh ô ô. Lục Vanh nghe cũng thấy phiền lòng, muốn đứng lên đi tiền viện tìm thê tử, nhưng sợ lại càng chọc thê tử tức giận thêm, lỡ như động thai khí…
trên trán ẩn ẩn đau, Lục Vanh nắm chặt tay, đi vào nội thất.
ở tiền viện, quản sự tâm phúc của Lục Vanh đi hỏi Lý ma ma cũng biết được đại khái chuyện tình, cũng rõ được Tam phu nhân chỉ nhất thời tức giận, cũng không thật sựthỉnh lang trung tới xem náo nhiệt, chỉ thỉnh vị Đặng lang trung mà Lục gia thường dùng. Khi Đặng lang trung vội vàng chạy tới, Lý ma ma, Mạnh Toàn dẫn theo Mặc Trúc, Bích Đàm đi đến gian phong phía tây, chỉ có một mình Lục Vanh ngồi ở nhà chính, cũng không muốn để cho Đặng lang trung biết được chuyện hậu trạch của Lục gia.
“ Đặng tiên sinh, ngài giúp ta xem thử đào này có vấn đề hay không?” Lục Vanh khôngyên lòng mà nói, căn bản không tin rằng thê tử sẽ hạ dược.
Lòng Đặng lang trung động một cái, nhìn đến trên bàn có bốn năm quả đào, nhớ tới Tam phu nhân Lục gia đang mang thai. Y thuật của ông tốt, thường được các quan to quý nhân mời đến, đối với những tranh đấu ở hậu trạch đều rất hiểu biết, nhìn xem tình hình này, hay là có người muốn hại còn nối dòng của Tam phòng? Là Đại phu nhân, Nhị phu nhân, hay là nha hoàn bên người của Lục Vanh?
Mặc kệ là ai làm, được mời tới thì phải làm việc.
Đặng lang trung buông hộp thuốc mang bên người xuống, chà chà tay, đi lên kiểm tra.
Lục Vanh mờ mịt nhìn ra ngoài cửa, trong lòng đều là bộ dáng thê tử giận dỗi bỏ đi.
“ Cha, sao người lại làm cho nương tức giận!” tiếng bước chân quen thuộc tới gần, cùng với giọng nói oán giận của tiểu cô nương, mặt Lục Vanh hoảng loạn, sốt rột mà đứng lên. Sau khi tháng giêng nữ nhi tỉnh lại, thì nói nàng trọng sinh, đã từng khóc lóc cầu xin hắn đối tốt với mẹ của nàng, nhưng hôm nay, hắn thực sự có lỗi với thê tử,cũng cô phụ mong đợi của nữ nhi.
Khi Lục Minh Ngọc vừa đi tới cửa, ngẩn đầu lên thì nhìn thấy phụ thân, một nam nhân mặc áo cổ tròn, một thân thêu hoa văn lá trúc màu trắng, vẫn là khuôn mặt đó, nhưng buổi sáng Lục Minh Ngọc còn kính trọng ông là phụ thân của nàng, nhưng hiệngiờ lại hận mình đã tha thứ cho ông. Nàng sống lại đã được ba tháng, kiếp này, lần đầu tiên nàng nhìn thấy mẫu thân giận đến như vậy, khi trở về liền nằm trên giường, sợ động thai khí, còn không để nàng hỏi gì.
Lục Vanh vừa định giải thích cho nữ nhi nghe, bỗng nhiên Đặng lang trung do dự lên tiếng nói: “ Tam gia, lão phu đã tra ra được.”
Lục Vanh nhíu nhíu mày, đã tra được? Tra được cái gì?. Khi Bích Đàm đem anh đào tới,hắn cũng nghe thấy, sau đó Bích Đàm cùng Mặc Trúc luôn đứng chờ ở nhà chính, có Bích Đàm ở đó nhìn chằm chằm, Mặc trúc không có cơ hội động tay động chân. Sau khi Bích Đàm đi rồi hắn cũng ăn không nhiều đào, nếu Mặc Trúc thực sự muốn bò lên giường thì cũng sẽ không hạ dược cho một mình nàng.
Theo suy luận đó, vậy thì khi anh đào đem đến đây đã không sạch sẽ. hắn ăn rất ít, nên chỉ có một chút dị dạng, nhưng Mặc Trúc thì ăn nhiều, nên mới không bình thường.
Mời vừa chọc giận thê tử, Lục Vanh cũng không dám nghi ngờ phẩm hạnh của thê tử,bây giờ không dám, sau này cũng sẽ không. Nếu vậy chỉ có những người tiếp xúc qua trái đào mới có cơ hội ra tay, trừ bỏ Bích Đàm ra, thì chỉ còn người rửa đào.
