• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Tapu

Buổi sáng tháng 8, ngoài trời có chút lạnh.

Lục Minh Ngọc nằm lăn trong chăn ấm, lắng nghe tiếng chim bên ngoài hót gọi bầy khi thu đến, thần sắc có chút thất thần.

Hôm qua Thái phu nhân đưa bái thiếp đến cho mẫu thân nàng, nói là muốn đến đây bái phỏng, cũng giống như các danh môn nữ quyến khác đều muốn biết thân thể nàng khôi phục như thế nào, quan tâm như vậy vẫn là vì Sở Hành đã cầu hôn? Dựa theo tác phong làm việc của Sở Hành hẳn là vì vế sau đi? hắn đem nàng xuống ngựa còn chịu trách nhiệm ôm người, còn muốn “Lấy thân báo đáp”, nhân dịp này bồi thường nàng.

Ai hiếm lạ hắn lấy thân báo đáp?

Trở mình một cái, Lục Minh Ngọc tiếp tục ngủ.

“Tỷ tỷ......”

đang nằm, bên tai vang lên thanh âm nhỏ nhẹ của đệ đệ, Lục Minh Ngọc kinh ngạc xoay qua, chỉ thấy Niên nhi mặc ngoại bào đứng ở đầu giường, mắt to sáng trông suốt nhìn nàng “Tỷ tỷ, đệ muốn ngủ với tỷ.”

Lục Minh Ngọc bật cười, nàng rời nhà đã hai tháng, bọn đệ đệ nhớ nàng rồi.

“Lên đây đi.” Mặt Lục Minh Ngọc chỉ chỉ vào bên trong, cười nói.

Niên nhi 4 tuổi mặt cười rạng rỡ, cởi ngoại bào ra rồi vội vàng trườn nhanh như cá chạch vào trong ổ chăn của tỷ tỷ, làm nũng ôm lấy tỷ tỷ, cọ cọ liền ngủ. Lục Minh Ngọc có tâm sự, vẫn khó có thể đi vào giấc ngủ, lúc này ôm đệ đệ trắng trẻo mập mạp ấm áp, nàng tạm thời quên Sở quốc công phủ, thích ý nhắm hai mắt lại.

~

Dùng xong điểm tâm, Lục Minh Ngọc trở về Mai Uyển, tĩnh tâm luyện chữ, thẳng đến mẫu thân phái người đến gọi nàng nói Thái phu nhân đến. Lục Minh Ngọc mới buông bút, đả khởi tinh thần đi gặp khách.

“A Noãn mau tới đây, cho ta xem cái trán bị thương như thế nào?”

Tại chính phòng, Thái phu nhân cùng Tiêu thị ngồi chủ vị, nhìn vị tiểu cô nương ăn vận giản dị, mộtthân mộc mạc đi vào, thái độ Thái phu nhân vẫn như thường ngày vô cùng thân thiết. Kiếp trước sau khi Lục Minh Ngọc gả vào Sở gia rất được Thái phu nhân yêu thích. Kiếp này dù nàng quyết tâm khôngnhận người Sở gia nhưng khi nhìn Thái phu nhân mặt mũi hiền lành, Lục Minh Ngọc không cách nào ra vẻ lãnh đạm, cúi đầu, ngoan ngoãn đi qua.

Thái phu nhân một tay đỡ vai Lục Minh Ngọc, một tay vuốt vài sợi tóc mây trên trán nàng ra nhìn vết sẹo, Thái phu nhân thập phần đau lòng, thương tiếc nắm tay Lục Minh Ngọc. Lục Minh Ngọc chắc chắn Thái phu nhân là vì Sở Hành mà đến, trên mặt vẫn một bộ dạng điềm tĩnh, không nóng không lạnh đáp lời Thái phu nhân.

Hai nhà muốn nghị thân, trong lòng đều hiểu rõ, cho rằng Lục Minh Ngọc vì chuyện này mà câu nệ không được tự nhiên, Thái phu nhân cười cười, từ ái nói:“A Noãn, ta có chút chuyện muốn thương lượng cùng nương của con, con mang Doanh Doanh đi dạo quanh xung quanh đi, hôm trước các người hồi kinh, Doanh Doanh biết được con ngã ngựa bị thương, gấp đến độ phát khóc, ngày hôm qua liền cầu ta mang nàng lại đây thăm con.”