“ đã điều tra cái gì?” Lục Minh Ngọc đi vòng qua phụ thân, hoang mang mà hỏi Đặng lang trung.
Đặng lang trung làm sao có thể nói cho một tiểu oa nhi rằng ông đã tra ra xuân dược, nên ho khan, cúi đầu, giả bộ tiếp tục kiểm tra tiếp.
“ A Noãn đừng động vào, con đi hỏi mẹ con… không, con đi hậu viện hỏi phòng bếp chút, hỏi anh đào là do ai rửa, xong rồi kêu người đó lại đây cho cha, nhưng việc nàykhông nên cho mẹ con biết, cha sợ sau khi mẹ con biết sẽ tức giận, đối với thân thểkhông tốt.” Lục Vanh khom lưng, ngữ khí vững vàng mà dặn dò nữ nhi.
Trái đào có vấn đề?
Bỗng nhiên Lục Minh Ngọc hiểu được một chút, Bích Đàm đưa anh đào, mà phụ thân lại ăn anh đào, hơn phân nữa đã xảy ra chuyện gì cùng Mặc Trúc, để mẫu thân nhìn thấy, cho nên mới tức giận. chỉ là, Bích Đàm làm vậy có được lợi gì?. Đời trước hình như không có xảy ra chuyện này.
“ Tam gia, lão nô đã hỏi qua, anh đào là do một mình Bích Đàm rửa, cũng do chính nàng ấy đưa cho ngài ăn, từ trước đến nay phu nhân chỉ dùng Bích Đàm cùng Thu Nguyệt làm việc.” Khi Lục Vanh định giục nữ nhi đi nhanh, để khi không có nữ nhi ở đây mà hỏi Đặng lang trung anh đào có khác thường gì, thì từ gian phòng phía tây truyền đến giọng nói của Lý ma ma.
Sắc mặt Lục Vanh trầm xuống, vậy đầu sỏ gây ra chuyện này, chính là Bích Đàm.
“ A Noãn, Bích Đàm có vấn đề, cha muốn thẩm tra nàng, nhưng dù sao Bích Đàm cũng là đại nha hoàn bên người mẹ con, ta sợ mẹ con hiểu lầm rằng ta thẩm tra Bích Đàm là đối với nàng ấy có ý kiến, cho nên con đi về trước, hãy chăm sóc tốt cho mẹ con, đừng nói việc này cho mẹ con biết,đợi cha tra xong thì sẽ tìm hai người.” Lục Vanh ngồi xổm xuống, nắm bả vai của nữ nhi nhỏ giọng nói.
Lục Minh Ngọc chớp chớp mắt, trước khi đi muốn xác minh được chuyện này” Cha ănanh đào, vậy cha có làm chuyện có lỗi với mẹ không?”khi nói chuyện còn quét mắt qua bên chỗ trái đào nằm trên tay của Đặng lang trung. Hai cha con nói nhỏ khe khẽ, Đặng lang trung rất an phận, nổ lực tra xét trái đào, không nghe trộm điều gì.
Lục Vanh hiểu rõ được ý tứ của nữ nhi, lắc lắc đầu: “ không có, A Noãn hãy nghe lời, trở về với mẹ đi.”
Lục Minh Ngọc thấy vậy yên tâm, chỉ cần phụ thân không có chạm vào Mặc Trúc, thìcũng còn cơ hội mẫu thân tha thứ.
Nhưng Lục Minh Ngọc cùng mẫu thân là một phe, hai mẹ con còn có một bí mật chung, bên này thì thỏa thuận tốt, đến khi trở về hậu viện, Lục Minh Ngọc ngồi bên mép giường của mẫu thân, tường tận nói hết cho mẫu thân nghe: “ Mẹ, cha tra được Bích Đàm động tay động chân lên trái đào, muốn thẩm vấn Bích Đàm,chúng ta có cầnđi xem qua không?”
Nàng cùng mẫu thân so với phụ thân càng muốn biết bí mật của Bích Đàm.
Tiêu thị đang nằm, nghe vậy thì từ từ ngồi dậy, vẻ mặt bình tĩnh, nhìn nữ nhi mà lạnh giọng hỏi: “ hắn làm vậy để kêu nương qua đó?” cái người mù chết tiệt này, còn làm chủ thay Mặc Trúc, thẩm vấn Bích Đàm đại nha hoàn bên người nàng, sau đó nhân chứng vật chứng đều có đủ, ép nàng thừa nhận sai lầm sao?