Lục Minh Ngọc không khỏi nhìn về phía Sở Doanh.

khuôn mặt Sở Doanh nhỏ nhắn phiếm hồng, xấu hổ nhìn nàng.

Lục Minh Ngọc hướng nàng cười cười, từ biệt mẫu thân cùng Thái phu nhân, dẫn Sở Doanh đi mai uyển.

Sau một lúc im lặng, Sở Doanh khẽ khàng hỏi Lục Minh Ngọc

“A Noãn tỷ tỷ, tỷ ngày đó có phải rất sợ hãi không?”

Sở Doanh không quen giao thiệp cùng người khác. Tuy rằng Lục Minh Ngọc chiêu đãi chu đáo, Sở Doanh lại cảm thấy Lục Minh Ngọc đối với nàng có gì đó không đúng. Sở Doanh có chút lo sợ, thử chủ động khơi mào đề tài.

Sợ hãi?

Trong lòng dâng lên một tia chua xót, Lục Minh Ngọc nhẹ nhàng gật gật đầu,“Đúng vậy, đặc biệt sợ, sợ từ trên lưng ngựa ngã xuống.”

So với sợ càng làm cho nàng khó chịu, nàng thầm thích người ta, người ta lại đem nàng tặng cho người khác.

Cố gắng quên đi điều nàng không muốn nhớ lại bị người vô tình nhắc lại, Lục Minh Ngọc đột nhiên có điểm kiên trì không nổi nữa. Thái phu nhân cũng tốt, Sở Doanh cũng tốt, các nàng đều không sai, chỉ là nàng cảm thấy mệt mỏi không muốn nói chuyện, người ngồi trước mặt rõ ràng là Sở Doanh, nhưng nàng lại chỉ nhìn thấy gương mặt của người nam nhân lạnh lùng vô tình kia.

Sở Doanh tâm tư mẫn cảm, nàng đã nhận ra Lục Minh Ngọc không thích, nhớ tới huynh trưởng nói hắnlàm Lục Minh Ngọc không vui, Sở Doanh quét mắt nhìn Cam Lộ, xong khẩn trương đứng lên đi đến trước mặt Lục Minh Ngọc, nhẹ nhàng mở lòng bàn tay lộ ra một ống trúc nhỏ đưa Lục Minh Ngọc xem, thấp giọng thì thầm nói:“A Noãn tỷ tỷ, đây là ca ca nhờ ta đưa cho tỷ thư bồi tội......”

Lục Minh Ngọc kinh ngạc nhìn ống trúc, Sở Hành, thế nhưng viết thư cho nàng? Viết thư bí mật, hắnđường đường quân tử thế nhưng cũng làm loại chuyện này?

Thư xin lỗi......

Nhưng Sở Hành có tội gì đâu? không thích nàng cũng không phải lỗi của hắn, làm huynh trưởng phải chiếu cố tốt đệ đệ cũng không sai. Sai chính là nàng, ai bảo nàng dễ dàng động tâm, đối phương vẫn là anh chồng của nàng kiếp trước, có lẽ từ lần đầu tiên vì Sở Hành mà động tâm, nàng đã sai rồi, nhận định là hắn, để rồi hắn cũng không để trong lòng….

“hắn không thực xin lỗi ta, Doanh Doanh cầm lại đi.” Lục Minh Ngọc đẩy tay Sở Doanh ra, lập tức đứng dậy, hướng ngoài cửa đi ra.

Sở Doanh ngơ ngác quay đầu, nhìn bóng Lục Minh Ngọc đi xa, rõ ràng chính là huynh muội bọn họ giận nhau, thế nhưng trong lòng Sở Doanh lại đau xót, nhịn không được lại khóc, nàng sợ bị người nhìn thấy, vội quay lưng về hướng Lục Minh Ngọc rời đi vụng trộm gạt lệ. Cam Lộ bất ngờ trông thấy, lặng lẽ hướng Lục Minh Ngọc nháy mắt.

Lục Minh Ngọc cũng không nghĩ tới Sở Doanh vì chuyện này lại tự trách như vậy. Sở Doanh hoàn toàn là nghe Sở Hành phân phó, là một tiểu cô nương ôn nhu yếu đuối, mẫn cảm, nàng sao có thể vì Sở Hành mà giận nàng?