Dù Lục Minh Ngọc bực tức phụ thân làm mẫu thân tức giận, nhưng nàng cũng khôngthể châm ngòi ly gián quan hệ hai người, nên vội vã đem tính toán của phụ thân nóicho mẫu thân nghe: “ Mẹ, con nghĩ người sẽ tò mò bí mật cuả Bích Đàm, cho nên mớinói cho người nghe.”
Tiêu thị gật gật đầu, cảm thấy thân thể tốt, không có gì trở ngại, mời đứng lên nói: “ mẹ đi qua đó xem một chút, trước tiên A Noãn hãy trở về Mai Uyển của con, nếu tra được cái gì thì mẹ trở về sẽ nói cho con nghe.” Hôm nay nàng hạ quyết tâm muốn đuổi Bích Đàm đi, Tiêu thị biết được Bích Đàm cùng Lục Tuân có tư tình, nhưng nàngkhông muốn nữ nhi nghe được những chuyện này.
Lục Minh Ngọc chu miệng, nàng cũng muốn đi theo mà.
“ A Noãn nghe lời, cha con không đáng tin cậy, để ứng phó với ông ấy mẹ đã cố hết sức, con đừng để cho mẹ lo lắng thêm.” Tiêu thị có chút mệt mỏi nói.
Lục Minh Ngọc thấy vậy thì đau lòng, an ủi mẫu thân một lúc, mới ngoan ngoãn cùng nha hoàn trở về Mai Uyển của mình.
Tiêu thị mang theo Thu Nguyệt, đi đến tiền viện thì nhìn thấy trượng phu.
Đặng lang trung đã đi rồi, tạm thời Mặc Trúc bị nhốt lại, Lục Vanh phái người trông giữ bên ngoài, còn hắn thì ngồi ở chủ vị, coi Mạnh Toàn thẩm vấn Bích Đàm, Lý ma ma cũng ở bên cạnh. Nghe được thê tử lại đây, Lục Vanh thấp thỏm bất an mà đứng lên, nhưng Tiêu thị đi lại cũng không để ý đến hắn, ngồi đối viện với Lục Vanh, ý bảo Mạnh Toàn tiếp tục thẩm vấn “ không cần để ý đến ta, ngươi có chiêu gì thì cứ thẩm vấntrên người Bích Đàm, ta cũng muốn biết được rốt cuộc vì sao nàng ấy muốn tác hợp Tam gia cùng Mặc Trúc.”
Mạnh Toàn không yên tâm mà nhìn bụng của nàng, nếu muốn Bích Đàm nói thật thìphải dùng hình tra tấn, nhưng dù sao phu nhân cũng là một nữ tử nhu nhược, nếu bị kinh sợ thì phải làm sao?
“ Tam gia, phu nhân, không bằng hai người vào giường cách bình phong bên trong ngồi, chờ nghe thẩm vấn.?” Mạnh Toàn săn sóc đề nghị.
“ Tốt.” Lục Vanh cũng lo lắng thê tử bị dọa sợ, lập tức đứng lên.
Nhưng Tiêu thị vẫn ngồi không nhúc nhích, thờ ơ đối với hắn. Lục Vanh biết thê tử còn giận mình, hắn có rất nhiều lời muốn nói cùng nàng, nhưng trong phòng còn rất nhiều người không chỉ hai bọn họ, Lục Vanh đành phải nhỏ giọng khuyên nàng: “ đi thôi, chúng ta đi ra sau bình phong chờ.”
Tiêu thị vẫn bất động như cũ, Lục Vanh không có biện pháp, đành chuyển hướng nhìn Lý ma ma xin giúp đỡ. Lý ma ma thấy hắn như vậy, trong lòng nhịn không được mà cười trộm, chỉ nhìn bộ dạng đơn thuần sợ hãi của Tam gia, cũng có thể đoán được cuối cùng phu nhân cũng sẽ tha thứ cho Tam gia, vì chỉ có thật lòng thích một người, mới có thể biến thành “ bé ngoan” như vậy.
“ Phu nhân, để lão nô đỡ người dậy.” Lý ma ma đi qua bên người, từ ái nói.
Lúc này Tiêu thị mới chịu đứng lên.
Thê tử đối với hắn lạnh lùng, không lưu tình, nhưng Lục Vanh cũng không oán giậnmột câu,yên lặng đi theo đằng sau, mong chờ mà nhìn bóng dáng mảnh khảnh của thê tử.
Editor: Đặng Gia