Ý bảo Cam Lộ đi ra ngoài, Lục Minh Ngọc bước nhanh quay trở lại bên người Sở Doanh, ôn nhu an ủi nàng:“Doanh Doanh, ta không có giận ngươi, ta......”

“Ta biết, A Noãn tỷ tỷ là đang giận ca ca muội.” Sở Doanh càng khóc lớn hơn, hai mắt mơ hồ đẫm lệ đem ống trúc nhỏ một lần nữa lấy ra, vừa rơi nước mắt vừa thay huynh trưởng cầu tình,“A Noãn tỷ tỷ, ca ca muội chưa từng thích ai, nhưng hôm qua ca ca đã nói cho muội biết, người ca ca thích là tỷ. Ca ca đã nói nhất định là thật. A Noãn tỷ tỷ ít nhất cũng xem thử ca ca giải thích như thế nào có được không?”

Lục Minh Ngọc cả người cứng đờ.

Sở Hành, cư nhiên cùng thân muội muội nói hắn thích nàng?

Ống trúc nhỏ trong lòng bàn tay đột nhiên có độ ấm, Lục Minh Ngọc không thể ức chế tiếng tim đập rối loạn. Tuy do dự, nhưng cũng không thể quên một màn hắn làm nát tâm nàng. Chỉ là nhìn bộ dạng Sở Doanh khi khóc thật điềm đạm đáng yêu, Lục Minh Ngọc rốt cuộc không thể nhẫn tâm cự tuyệt, nàng thở dài, đỡ vai Sở Doanh nói:“Kia Doanh Doanh đừng khóc, ngươi đừng khóc, ta sẽ xem.”

Sở Doanh lập tức nín khóc, hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu.

Lục Minh Ngọc không biết sao lại nghĩ tới kiếp trước Sở Hành chết trận, khi đó Sở Doanh khóc đến không còn hình người. Trong lòng ẩn ẩn ê ẩm, tạm thời Lục Minh Ngọc tạm giữ cái kia ống trúc kia, bảo Cam Lộ bưng nước đến, tự mình chiếu cố Sở Doanh. Sở Doanh thụ sủng nhược kinh, nhưng cảm thụ được Lục Minh Ngọc ôn nhu săn sóc, Sở Doanh lại vụng trộm vui vẻ, trước khi đi lại nhỏ giọng thay huynh trưởng nói chuyện,“A Noãn tỷ tỷ, ca ca thật sự thích tỷ......”

“Hư......” Lục Minh Ngọc hướng nàng làm một tư thế chớ có nói chuyện.

Sở Doanh vội vàng gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Tiễn bước Thái phu nhân, Sở Doanh, Lục Minh Ngọc đưa mẫu thân trở về nhà giữa, biết được Thái phu nhân quả nhiên là tới cầu hôn, Lục Minh Ngọc tâm tình phức tạp “Nương nói như thế nào?”

Tiêu thị khe khẽ thở dài,“Cha con và tổ phụ đều cự tuyệt Sở Hành, biết rõ sẽ bị dội nước lã, vậy mà hắnvẫn nhờ Thái phu nhân tự mình đến cầu hôn, A Noãn, xem ra Sở Hành đối với con quả thật hữu tình. Chỉ là con không gật đầu, cha con và tổ phụ cũng không ở nhà, ta trước hết trì hoãn, chỉ nói sẽ cùng phụ thân con và tổ phụ thương lượng một chút.”

nói như vậy nhưng Tiêu thị thật lòng không hy vọng nữ nhi gả vào Sở gia, không tính Sở Tùy đã bị loại, Sở Hành rất có tiềm năng. Luận về dung mạo, phẩm hạnh, gia thế Sở Hành là một ứng viên xuất sắc, Tiêu thị khó lòng cự tuyệt, nhưng đồng ý, bà lại băn khoăn dù sao kiếp trước Sở Hành cũng chết trận. Từ chối lại cảm thấy đáng tiếc.

“A Noãn, con không muốn gả sao?” Dứt bỏ tâm sự, Tiêu thị nhìn nữ nhi có ý tìm tòi nghiên cứu.

Lục Minh Ngọc tâm loạn như ma, gật gật đầu lấy lệ rồi vội tìm cớ quay về Mai Uyển.

Ngồi một mình trong phòng, Lục Minh Ngọc buông sa trướng, dựa đầu vào thành giường, một lần lại một lần xoay xoay ống trúc nhỏ trong tay. một hồi lâu sau, nàng mới từ từ mở nắp ống trúc, bên trong rơi ra một mảnh giấy Tuyên Thành được buộc thắt lại cẩn thận. Màu sắc chữ viết như ẩn như hiện, Lục Minh Ngọc nhẹ cởi sợi dây nhỏ trên mảnh giấy, nhấp mím môi chậm rãi đọc.

Nét chữ xa lạ, có điểm lạnh lùng như người viết ra. Đầu thư không có xưng hô mà vào thẳng nội dung:

“Nếu được quay lại lần nữa, tuyệt không nhường cho.

Hối hận tự trách, không lời nào diễn tả được.

Nếu được như mong muốn, cả đời không phụ”.

Ngắn ngủn mấy hàng chữ nhỏ, xem vài lần đã hết. Lục Minh Ngọc chậm rãi nằm xuống, ngưỡng mặt nằm thẳng, kinh ngạc nhìn đỉnh giường. Qua một lúc, nàng một lần nữa giơ tờ giấy lên nhìn từng chữ từng chữ, từ đầu tới đuôi một lần nữa.

“Nếu được quay lại lần nữa, tuyệt không nhường cho”.

Nàng tin, nếu Sở Hành biết nàng tình nguyện nhảy khỏi ngựa cũng không nguyện bị Sở Tùy anh hùng cứu mỹ nhân, Sở Hành nhất định sẽ đích thân tới cứu nàng, không để nàng bị thương.

“Hối hận tự trách, không lời nào diễn tả được.”

Nàng tin, Sở Hành là người tốt, hắn chiếu cố đệ đệ, nhưng hắn cũng xem nàng như tiểu bối. Nàng bị thương, hắn chắc chắn sẽ tự trách bản thân.

“Nếu được như mong muốn, cả đời không phụ.”

Lục Minh Ngọc tin, Sở Hành là quân tử, một quân tử chân chính quân, quân tử cưới vợ, mặc kệ thê tử là ai, quân tử đều cũng sẽ tương kính như tân, sẽ không vô cớ cô phụ nàng.

Quân tử, quân tử, nhìn phong thư trong tay, hồi tưởng lại đủ loại chuyện trước đây, Lục Minh Ngọc bỗng nhiên phát hiện, Sở Hành thật sự rất lạnh, tất cả hành động của hắn đều phù hợp với phẩm hạnh của người quân tử, hắn vài lần cứu nàng là hành vi nghĩa hiệp của người quân tử, nhưng điều này cũng có nghĩa vô luận là ai rơi xuống nước, hay rơi xuống ngựa, Sở Hành đều sẽ cứu.

Quân tử tốt lắm, nhưng… nếu không được như phụ thân luôn đối với mẫu thân ôn nhu dịu dàng, thìnàng cũng muốn gả cho một trượng phu uy nghiêm như tổ phụ, bá đạo đỡ tổ mẫu xuống xe, mang tổ mẫu ra ngoài ngắm đèn, cùng nhau du ngoạn. Mà Sở Hành…, Lục Minh Ngọc nhớ lại, thế nhưng khôngthể nhìn thấy trên người hắn một chút tình ý dịu dàng nào.

Trừ bỏ thất tiểu kim mã kia.

Nhưng trong lễ mừng năm mới, trưởng bối thưởng cho vãn bối kim quả tử, có thể nói lên điều gì? Chiếc kim quả tử khiến nàng ấm áp vui vẻ, nhưng so với Sở Hành luôn lạnh lùng thì đây cũng chỉ như một cơn gió xuân thôi qua một tòa tuyết sơn cao ngất. Gió xuân dù ôn nhu cũng không thể làm ấm được tòa tuyết sơn lạnh thấu sương này.

Tay nắm chặt phong thư lạnh như băng kia, Lục Minh Ngọc đem mặt vùi vào trong chăn, không tiếng động rơi lệ.

Buồn cười, khi biết được hắn viết thơ cho nàng. Trong nháy mắt, nàng lại hy vọng, còn ôm một chút mong đợi.

~

Ba ngày sau.

Tiêu thị tự mình đi Sở quốc công phủ một chuyến, lúc ấy Sở Hành đang ở trong cung. Khi trở về, hắnmới biết Tiêu thị đã tới.

Sở Hành nhanh chóng đi vào “Tam thu đường”.

Thái phu nhân khí sắc không tốt lắm, bọn nha hoàn đều lui xuống, Thái phu nhân mệt mỏi nhìn tôn tử, “Thế Cẩn, không phải con đã bồi tội cùng A Noãn sao? Rốt cuộc con viết cái gì thế?” Nam nữ cãi nhau, giận dỗi là vì để ý, Thái phu nhân vốn nắm chắc cửa hôn sự này, thế mà hôm nay Tiêu thị đăng môn, cư nhiên khách khách khí khí lại từ chối?

Hay do tôn tử hiểu lầm người ta. Lục Minh Ngọc vốn không thích hắn? hay chính lá thư đã làm nàng ta từ chối?

“Nàng vẫn là không đồng ý?” Sở Hành chỉ để ý chuyện này.

Thái phu nhân quay đầu, tức giận ừ một tiếng.

Sở Hành mặt không chút thay đổi, đứng lặng thật lâu. Lúc mở miệng lại nói chuyện không liên quan “Tổ mẫu, Đăng châu mới vừa báo có chiến tranh, giặc Oa đánh lén mấy chỗ trọng trấn vùng duyên hải. Hoàng thượng phái con lãnh binh trợ giúp, sáng mai xuất phát, con chỉ trở về báo ngài biết, ngài giúp con chuẩn bị, con còn phải tiến cung.”

“Cái gì?” Thái phu nhân hoảng sợ đứng lên, cái gì mà cháu dâu con trưởng cũng đều bay lên chín tầng mây, nghiêm mặt nắm chặt tay tôn tử “sẽ mang binh đi?”

“Tổ mẫu yên tâm, giặc Oa chiến lực không mạnh, tôn tử chắc chắn bình an trở về.” Sở Hành trịnh trọng cam đoan nói,“Tổ mẫu, tôn tử đến xem Doanh Doanh. Lúc con không ở nhà, lại phải phiền Tổ mẫu vất vả, chờ con trở lại, sẽ đến trước mặt ngài tẫn hiếu.”

nói xong kéo tay Thái phu nhân ra, Sở Hành trầm mặt đi gặp muội muội.

“Doanh Doanh, muội tìm cơ hội chuyển thư này cho nàng giúp ta?” Đến bên muội, Sở Hành một bên vừa đề bút vừa nói, viết so với nói còn nhanh hơn, giây lát liền đem giấy viết thư đã được cuộn lại tốt lắm, giao vào tay muội muội.

Sở Doanh luyến tiếc huynh trưởng, một đường đuổi theo tiễn bước huynh trưởng.

Sở Hành lên ngựa, trấn an người nhà xong. Nghiêm túc tiến cung.

“Giặc Oa đánh lén, Đăng châu chiến báo” hôm sau liền truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.

Lục Minh Ngọc cũng nghe nói, biết được lần này Hoàng thượng vẫn phái Sở Hành đi Đăng châu trợ giúp, trong lòng Lục Minh Ngọc cũng không hề gợn sóng. Bởi vì nàng biết, Sở Hành sẽ đánh lui giặc Oa, còn nghĩ chiến công lần này sẽ từ chính tam phẩm Thần xu doanh Chỉ huy sứ thăng thành nhị phẩm thống lĩnh tam đại doanh, thanh danh hiển hách. Kiếp trước hắn bị mất một cái cánh tay cũng có thể đánh thắng trận, lần này hai tay kiện toàn, chỉ có thắng càng nhanh hơn.

Đại tỷ tỷ Lục Cẩm Ngọc sắp xuất giá, Lục Minh Ngọc càng quan tâm chuyện này hơn.

không ngờ Sở Hành rời kinh không lâu, Sở Doanh lại đưa tới một phong thư, thư lần này Sở Doanh lấy danh mình viết, Lục Minh Ngọc hoài nghi tiễn nàng ra cửa Khai Phong. Lúc mở thư, quả nhiên là những dòng chữ nhỏ lãnh liệt đã từng gặp qua một lần:

“Chờ ta trở lại, gặp mặt sẽ nói”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK